“Cậu mới là bách hợp đó. là cậu cường bạo mình. Đáng thương cho một cô gái nhu nhược như mình, mỗi ngày đêu bị hai vợ chồng các cậu thay nhau tàn phá, nấu cơm cho các cậu, còn phải lên giường cùng các cậu… Lau khô tóc đi, bên ngoài trời mưa, đừng để bị cảm lạnh.”
Nói được một nửa, Linh Tĩnh ném chiếc khăn lông khô lên đầu Gia Minh rồi quay trở lại phòng bếp.
Sa Sa ầm ĩ đuổi theo sau:
“Đứng lại! Không được trốn tránh!”
“Giúp mình rửa mấy cọng hành kia rồi cắt ra.”
“ừ.”
Nghe âm thành từ phòng bếp truyền ra. Gia Minh cười rồi lấy khăn lông lau khô nước đọng trên tóc. sau đó cất những thứ vừa mua về vào trong tủ. hộp áo mưa kia thì để vào đầu giường lớn trong phòng ngủ. lấy gối đâu che lại.
Tin tức trong TY lại vang lên:
“… Xét thấy trong ba tháng này. các tỉnh Phúc Kiến. Quảng Đông, Hồ Nam liên tục xảy ra lũ lụt nguy hiểm. cục Khí tượng quốc gia và nghành Thủy Lợi dự đoán rất có thể năm nay sẽ xảy ra thiên tai lũ lụt lớn nhất trong vòng 20 năm hoặc thậm chí là 100 năm trở lại đây. Đề nghị tất cả mọi người dân phải nhanh chóng chuẩn bị tốt cho việc phòng chống lũ lụt. Phóng sự do…”
Cánh bướm có thể thay đổi hành động của con người trong phạm vi lớn nhưng rốt cuộc cũng không thể thay đôi được diễn biến của tự nhiên, năm 1998. lũ lụt đúng hẹn ập đến.
“Chuyện không liên quan đến mình…”
Trong lòng nghĩ vậy. Gia Minh chuyển kênh truyền hình.
Sáu giờ tối cũng chính là thời gian cao điểm của một số kênh truyền hình, trong TY đang chiếu “Mèo và Chuột”. Tom và Jerry bận rộn truy đuổi huyên náo. Gia Minh ngồi trên ghế salon nhàm chán xem.
Một ngày chủ nhật vên tĩnh, mưa phùn liên tục, vô cùng vô tận phủ xuống mỗi một góc trên thế giới, có lẽ cũng vì như thế. nhìn vào ánh đèn vàng qua khung cửa sổ của mỗi nhà, người đi đường mới lộ ra vẻ ấm áp và binh yên như thế Chẳng qua, từ ban đêm bắt đầu. không khí an bình này bắt đầu có chút thay đổi.
“Không bán, nói không bán là không bán các ngươi không cần nói nữa, nhất định không bán…”
Giọng nói oang oang mang theo chút sắc bén hệt như có người dùng bạo lực để mua bán. vấn đề ở chỗ, chủ nhân của giọng nói chính là một người đàn ông trung niên.
Nghe thấy giọng nói ở cách vách, ba người đang đùng cơm liếc nhìn nhau:
“Lại tới nữa.”
Không lậu sau, cửa nhà bên này cũng bị gõ. Gia Minh buông bát đũa đi ra mỡ cửa. hai người mặc đồ tây bị mưa ướt hơn nửa đang đứng bên ngoài:
“Ha hả. chào cậu, xin lỗi lại quấy rầy, tôi là người của công ty thiết kế và xây đựng Hưng Thịnh, chuyện lần trước đã nói… Xin hỏi các cậu đã liên lạc với chủ cho thuê nhà chưa?”
“À. liên hệ rồi.”
Gia Minh gật đầu, nói:
“Bà ấy cũng nói như những người bên cạnh, con mẹ nó. không bán là không bán.”
“Ha hả, tiên sinh thật sự quá hài hước, vậy thì xin chào.”
