“Thiên thần nhỏ tốt nhất trên thế giới đã bị ngươi giết chết… Nàng bị ngươi giết chết, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ…”
Trong giọng nói của Ngự Thủ Hỉ mang theo sự thương cảm, nhưng khuôn mặt hắn lại giống như một bức vẽ trong thư tịch cổ chẳng chút biến đổi.
Trong đình, Ngự Thủ Thương hơi quay đầu nói:
“Chỉ vì vậy?”
“Rất buồn cười đúng không? Nhưng mà nó cũng không phải là đại sự, nói ra hay không cũng chẳng là gì.”
Ngự Thủ Hỉ nhún vai, nói:
“Ngươi cũng thấy đấy, đã qua nhiều năm như vậy rồi, ta còn chưa cảm giác được mùi vị trưởng thành là cái gì, không ngừng vứt bỏ sự yếu đuối trong người, thay đổi tứ chi cho cứng rắn hơn, không bị thương nữa, tay ư, chân ư, đầu ư, cái loại cơ quan trong cơ thể ư, tất cả đã bị thay đổi sạch sẽ, mình chẳng khác gì một người dị dạng cả. Khi ta nói với mọi người cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi mà thôi… Đương nhiên là như vậy.”
“Thế nhưng nó có ý nghĩa gì?”
Ngự Thủ Hỉ trầm mặc một hồi, lại ngẩng đầu:
“Ý nghĩa của cuộc sống không phải là cố gắng bảo lưu lại một chút gì đó của con người khi toàn bộ hầu như đã bị thay đổi hết, bị thương đổi tay, đổi tiếp, đổi chân, đổi đầu, đổi tìm, đổi mông, thậm chí biến nam nhân thành nữ nhân, muốn là đổi được, muốn biến thành hình dạng kỳ quái gì cũng được, không đổi thì không sống được, nhưng tóm lại cũng phải lưu lại một chút gì đó, chúng ta thay đổi nửa cơ thể, đổi 99%, chỉ còn 1% cũng phải cố gắng mà lưu lại, nhưng lưu lại rồi… nó có ý nghĩa gì…”
Ngữ điệu của hắn thong thả, lạnh nhạt:
“Phải tàn khốc, phải coi thường, phải có thủ đoạn tàn khốc… những người vì sống sót mà sẵn sàng đem toàn bộ mọi thứ ra thế chấp thì ta đã thấy không dưới một vạn người, ta thực sự muốn giết chết toàn bộ chúng… những bé gái thật xinh đẹp, thật đơn thuần, và đơn giản là các nàng không mất thứ gì cả…”
“Cho dù thế nào, Cố Gia Minh cũng được, Giản Tố Ngôn cũng được, bọn họ sẽ tới giết ngươi.”
Nói xong, Ngự Thủ Hỉ đứng dậy, xoay người ra khỏi đình:
“Tuy rằng nói như vậy rất không lễ phép, thế nhưng… mong rằng họ có thể giết ngươi, phụ thân đại nhân của ta.”
Ngự Thủ Thương không tiếng động quay đầu lại, nhìn về phía đứa con trai phản bội của mình đang phất phất tay, dần biến mất trong bóng tối. Nguồn: https://sachvui.com
Qua một lát sau, người tham gia hội nghị đi tới, Ngự Thủ Thương vẫn nhìn theo phương hướng vừa rồi, nói:
“Gọi người đi theo nó.”
“Theo… A Hỉ?”
Ngự Thủ Thương nhíu nhíu mày:
“Ngươi không thấy hôm nay hắn có chút hơi khác hay sao?”
“Hình như là có một chút, nhưng mà… ngài hoài nghi hắn là do người khác đóng giả?”
“Không, ta vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn chính là A Hỉ. Có một số việc, người ngoàikhông thể nào biết, cứ giám thị hắn là được rồi. Mặt khác… Ta có dự cảm, đối phương đã vào được bên trong, Cố Gia Minh… Có lẽ là vị tiểu thư Giản Tố Ngôn kia, chúng ta phải toàn diện đề phòng.”
