Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 249: Carnival màu đỏ (9)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

“Rốt cục cũng thẳng thắn xuất hiện rồi ư!”

Trong ánh lửa lóe sáng, vôi gạch tung tóe, vừa nổ súng, Chư Thần Vô Niệm vừa cười ha hả.

Kèm theo những tiếng súng vang lên từ xa, nhiều đội cảnh sát tiến nhập học viện Thánh Tâm, đi trên con đường lớn dẫn vào trong trường, họ tìm kiếm xung quanh, cảnh giác nghiêm mật, các xe cấp cứu liên tục lao theo sau.

Đầu tiên là giải cứu những người bị thương, sau đó là an ủi bảo vệ những cô cậu học sinh khóc sướt mướt ra ngoài.

Viêm Hoàng Giác Tỉnh nắm lấy thời cơ nghĩ cách cứu viện đã có hiệu quả, đương nhiên vẫn có một số trường hợp thương vong ngoài ý muốn nhưng mà không nói cho công chúng biết.

Những tên lính đánh thuê kéo tới nơi này, một phần vì vụ nổ, một phần vì bắn nhau, một phần vì Gia Minh nên đã chết không ít, lúc này họ đã tìm cách rời đi, dựa vào địa hình phức tạp trong học viện Thánh Tâm mà kháng cự, lẩn trốn ra ngoài.

Mà ở phía cảnh sát và Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng đang cố gắng khống chế, không cho trận chiến lan vào trong thành phố.

Ở bên ngoài trường, cha mẹ học sinh lo lắng đứng đợi, bởi vì bên trong trường quá nguy hiểm, nên họ chỉ còn cách đứng ở đây. Nhà nào có bối cảnh đều mang theo một lượng vệ sĩ lớn, hoặc những lão đại xã hội đen như Liễu Chính thì điều động toàn bộ nhân thủ, có vài người quen biết còn đang nói chuyện trên đường.

Trong đội ngũ này có người thì mang theo súng, đa phần là những tên xã hội đen, người khác thì cầm khảm đao, xích sắt, có người thậm chí còn mang theo súng săn.

Trong mắt ai nấy đều lộ hung quanh, sẵn sàng giết chết nhân vật nào bất minh từ trong trường chạy ra, bởi vì lúc này giới hắc đạo tại thành phố Giang Hải đã treo giải thưởng, giết được 1 người thưởng 50 vạn.

Nghĩ tới tình cảnh trước mắt, hơn nữa người trong học viện Thánh Tâm có bối cảnh tương đối lớn, phía cảnh sát cũng không làm khó dễ gì cả, trên thực tế có một số bộ phận còn được giới hắc đạo thưởng.

Hễ cứ người nào trong hỗn chiến mà giết được, một gã lính đánh thuê, thì cục cảnh sát sẽ loan tin, không cần người này tự đi lĩnh, đám người Liễu Chính sẽ tự mình cầm chi phiếu tới cửa cảm ơn, đương nhiên đó là chuyện sau này, chúng ta tạm thời không nói tới làm gì.

Nhưng mà, tuy rằng không có thái độ gì với chuyện này nhưng Cục trưởng Cục Cảnh sát cũng tìm tới đám người Liễu Chính, nói rằng các người cầm côn thì không sao, súng săn cũng không nói làm gì, nhưng mà phải mặc cho đường hoàng, đừng khiến cho người khác sợ.

Nhóm người bị thương đầu tiên xuất hiện, nhóm ký giả tranh nhau lao vào lấy tin tức, làm cho tin tức bị truyền ra, người bên ngoài trường loạn xà ngầu, người nào thấy con mình còn trong đó thì muốn đi vào, người nào mà là nhân vật có bối cảnh thì lao vào nói với đám cảnh sát:

“Ta là tổng giám đốc tập đoàn Hướng Đông, là bạn tốt của Cục trưởng các người…”

“Vấn đề xảy ra là do ta phụ trách, ngươi không nhìn thấy đám người phía sau của ta ư? Bọn họ đều là những lão binh, thân kinh bách chiến…”

“Nếu không có chuyện gì thì để ta đi vào, ta cảnh cáo ngươi, ta muốn đích thân nói chuyện với Hác cục trưởng của các ngươi…”

Khi đã khống chế nhất định được cục điện, có lẽ vì làm gương cho binh sĩ. Hác Cục trưởng tự mình tới hiện trường, phối hợp với một đám cảnh sát hùng hậu, nghĩ cách cứu viện, rút lui, có người nào đó nói với hắn một câu, hắn vội vã di chuyển sang phía quảng trường, thấy một nam tử đẹp trai tên là Diệp Liên mang theo Đông Phương Lộ mặt mũi bầm dập đang đi tới.

Mà bên cạnh hắn còn có một con thỏ và một con cẩu hùng, người mặc trang phục thỏ là em gái của Đông Phương Lộ – Đông Phương Uyển còn về phần người mặc trang phục cẩu hùng là ai thì hắn không biết, nhưng trông khuôn mặt có chút mập mạp.