Người mặc đồ tây nói xong, nhìn qua Linh Tĩnh và Sa Sa đang ở trong phòng rồi quay đầu đi.
“Thực ra ba vị vẫn còn là học sinh phái không?”
“Đúng vậy, ba người chúng tôi là bạn tốt nên ở chung một chỗ, có chuyện gì sao?”
Gia Minh thành khân cười. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
“ò. là thế này, bởi vì quanh đây chuẩn bị xây đựng lại, gần đây người đi đường nhiều, người xa lạ cũng rất nhiều, bên này vốn đã không ổn định, hiện giờ sợ rằng sẽ càng thêm hồn loạn, nếu như ba vị là học sinh thì hi vọng nên sớm thuê một cho khác đi. Cậu cũng biết đây. ba vị đều là hi vọng trong tương lai của đất nước, ha hạ hai vị tiểu thư bên trong lại xinh đẹp như vậy. nếu như gặp phải chuyện gì không may. vậy thì…”
“Đúng, đúng vậy. chúng tôi cùng chuẩn bị chuyển đến nơi khác đó.”
Cười đến rực rỡ như ánh mặt trời Gia Minh rất tán thành, gật đâu nói:
“Mọi người đều nói nơi này sắp bị phá bỏ và di dời. an ninh không được tốt lắm. chúng tôi đang định chuyên vào ở trong trường học. thủ tục xin vào cũng đã làm gần xong rồi.”
“Vậy thì tốt, hẹn gặp lại. À, vẫn muốn phiền cậu liên hệ giúp với phía bên chủ nhà. cảm ơn nhiều.”
“Không cần cảm ơn, đây là việc thành viên Đoàn thanh niên cộng sản như tôi phải làm.”
Dõi mắt nhìn hai người đi xuống lầu. một nhóm người trong tiệm game cũng đi ra ngoài, sau đó mấy vị “đại ca” ở xung quanh đi lên.
“Chào, anh Thủy. anh Hoa.”
“ừ. A Minh, bọn họ nói gì? Uy hiếp bọn em sao?”
“Một chút thôi, thành thật mà nói. thật sự cũng hoi đáng sợ. Các anh biết đó. em thì không sao. nhưng Linh Tĩnh và Hoài Sa… ô, vào trong ngồi đi. bọn em đang dùng cơm. ăn xong rồi chứ?”
Trong lúc nói chuyện. Linh Tĩnh và Sa Sa cũng lên tiếng chào hỏi mấy người ngoài cửa. Mấy người vẻ mặt vốn rất hung ác lập tức tươi cười đáp lại, sau đó khoát tay nói:
“Không cần. không cần A Minh. Linh Tĩnh. Hoài Sa. các em cứ vên tâm. chỉ cần các em vẫn còn ở nơi này một ngày thì không cần phải sợ bọn họ. mọi chuyện cứ giao cho bọn anh… Đương nhiên, nếu như thực sự xảy ra xô xát. khoảng thời gian này chỉ sợ cũng rất không ổn định, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu như có chỗ nào để đi. anh đề nghị các em nên tránh qua đoạn thời gian này rồi hãy trở lại. Dù sao đàn ông như chúng ta thì không sao. chỉ sợ hai cô bé Linh Tĩnh và Hoài Sa sẽ gặp chuyện không may. Anh cũng đưa em gái anh đi nơi khác rồi, đương nhiên là chắc chắn anh sẽ không bán nhà, đê xem bọn họ ai làm gì được ai!”
Lúc này ba người cũng đã ra cửa đứng, Gia Minh cười gật đầu cảm ơn, Linh Tinh nhìn nghiêng qua mặt Gia Minh, nhớ lại bản lĩnh của hắn liền không khỏi nhếch miệng cười, mở miệng nói:
“Cảm ơn anh Thủy. anh Hoa.”
