“Đêm hôm qua đó, có rất đông cảnh sát xông vào quét sạch Sa Trúc bang, nói họ đã có chứng cớ chứng minh Sa Sa buôn lậu thuốc phiện, còn nói là, đây là mảnh đất lớn nhất của trùm buôn thuốc phiện lớn nhất… Cũng may là Tiểu Mạnh tận dụng thời cơ bảo vệ nàng chạy thoát, sau đó báo chí hôm nay đã đăng tải, nói đủ thứ…”
Vừa nghe Nhã Hàm nói, Gia Minh vừa lật tờ báo bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy một cái tít lớn trên trang nhất của, Giang Hải nhật báo “Trùm buôm ma túy lớn nhất là nữ học sinh cấp 3” và đủ loại tin tức giật gân khác, báo chí của một số nơi cũng đăng tin tức giống nhau, thoạt nhìn như đang muốn định hướng dư luận vào chuyện này.
“Gia Minh, em bây giờ đang ở đâu, tại sao mấy ngày vừa rồi không liên lạc được với em, Linh Tĩnh đi du lịch, em có biết không, Sa Sa không dám gọi điện thoại cho Linh Tĩnh nên gọi điện thoại cho chị… A, được rồi, ngày hôm qua chị tới võ quán, hình như Linh Tĩnh có gọi điện thoại trở về, nói là đột nhiên quyết định đến Viên, vội vàng vô cùng, vợ chồng bác Diệp đang chuẩn bị đồ, các em xảy ra chuyện gì với nhau vậy…”
Đối với chuyện này, Nhã Hàm tương đối sốt ruột, lúc này Gia Minh cũng chẳng hiểu tại sao, nhưng mà nếu như Sa Sa không có chuyện gì thì cứ bình tĩnh trước đã.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, nói:
“Em cũng không rõ lắm, mấy hôm nay em không ở Giang Hải, nhưng mà… Yên tâm đi, chuyện nhỏ thôi, địa chỉ của Sa Sa đừng cho quá nhiều người biết, em sẽ xử lý.”
“Được, đây là chuyện lớn, số điện thoại của Tiểu Mạnh là… Em mau gọi đi, nếu như không gặp em Sa Sa khẳng định sẽ rất nóng ruột…”
Cúp điện thoại, Gia Minh tiện tay mua một tờ báo, đi tới điểm đỗ xe vẫy một chiếc taxi. Khi đi ngang qua một người, trong túi hắn đã có thêm một cái di động, xe chạy nhanh qua bến, hắn lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi cho mấy người… Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nhận được tin Gia Minh xuất hiện ở Giang Hải, trong thư phòng, Phương Chi Thiên cũng đang xem một tờ Giang Hải nhật báo, sau khi đọc xong tin tức, sắc mặt của hắn vô cùng phức tạp, sau đó lạnh lùng cười, uỳnh một cái, đập thẳng tờ báo xuống bàn làm việc.
“Ha ha, bây giờ nên làm cái gì đây… Ứng Tử Phong… Ta thấy hắn đã chán sống rồi!”
“Vậy… Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Bảo hắn đi chết đi! Còn có thể làm gì nữa! Người ta vừa mới giết Ngự Thủ Thương ở trong căn cứ ở Nhật Bản, cửu tử nhất sinh trở về… Phải biết rằng, giết chết Ngự Thủ Thương đấy, hắn đã trở về, chúng ta lại mang chuyện này ra đón hắn, nếu như hắn trở mặt giết người ai dám cản hắn đây…”
Mang theo tâm tình phức tạp, Phương Chi Thiên rống lên giận dữ.
Ứng Tử Phong không phải là người trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nhưng lại là con thứ hai của Ứng Hải Sinh, bây giờ hắn bịa ra một chứng cớ, bảo lãnh đạo cấp trên lệnh xuống Cục Công an Giang Hải, đồng thời thao túng báo chí dư luận.
Đại khái là hắn cũng biết quan hệ của Liễu Hoài Sa và Gia Minh, tất cả những chuyện này hoàn thành chỉ trong một ngày, có thể nói là sét đánh không kịp bưng tay, hoàn mỹ, vô cùng hoãn mỹ.
Có lẽ do ánh sáng của anh trai quá chói mắt, nên đã che dấu mất năng lực của hắn, có lẽ khả năng của người này không tồi, có lẽ không phải loại con ông cháu cha chỉ biết dùng tiền ném người.
Hắn chọn người bên cánh hắn, tác động cấp trên trực tiếp ra lệnh cho cảnh sát Giang Hải sau đó lập tức ra tay, Viêm Hoàng Giác Tỉnh mấy hôm nay cũng lơ lỏng di chuyển trọng tâm sang hải ngoại, hành động của mấy nguwofi này khiến họ không phản ứng kịp.
