Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 518: Gió mặc gió, mưa mặc mưa (2)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Yêu anh nhiều hơn,

“Anh có biết không,

Yêu nhưng cũng không cần anh phải quan tâm.

Không muốn anh nhìn thấy vết thương lòng của em,

Em không hối hận, gió mặc gió, mưa mặc mưa,

Chỉ cần biết em yêu nhiều hơn,

Giấc mộng có thành hay không cũng không quan trọng,

Có thể yêu nhau,

Nhưng không thể cùng nhau…”

***

“Cục Quốc An…”

Khoang điều khiển, phó phòng lái quay quay đầu, nhìn một nam một nữ nói chuyện, hắn cầm lấy giấy chứng nhận nhìn một hồi, sau đó đem giấy chứng nhận đưa lại cho hai người kia.

Đối phương đang định đưa tay nhận lấy tờ giấy chứng nhận, thì một họng súng đen ngòm đột nhiên lộ ra. Cùng lúc đó, hai người kia dí súng vào lưng họ, một người nhắm súng thẳng vào cô gái tiếp viên hàng không đang đưa tay che miệng.

Do khoang lái tách biệt, nên hành khách không thể nào nhìn thấy được sự kiện phát sinh bên trong, ở phía sau có một đôi nam nữ đồng bạn của nhóm này định đứng lên, thì không biết từ đâu có hai khẩu súng xuất hiện, dí vào gáy, khiến cho hai tên này phải ngồi xuống.

**

Chiếc xe con vừa rẽ, xuất hiện trước mặt Đông Phương Uyển, nàng nhìn thấy chiếc xe dừng lại trước biệt thự, hai người trong xe vọt ra, vội vàng chạy tới chỗ hai tên mặc âu phục đứng ngoài cửa.

Đông Phương Uyển muốn nhìn biển số xe để báo cảnh sát, nhưng nhận ra đám này là xã hội đen nên từ bỏ ý niệm trong đầu, hai người từ trên xe bước xuống bị cản lại, bốn người ở cửa to tiếng, một nguời trong đó tát đánh bốp một cái vào mặt một tên xã hội đen, bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm, nhưng cánh cửa đột nhiên mở ra, hai người kia lao vào bên trong.

Đông Phương Uyển vốn muốn chứng kiến một trận nội chiến, nào ngờ lại chẳng diễn ra, trong lòng nàng có sự thất vọng nhỏ, nhưng chỉ sau một khắc, tiếng phanh xe kin kít vang lên, một chiếc xe con đang lao tới bên này, lướt qabeen cạnh nàng, phía sau còn một chiếc xe cảnh sát đang hú còi, người bên đường thấy vậy thì ngây người.

Đồng thời, lúc này đội xe của đám Phương Chi Thiên đang lao tới, hai bên cùng hành động, ngoài ra còn có tổ hành động của Diệp Liên, Thôi Quốc Hoa…

***

Trên bầu trời.

Bầu không khí khẩn trương giống như cô đọng lại, ở trong khoang điều khiển, tên phó phòng nhún vai, ra dấu:

“U Ám Thiên Cầm, hợp tác nhiều năm rồi, đừng có làm tổn thương tình cảm của nhau, để cho chuyến bay này bình an tới Viên được không?”

Sau đó, hai người bên ngoài khoang bị lột vũ khí, sau đó bị đập ngất

Tiếng hát tang thương của Chu Kiện Hoa vẫn vang lên trong khoang hành khách, không ai biết những chuyện vừa rồi, chẳng ai biết lúc nãy đã có nguy hiểm xuất hiện, chỉ có thanh âm của bài hát.

Linh Tĩnh nghe xong, không còn kiềm chế được nữa, bật khóc, cho dù nàng cố sức bịt miệng, nhưng thanh âm vẫn khiến người xung quanh nghe thấy, thân hình nàng run rẩy kịch liệt, nước mắt chảy dài trên gương mặt mỹ lệ, giống như những hạt trân châu.

Trung niên ngồi bên cạnh nàng lấy khăn tay, đưa tới cho nàng.