“Cảm ơn anh, Diệp tổ trưởng. Tiểu Lộ, Tiểu Uyển các cháu có khỏe không?”

Là một đại gia tộc lớn nhất thành phố Giang Hải, cho dù là Cục trưởng Cục Cảnh sát cũng phải tìm cách nịnh bợ, thỉnh thoảng đến Đông Phương gia uống trà ăn cơm, vì vậy mà Hác Cục trưởng tự cho mình là chú của anh em nhà Đông Phương, hai bên bắt chuyện, Diệp Liên gật đầu:

“Vận khí còn tốt nên tới kịp thời, thiếu chút nữa thì xảy ra chuyện không mong muốn.”

Hắn chỉ chỉ Đông Phương Lộ, nói:

“Hắn bị thương không nhẹ, chủ yếu là nội thương, hai người kia chỉ bị thương ngoài da, mau chóng đưa tới bệnh viện, tôi còn có việc, đi trước.”

Hắn nói, phất phất tay chuẩn bị đến trợ giúp những đồng bạn khác thì một gã cảnh sát chạy tới, nói:

“Báo cáo Hác cục trưởng, bên khu nhà cũ của học viện đánh nhau rất lợi hại, nhưng không phải người của chúng ta, hiện tại vẫn chưa biết hai bên đánh nhau là ai, chúng ta có phái một tiểu đội đi vào, nhưng mà có 3 người đã hi sinh vì nhiệm vụ, những người còn lại đã rút lui, hiện tại đang bao vây bên ngoài, xin chờ chỉ thị.”

“Không phải người của chúng ta?”

Hác cục trưởng xoay đầu lại, kỳ quái nhìn liếc mắt nhìn Diệp Liên.

“Đi xem.”

Hai người gật đầu, mang theo một đám cảnh sát đi tới, ba người Đông Phương Lộ cũng lên đi tới một xe cứu thương cách đó không xa, những học sinh trong trường được giải cứu lúc này liên tục xuất hiện.

Trong sự kiện Tinh Mộng lần trước, ba người này cũng bị bắt làm con tin, chỉ là Phó Nghiêm Kiệt không có ấn tượng gì lắm, sau đó mọi người cũng không có liên hệ gì với nhau cả, bây giờ lại gặp nhau trong cái đám hỗn loạn này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Nhớ tới câu nói Nghiệt Duyên, Đông Phương Uyển ngồi ở bên anh trai để cho bác sĩ xử lý vết thương trên tay, nhìn bộ mặt mập mạp của Phó Nghiêm Kiệt, thấy hắn đang nhìn sang bên này, biết hắn hiểu lầm ánh mắt của mình cho nên cô nàng cũng tương đối xấu hổ, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Phó Nghiêm Kiệt bỗng nhiên cười lớn một tiếng.

“Ha ha, xin chào, còn nhớ tôi không… lại gặp mặt.”

“Ách… Xin chào, xin chào…”

Hai người giống như một người máy tự động bắt tay. Đông Phương Uyển kỳ quái nhìn thoáng qua, nói:

“Sao lại kỳ lạ nhỉ… Này, lại gặp mặt, ha hả, ba người chúng ta thật đúng là có duyên…”

“Ha hả, ha hả…”

“Có duyên, có duyên…”

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì…”

Hác Cục trưởng nhìn khu nhà 6 tầng cũ kỹ sau rừng cây đã bị cảnh sát bao vây, trước khi học viện Thánh Tâm được thành lập, nơi này vốn là một trường học, sau khi chuyển thành học viện quý tộc, thì nói này được quy hoạch lại, cho nên có rất nhiều hạng mục được xây dựng, khu nhà này không được dùng tới nữa nhưng vẫn lưu lại, thỉnh thoảng ở bên trong vẫn vang lên tiếng súng.

“Hác cục trưởng, Tiểu Phương và A La đã hi sinh vì nhiệm vụ… Chúng ta bây giờ không có biện pháp xác định xem bên trong rốt cuộc là ai đứng về phe chúng ta, cho nên… thực ra kỹ thuật bắn súng của họ rất chuẩn Tiểu Phương và A La vừa tiến vào thì đã ngã xuống, còn nữa, bọn họ… dường như chỉ có hai người…”

“Hai người… cầm loa tới.”

Viên cảnh sát kia gật đầu, cầm tới một cái loa. Hác cục trưởng đứng ở phía sau một xe cảnh sát, nói lớn:

“Người bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí xuống, ra ngoài đầu hàng, chúng là cảnh sát thành phố Giang Hải…”

Nói xong, tiếng súng vẫn vang lên như cũ, không có chút nào đáp lại, mấy giây sau Hác cục trưởng lại bắt đầu gọi, cho tới lần thứ ba định nói thì Diệp Liên ở một bên đây hắn ngã bổ nhào, nói:

“Cẩn thận!”

Một tiếng súng vang lên, cửa sổ thủy tinh ở tầng 3 vỡ tan, Diệp Liên cùng Hác cục trưởng ngã trên mặt đất, cái loa đã bị bắn thủng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky