Khu lều trại nho nhỏ, một đám người rối loạn, dường như còn xoắn xuýt hơn cả tiểu thuyết ngôn tình của Quỳnh Dao mấy phần…
“Chắc là thấy miếng băng trên đầu cậu đẹp hơn của hắn thôi mà.”
Gia Minh đã đạt được mục đích tà ác của mình, lúc này bắt đầu vui đùa. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
“Khụ…”
Đông Phương Lộ xoa xoa chỗ bị em gái mình đánh hôm qua.
“Cái này à… Mặc dù phải thừa nhận là từ nhỏ tôi đã tài giỏi, nhưng chủ yếu nhất là sự cố gắng và cần cù sau này. Người bình thường có hâm mộ cũng không thể khác được…”
“Thật là khiến người ta khâm phục…”
Gia Minh dừng lại một lát, sau đó bổ sung.
“Câu chuyện cười nhạt nhẽo của cậu…”
“Thực ra tôi rất nghiêm túc.”
“Lần sau để em gái cậu đánh mạnh hơn một chút, để cậu nhìn đẹp mắt hơn…”
Hai người nhàm chán nói chuyện một lát. Đông Phương Lộ nhớ đến những chuyện khác:
“Đúng rồi, rốt cuộc thì cậu và Kelly Denime đang làm những gì vậy?”
“Quyền hạn của cậu ở Viêm Hoàng Giác Tỉnh vẫn chưa đủ để tham gia vào việc lần này sao?”
“Chưa đủ.”
Đông Phương Lộ gật đầu.
“Hơn nữa phương hướng của tôi không phải là chiến đấu. Cha tôi cũng biết một chút về chuyện này nhưng ông ấy không thích nói nhiều. Có điều… Tôi sợ lần cắm trại này sẽ xảy ra nguy hiểm… cả ngày nay Kelly Denime kia đều không chịu gặp ai cả, hơn nữa cô ta còn có vẻ như hoàn toàn không để ý đến Nhược Nhược. Một số người biết thân phận của cô ta, muốn tiếp cận nhưng đều không có cơ hội nào cả.”
“Kelly à…”
Gia Minh nhìn về nơi những chiếc xe hơi đậu ở xa xa, xuyên qua khe hở giữa những đống lửa và đám người, cô gái mặc áo choàng màu đen đang đứng dựa vào xe hơi và ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, người đàn ông da trắng tên Charles đứng canh giữ bên cạnh nàng.
“Tôi cũng không rõ cô ấy muốn làm gì cho lắm, nhưng mà… tạm thời giao cho cô ấy đi. Đây không phải chuyện cậu có thể nhúng tay vào, không biết vẫn tốt hơn.”
“Ồ…”
Đông Phương Lộ nhún vai, còn chưa nói thêm được gì thì từ một căn lều ở phía sau. Đông Phương Uyển bỗng đẩy Nhược Nhược lao ra:
“Này này! Mọi người đến đây mau. Nhược Nhược cảm thấy không thoải mái!”
“Cái gì!”
Hai người lập tức đứng dậy vọt đến bên Nhược Nhược. Cô gái mặc đồ trắng cũng không tỏ ra có gì không thoải mái cả, nói:
“Không có chuyện gì đâu, em còn chưa xác định được, chỉ là đột nhiên cảm thấy… Này. Tiểu Uyển…”
“Trước đây em cũng nói là không sao cả, muốn xác định lại, vừa nói xong thì em đã ngất xỉu rồi. Chị đi gọi bác sĩ và chú Phương, không có chuyện gì là tốt nhất! Anh, giúp em để ý nàng một chút.”
Đông Phương Uyển khoát tay rồi chạy đi tựa như một cơn gió. Gia Minh nhíu mày:
“Em thấy không thoải mái thật sao?”
“À, không phải vậy, không phải là thân thể…”
Nhược Nhược mím môi, bởi vì không xác định rõ nên lúc này nàng trả lời cũng đặc biệt cẩn thận.
“Em cảm thấy… Hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng cảm giác rất mờ mịt, cho nên…”
Giang Hải, trên con phố dài đèn đường sáng trưng.
“Đại ca, có vẻ trời sắp mưa rồi, có cần mang theo ô không?”
“Mẹ nó, chuyện này còn cần hỏi, mang đi!”
Đây là khu vực tụ tập của các siêu thị và chợ bán hàng giá rẻ, lúc này trời mới tối không lâu, dưới ánh đèn đường, người đi đường cũng không ít, có điều bởi vì sắc trời nên thoạt nhìn cũng không có ai có ý định tiếp tục đi dạo cả. Lúc này Liễu Chính đang dẫn theo mấy người đi ra từ một siêu thị kiêm nhà hàng, nghe thấy tên kia hỏi dò liền bĩu môi.
“Người mới đều rất phiền toái. Là đàn em của ai vậy? Tại sao lại để nó đi theo tao?”
“Đại ca, thân thủ của Ngốc Cường rất tốt.”
“So thân thủ, hừ hừ, ai sợ ai…”
Liễu Chính bật cười.
“Có biết năm đó đại ca của mày có ngoại hiệu là gì không. Đoạt Mệnh Tiễn Đao Cước đó!”
Nghe thấy cái tên có vẻ quen tai, mấy người phía sau đều nhìn nhau một cách nghi ngờ, chỉ có Tiểu Mạnh vẫn theo sát với vẻ mặt không chút thay đổi. Liễu Chính vươn hai ngón tay ra:
“Biết Đoạt Mệnh Tiễn Đao Cước là gì không, tao bay lên đá một cú là bay đầu mày luôn! Thế nào? Không tin?”
“Ặc, đại ca… cái này…”
“Thực ra thì tao cũng không tin, ha ha, nói đùa thôi, đầu năm nay, đánh nhau không giải quyết được hết mọi chuyện, sắp đến thế kỷ 21 rồi, quan trọng nhất là cái gì? Đầu óc! Chỉ có kiếm tiền mới là đúng đắn.”
Hắn học theo cách nói chuyện của xã hội đen Hongkong trong phim ảnh làm mấy tên đàn em mới đến sửng sốt, sau đó lại giải thích cho mình.
“Tất nhiên là đánh nhau vẫn rất quan trọng, tao cũng rất lợi hại đó.”
Đang lúc nói chuyện, Tiểu Mạnh quay đầu sang nói:
“Đại ca, chuyện này để bọn đàn em làm là được, anh không cần phải đi cùng mà.”
“Cái gì gọi là không cần thiết? Con hắn muốn giết con rể tao, người lớn tất nhiên phải gặp nhau nói chuyện. Yên tâm, tao cũng không định sẽ giết người…”
Liễu Chính khoát tay.
“Mạng hắn giá hơn một tỷ, nếu giết thì cũng khá phiền toái. Đúng rồi, bên lão Dương chuẩn bị xong chưa?”
“Chắc cũng xong rồi. Hắn còn chưa gọi điện thoại tới.”
Tiểu Mạnh vừa nói vừa móc điện thoại di động ra, bấm số rồi mới đưa cho Liễu chính.
“A lô, lão Dương à. Ừ… Vậy các anh sắp xếp lên đường trước đi, tôi đến sau… Lần này tôi đến một chuyến sẽ tốt hơn…”
Rõ ràng là người ở đầu bên kia đang khuyên hắn không nên đi.
“Không được gây ồn ào quá lớn, cũng không được để xảy ra tai nạn chết người. Thực ra tôi cũng chỉ muốn đến nói chuyện với hắn, cùng lắm thì đánh hắn một trận. Ha ha, để các anh cho mấy thằng trẻ tuổi ra tay tôi sợ quá nặng, tôi cũng già rồi, đánh nhau cũng không phải động cái liền chết người nữa… Ha hả…”
Vừa đi vừa nói, đã đến gần chiếc xe hơi dừng ở ven đường. Ngay chớp mắt khi cửa xe mở ra, bầu không khí lập tức thay đổi.
“Đại ca cẩn thận!”
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, một tên đàn em bị bắn bay ra ngoài, hai người đi bộ ở ven đường cũng lao về phía này. Trong nháy mắt, tiếng súng nổ ầm ĩ trên đường, ở một quốc gia như Trung Quốc làm gì có cơ hội tùy ý thấy cảnh bắn nhau như thế này, đám người ở gần đó trong chốc lát vẫn không kịp phản ứng lại, lát sau mới điên cuồng bỏ chạy khắp nơi, người ở xa hơn thậm chí cho rằng đó là tiếng pháo nổ, một số còn muốn đến đây xem náo nhiệt. Song, chỉ sau vài giây, bảy tám người ngã xuống trong vũng máu. Thực ra mấy người đi theo Liễu Chính cũng có mang theo súng, chỉ là kĩ năng bắn súng và kinh nghiệm của bọn họ quá kém, chỉ có Tiểu Mạnh là nhanh chân đá bay súng của một tên sát thủ, đánh bay hắn vào sườn xe, hai người lao vào vật lộn.
Mấy người trong cỗ xe hơi có người ngã xuống, có người ầm ầm tản ra. Liễu Chính chạy đến nấp sau một chiếc xe bán đồ ăn khuya ở ngay bên cạnh, rút súng lục ra bắn một phát về phía người đang đuổi theo phía sau, sau đó hất mạnh chiếc bàn trước mặt lên, đủ thứ thức ăn, canh, nước bắn lên, mà người ở phía sau thì đã nháy mắt lao tới.
Hắn định bắn phát súng thứ hai nhưng tốc độ của người nọ quá nhanh, đánh bay chiếc bàn vừa bắn lên, thân thể cũng vọt tới chỗ Liễu Chính, chộp lấy cánh tay đang cầm súng của hắn. Rầm một tiếng, hai người đụng ngã chiếc xe bán hàng rong bên cạnh, Liễu Chính bay lên đụng vào tường, súng lục cũng rơi xuống đất. Có vẻ người này không phải muốn lấy mạng hắn, lấy tay ấn đầu Liễu Chính xuống, muốn đập đầu hắn vào tường nhưng lại bị Liễu Chính kịp thời cản lại, cánh tay phải đang chống vào tường vòng vo như con rắn, trái lại muốn chộp lấy tay người nọ.
Tình cảnh hõn loạn, bếp lò nấu đồ ân khuya bị xô đổ, lửa than bắn tung tóe, chiếc bàn tròn đập vào tường rồi rơi xuống chặn giữa hai người. Khi chiếc bàn bị đây ra thì hai người thậm chí đã phân ra thắng bại, sát thủ kia lảo đảo lui về phía sau mấy bước, một vết dao chém ghê rợn kéo dài từ đinh đến tận bụng, thấy mà giật mình, cánh tay phải người nọ cũng bị chặt đứt từ khuyu tay, máu tươi phun ra, cánh tay rơi xuống đất vẫn nắm chặt khẩu súng, chưa hề buông lỏng.
Liễu Chính cứ đứng trước mặt hắn như vậy, trong tay cầm một con dao thái, xem ra là đồ của quán ăn khuya vừa bị xô đổ. Trong lúc thở dốc, ánh mắt hắn khát máu, hung ác như sư tử.
“Con mẹ nó, súng thì không sao… Lại dám chơi dao với tao!”