Giống như được một bóng người cực lớn bảo vệ, máy bay mang theo tiếng hát xuyên qua tầng may, chở thiếu nữ u buồn bay tới Viên.

***

Trước cửa biệt thự, Gia Minh mở cửa xe đi ra ngoài, trời tháng tám nắng như đổ lửa, bây giờ là 10h sáng, ánh mặt trời gắt gao chiếu xuống, mang theo những hơi nóng hầm hập…

Đông Phương Uyển sửng sốt nhìn hắn một lúc sau đó mới đi tới.

Vốn trong lòng nàng còn đang chửi tên ngốc nào đi xe như vậy, nào ngờ khi chiếc xe dừng lại, Gia Minh lại từ trong đó bước ra, nàng không khỏi có chút ngạc nhiên.

Đối với đường phố ở Giang Hải mà nói, lái xe như vậy sẽ dẫn tới chết người, nàng biết Gia Minh lâu như vậy, nhưng lại không biết kỹ thuật lái xe của hắn tốt tới mức này.

Nhưng quan trọng hơn hết là, nàng chưa từng nhìn thấy Gia Minh như bây giờ.

Nhớ lại thanh âm phanh xe kia, nàng thậm chí nghĩ… nó sao giống cảm giác Giản Tố Ngôn tới như vậy, lạnh lùng, bễ nghễ đối với tất cả.

Ý nghĩ này mới lóe lên trong đầu, thì Cố Gia Minh đã đi tới trước mặt, hắn không phải là hình ảnh mà nàng sùng bái, nàng gọi:

“Gia Minh, tớ nghe nói tới chuyện của Sa Sa, cậu ấy…”

Mới nói được nửa câu thì nàng đã phát hiện Gia Minh đi tới chỗ đám xã hội đen đứng ngoài cửa, trong lúc nhất thời nàng nghi vấn, hai gã canh cửa cao to kia nhìn thiếu niên với ánh mắt bất thiện, người lúc nãy giơ tay tát người bây giờ đi tới trước mặt Gia Minh.

Tuy nàng chưa biết nói gì cho phải, nhưng thấy Gia Minh đã tới gần hai tên xã hội đen to con, nàng cũng đi tới cạnh hắn, đưa tay định kéo hắn lại:

“Này…”

Cùng thời khắc đó, cái tên to con kia cũng quát:

“Này…”

Cong cong cong cong cong cong cong ——

Sau một khắc, cánh cửa sắt cũ kĩ kia vang lên những tiếng chuyển động, duy trì một lúc lâu!

Đông Phương Uyển sững sờ đứng tại chỗ.

Đối với nàng mà nói, tất cả chuyện này chỉ trong nháy mắt, khi tiếng gọi “này” của nàng còn chưa dứt, Gia Minh đã giơ tay lên, sau đó, bóng người hắn như một ảo ảnh lao tới, hai gã đại hán nặng chừng trăm kg trong nháy mắt bị đè xuống, sau đó thân hình họ bắn về phía sau hơn 2m.

Cảnh tượng giết Ngự Thủ Thương dường như được tái hiện, đầu của hai người kia đập thẳng vào cửa sắt, trong ánh mắt trời, máu tươi, óc người, đầu vỡ như dưa hấu.

Khi Gia Minh buông tay, thi thể hai người kia giống như một cái bao tải rơi xuống đất. Đông Phương Uyển đứng ở ven đường, kinh ngạc nhìn tất cả, môi nàng run rẩy, suy nghĩ của nàng còn chưa theo kịp ánh mắt.

Trong lúc nàng còn đang mê loạn, thì Gia Minh qauy đầu, nói với nàng:

“Rời khỏi nơi này.”

Lúc này, trong biệt thự, Ứng Tử Phong đã nhận được điện thoại của cha và anh mình. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://sachvui.com

Khúc nhạc dạo Bùi La Gia đã xong, bây giờ mới chính thức là lửa tháng tám.

Chọn tập
Bình luận
× sticky