“Dạ!”
Ngự Thủ Thương nói như vậy làm cho người phụ trách kia hoảng sợ, hắn lập tức thông báo mệnh lệnh cảnh giới cao nhất cho toàn bộ khu nhà, trong khi người phụ trách đang ra lệnh thì Ngự Thủ Thương lại nhìn vào những con cá trong hồ nước, ánh mắt từ từ trở nên thâm trầm, sau đó xoay người đi về phía một gian nhà, phương hướng đối lập với phương hướng mà Ngự Thủ Hỉ vừa đi.
Trong bóng đêm yên lặng, cảnh vật thoạt nhìn không có biến hóa, nhưng dưới sự cảnh giới và tìm tòi tầng tầng lớp lớp, bầu không khí căng thẳng đã lan ra toàn bộ khu nhà.
Đi qua hai cái sân, người phụ trách kia lại nói:
“Ngự Thủ quân, nếu như đối phương vì ngài mà tới, có lẽ cần phải phái người theo ngài, chúng ta cần tăng mạnh đề phòng…”
“Không cần.”
Ngự Thủ Thương lắc đầu, nói:
“Nếu như trong sự cảnh giới như thế này mà hắn có thể tới bên cạnh ta, thì ta nguyện ý giao thủ công bình với hắn.”
Mắt thấy đối phương còn muốn nói, hắn đã nói tiếp:
“Không cần lo lắng cho ta, Tỉnh Thượng quân, hiện giờ ta đang cần sự khiêu chiến có thể giúp ta đột phá, nếu như đối phương lợi hại như các ngươi báo cáo thì hắn chính là người tốt nhất.”
Trong khi cảnh giới được tăng cường, Ngự Thủ Hỉ vẫn chỉ di chuyển một cách chậm rãi, hắn đi tới một gian nhà mang phong cách phong cách cổ xưa, hệ thống cảnh báo ở đây có kỹ thuật tiên tiến nhất. Hắn đi tới gần một cái cửa kính, cửa kính không tự động mở, hắn đại khái đã biết có chuyện xảy ra, gõ vào vách tường, nhập mật mã, kiểm tra vân tay, cánh cửa vẫn không nhúc nhích, mà từ nơi này ra ngoài sẽ phải đi qua rất nhiều hành lang buồn chán.
“Sớm muộn cũng có một ngày tất cả sẽ bị khoa học kỹ thuật hiện đại hại chết…”
Trong miệng khó chịu lầm bầm, phía sau có người bí ẩn giám thị, cameras trên tường thì luôn dõi theo hắn, hắn biết việc này đại biểu cho chuyện gì, khẽ lắc đầu một cái, đi qua một cái nhà, hai cái sân, tới cái sân thứ ba thì chẳng một dấu hiệu gì xảy ra, camera quản chế đã mất đi hình bóng của hắn.
Trước phòng điều khiển, hai nhân viên đang không ngừng cắt hình ảnh, cùng lúc đó, những người được phái theo giám sát bí mật không ngừng tìm kiếm.
Trong khu nhà này, không thể nào có chuyện cameras để mất mục tiêu giám sát được.
Khi nhận được tin Ngự Thủ Hỉ đột nhiên biến mất, Ngự Thủ Thương một mình đi vào trong phòng, sau khi đóng cửa phòng hắn hơi sững sờ, chỉ nói một câu:
“Tìm.”
Nhìn từ bên ngoài thì đây giống như một gian phòng kiểu nhật, nhưng khi vào bên trong mới nhìn thấy đây chỉ là một cái hành lang, đầu cuối của hành lang là một cái thang máy, từ nơi này đi xuống chính là căn cứ được phòng vệ nghiêm ngặt, mấy năm nay hắn luôn ở đây tìm kiếm đột phá cơ hội. Đột nhiên Ngự Thủ Thương nghe thấy một tiếng động nhỏ, hắn cau mày đi tới.