Khi biết tổng bộ Sa Trúc bang bị càn quét, Tiểu Mạnh một mình mng theo Sa Sa chạy trốn ra ngoài, chuyện lúc này mới được báo cho Phương Chi Thiên biết, với vụ việc này không có khả năng bị coi như là không có chuyện gì xảy ra.
Giận dữ một hồi, Phương Chi Thiên phất tay bảo người trong thư phòng ra ngoài, hắn ngồi im suy nghĩ một lúc lâu thì có tiếng đập cửa truyền đến, người nọ lại đi đến:
“Phương tiên sinh, Diệp tổ trưởng Diệp Liên vừa nhận được điện thoại của Cố Gia Minh, hỏi nguyên do chuyện này, Diệp tổ trưởng không biết nên nói như thế nào, bảo tôi tới xin chỉ thị.”
Phương Chi Thiên gật đầu:
“Số điện thoại là gì, ta gọi cho hắn.”
Đèn đỏ chuyển sang xanh, chiếc xe lăn bánh qua ngã tư. Lúc này Gia Minh nhận được điện thoại của Phương Chi Thiên, ước chừng do tâm tình không thoải mái nên cách nói chuyện của hắn vô cùng lạnh nhạt, nhưng cũng chẳng có tức giận, có thể nói là thờ ơ, khiến cho người khác chẳng biết thế nào mà đoán.
“… Đại khái là hơn một tháng trước đây, Ứng Tử Phong cùng một số người tới một quán bar thuộc đia bàn của Sa Trúc bang, Liễu Hoài Sa cũng ở đó, bởi vì một chuyện nên đôi bên xung đột với nhau, rất có thể Ứng Tử Phong khó chịu vì chuyện này… Trên thực tế trải qua sự điều tra của chúng ta, hắn bị người ta kích động mà thôi, nguyên nhân chính của câu chuyện chính là bên Tân Trữ bang…”
Phương Chi Thiên giải thích nhưng Gia Minh lại nhìn ra cảnh tượng đang quay ngùn ngụt bên ngoài cửa xe, biểu tình có chút buồn chán: “Không thấy nàng nói chuyện này…”
“Ha hả, người ta là con gái không muốn làm cho ngươi lo lắng, thành thật mà nói chuyện này… bên chúng ta không kịp phản ứng, nếu như chuyện biết trước thì nó không thể xảy ra. Muốn giải quyết thì đơn giản thôi, ta sẽ bảo cảnh sát dừng vụ này lại, về mặt dư luận, ta sẽ bảo họ lập tức đăng báo xin lỗi, làm Tân Trữ bang biến mất, cậu đồng ý, bên chúng thôi sẽ làm…”
“Tiếp đi…”
“Thành thật mà nói, ta biết cậu bây giờ đang rất tức giận, chỉ cần một chuyện bên Nhật Bản thôi, toàn bộ Viêm Hoàng Giác Tỉnh chúng ta đã phải cảm ơn với cậu rồi, ta có mấy bằng hữu rất tốt,… Theo lý mà nói thì Ứng Tử Phong kia sai rồi, thế nhưng… không có cách nào cả, do quan hệ với Ứng Hải Sinh nên ta mong cậu đừng để ở trong lòng, dù sao hắn cũng là con của Ứng Hải Sinh, Ứng Tử Lam vô cùng quan tâm tới người em trai này…”
“Ta còn có việc, hơn nữa…”
Không nói thêm gì nữa, Gia Minh cúp điện thoại di động, đồng thời ném ra ngoài cửa sổ, điện thoại vỡ tan thành những mảnh nhỏ. Tài xế xe taxi dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào gương chiếu hậu, Gia Minh liếc hắn một cái, phất phất tay.
“Phiền anh rẽ trái, dừng xe ở con đường phía trước…”
***
Lúc buổi chiều, những đám mây trắng như bông bay trên bầu trời Giang Hải, khí trời mát mẻ, hai chiếc xe buýt du lịch rẽ vào bến xe, bên trong có một đám học sinh nam nữ đang vui đùa với nhau.
“Linh Tĩnh, cậu quyết định tới Viên à?”
Đông Phương Uyển cau mày, nhìn Linh Tĩnh đang ngồi bên cửa sổ hỏi. Mấy ngày nay ở Quế Lâm, tâm tình của Linh Tĩnh không tốt, không vui vẻ, Đông Phương Uyển mẫn cảm đương nhiên nhận ra.
“Hoàn cảnh ở Viên… chắc là tốt hơn ở trong nước một chút…” Nghiêng đầu, trên mặt Linh Tĩnh hiện lên một nụ cười.
“Ách, nếu như cậu đã quyết định, vậy… lúc nào khởi hành? Trước khi đi mọi người gặp liên hoan một bữa, thế nào?”
“Đại khái… Ngày mai rồi…”
Linh Tĩnh hơi nhún vai, nói:
“Hơi vội…”