Sa Sa dựa vào cạnh cửa nói:
“Các anh thôi đi. không cần già bộ lưu manh trước mặt em, còn lo lắng thay bọn em nữa chứ. Em cảm thấy tốt nhất là các anh nộp phí bào vệ cho em, bổn tiểu thư bảo vệ mọi người, bảo đảm Vĩnh Thịnh bang không dám tới đây gây chuyện.”
Mặc dù vẫn dịu ngoan trước mặt Gia Minh, nhưng khi nói chuyện với người ngoài, Sa Sa vẫn luôn có khí thế như một chị cả, đám người ở đối diện này chưa tính là xã hội đen có máu mặt nhưng cũng là loại người nhiệt huyết sôi trào đã quen thói lưu mạnh hơn nữa Sa Sa rất xinh đẹp. vóc người cũng vô cùng cân đối, mọi người vẫn thường xuyên nói đùa, lúc này cũng nở nụ cười:
“Ha hả. đúng vậy… Có chỉ cả Hoải Sa ở đây. Vĩnh Thịnh bang có là thứ gì chứ, chẳng qua đàn em như chúng em cũng không thể mãi được chị cả bảo vệ. chuyện lần này giao cho chúng em đi. Chỉ cả yên tâm. chúng em sẽ không đê chị cả phải mất mặt. ha ha.
“Như thế còn được, có việc gì cần hỗ trợ nhớ phải gọi đó.“
Tán gẫu thêm vài câu ở cửa xong, nhóm người kia xoay người ròi đi, hai người mặc đồ tây kia vẫn gõ cửa từng nhà nói về chuyện bán nhà. Vừa đóng cửa lại. Sa Sa đã nhíu mày lại:
“Thật quá đáng, rất nhiêu người làm bất động sản, chưa từng thấy có người như vậy. vừa mới thông báo muốn mua nhà mấy ngày đã bắt đầu uy hiếp người ta. Gia Minh, cậu nói xem đê cha mình tới giải quyết những chuyện này có được không… Chẳng qua có vẻ cũng không được…”
Khu vực sắp bị giải phóng xung quanh học viện Thánh Tâm này vốn thuộc về địa bản của Vĩnh Thịnh bang, mặc dù trước mắt Sa Tú bang và Vĩnh thịnh bang đang xung đột với nhau, nhưng dù sao khu vực này đã thành hậu phương của Vĩnh Thịnh bang, nhưng nếu như Sa Trúc bang cũng nhúng tay vào. sợ rằng hai bang phái sẽ toàn diện liều mạng người chết ta sống với nhau, loại xung đột với quy mô lớn giữa các thế lực xã hội đen thế này. cảnh sát sẽ xem như làm loạn rồi trán áp.
Gia Minh cũng chỉ cười, rất lâu sau mới nói:
“Linh Tĩnh. Sa Sa, mình nghĩ… Cho dù thế nào mình cũng không hi vọng có chuyện gì xảy ra với các cậu.“
Lúc này giọng nói của Gia Minh đo dự. vẻ mặt cũng hơi khó khăn, đối với hai cô bé mà nói. khi đối mặt với chuyện lớn. nếu không phải ngụy trang, rất ít khi Gia Minh thể hiện ra nét mặt như vậy. Linh Tĩnh gật đầu:
“Ý cậu là chúng ta nên chuyên đi sao?“
“Không, chúng ta ở nơi này rất tốt. ý mình là…“
Quan sát gian phòng một vòng xong Gia Minh gật đầu nói:
“Các cậu cũng biết đấy. mình từng trải qua huấn luyện sát thủ, mình có nhược điểm. mà hiện giờ lại có người dùng… ừ. dùng các cậu đê uy hiếp mình. Mặc dù có lẽ hắn không biết hậu quả sẽ thế nào. nhưng lúc này mình rất tức giận, ý mình là. mình biết đây không phải là thói quen giải quyết vấn đề tốt. mà phương pháp của mình có thể không được các cậu chấp nhận…“
“Mình muốn giết người…”