Ngự Thủ Hỉ đột nhiên biến mất trong sân, các gian phòng ở đó đều có người tìm kiếm, hết trong phòng lại trên mái nhà, đại khái khoảng 30 phút sau, mấy người tìm kiếm tập trung một chỗ, lắc đầu nhìn nhau, đồng thời báo cáo cho người quản lý của mình.
Một người nhanh chóng nhấn số báo thông tin, 5 người còn lại cảnh giác chú ý tìm kiếm những chỗ có khả năng ẩn nấp trong khu vực xung quanh. Nhật Bản dù sao cũng là quê hương của Ninja, nếu như Ngự Thủ Hỉ lợi hại như Ninja trong truyền thuyết thì sẽ có một số thủ thuật nào đó che mắt, trự tiếp né được sự giám thị của người khác cũng không chừng.
Dù sao hắn thường gây chuyện phiền phức, có thể khiến cho người khác mệt mỏi thì hắn lại càng thích.
Tìm kiếm không có kết quả, trong lúc họ đợi mệnh lệnh của cấp trên thì đột nhiên nghe thấy cách một tiếng, một cái cửa của khu nhà không có dấu hiệu gì bất ngờ mở ra.
Tự nhiên chỉnh lại dây lưng, thân ảnh Ngự Thủ Hỉ xuất hiện ở trước mắt 6 người, liếc họ một cách chán chường, sau đó chìa ngón tay giữa thẳng vào Camera:
“Thật buồn nôn, đi vệ sinh cũng có người tìm kiếm!”
Ngự Thủ Hỉ xuất hiện, tin tức được truyền tới cho người phụ trách Tỉnh Thượng, đồng thời cũng được thông báo cho Ngự Thủ Thương. Lúc này, hắn đang ở trước cửa thang máy, nhấn mật mã, sau đó kiểm tra vân tay, con ngươi, hệ thống laser trên tường tự động xác định, đây là hệ thống nghiêm mật nhất trên thế giới.
Tất cả đều OK, hắn ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa trước mắt chậm rãi mở ra.
Cùng lúc đó, trong phòng điều khiển của căn cứ, một nhân viên ấn xuống một cái nút, phát hiện không có phản ứng, hắn hơi nhíu nhíu mày.
Nhìn vào mấy trăm cái màn hình quản chế trong khu nhà, khi có động tĩnh họ có thể điều khiển vũ khí tự động phản kích địch nhân, nhưng mà thứ có tốt tới mấy cũng có đôi lúc trục trặc, khi ấn nút không thấy phản ứng, hắn lại ấn thêm một cái nữa, sau đó nhìn màn hình, thấy hệ thống vẫn không vận hành. Ấn thêm 2 cái nữa, hắn vô ý thức ngoảnh đầu sang một bên, lúc này mới phát hiện, ở xa xa có người đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về chỗ mình.
Sau đó, ở trong phòng điều khiển ương, tên quản lý có địa vị tối cao nhìn mấy trăm màn hình mà há to miệng.
Tất cả màn hình chỉ xuất hiện một cảnh tượng, một tấm hình của một con gấu trúc cầm trong tay ba nén hương, thân hình nó có chút tiều tụy nhìn mọi người, ánh mắt buồn bã, châm chọc.
Lúc này, hễ máy tính nào được kết nối với hệ thống đều mất đi tác dụng.
Cửa thang máy mở, ánh mắt Ngự Thủ Thương đột nhiên ngưng lại, sau một khắc, tay trái hắn nhanh chớp đưa ra ngoài.
Cùng lúc đó, có một cánh tay đột nhiên từ ngoài thang máy thò vào, năm ngón tay xé gió, thế tấn công như sấm sét!
Hai cánh tay giao thoa vào với nhau!