Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 228: Thác loạn trước khi mặt trời lặn (2)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Trên quảng trường, những người xung quanh lập tức liều mạng bỏ chạy, tên thanh niên trộm túi ở trạm xe lửa chạy đầu tiên, cách nơi này thật xa hắn mới dám quay đầu lại nhìn cảnh tượng máu tươi tung tóe ở phía sau, nhưng đột nhiên một chiếc xe con ở đâu chạy tới, trực tiếp tông thẳng vào hắn.

Thân thể nặng nề đập xuống đất, xương cốt toàn thân dường như đã không còn, bên tai dần không còn nghe được âm thanh. Cảnh tượng trước mắt hắn chỉ còn lại có một màu xám, nhưng mà chiếc xe con kia cũng dừng lại trước mặt hắn, một gã nam nhân mặc áo màu vàng có hoa văn bước xuống, móc từ trong lòng ra một khẩu súng.

Có mấy người chạy tới chỗ hắn, nhưng mà một dòng máu tươi phụt ra, thân hình một người bay lên, nam tử mặc áo hoa đang tóm một gã cầm đao, hỏi cái gì đó, mãi sau, những lời đó mới hình thành được một câu hoàn chỉnh: “Các ngươi là ai, vì sao công kích chúng ta?”

Nam tử này đương nhiên là Chư Thần Vô Niệm kẹt xe nửa ngày mới tới được, tiến độ tương đối chậm hơn so với hai đội ngũ đi trước, bây giờ mới xuất hiện ở trên quảng trường trước cổng học viện Thánh Tâm.

Lý do mà các thành viên Sa Trúc bang tới đây thì rất đơn giản, nhưng mà không ai biết vì sao Tiểu Mạnh lại chém người, đây hai bên vào tình trạng ngươi sống ta chết, hỏi được vài câu. Chư Thần Vô Niệm cảm thấy lãng phí thời gian, thuận tay đem họng súng chỉ về mấy bên bảo vệ đứng trước cổng trường không xa. Một lát sau, những cánh cửa chậm rãi được đóng lại.

“Ta có chút thương cảm, có chút mệt mỏi, nhưng ta không muốn nhiều lời, vấn đề bây giờ là các ngươi thất bại, lập tức rời đi, hoặc là tiếp tục gây chuyện, khiến cho sự việc không thể cứu vãn… Các vị, chúng ta bắt đầu đi…”

Hai tiếng súng vang lên, nhân viên an ninh trong phòng bê bết máu, cánh cổng lập tức bị dừng lại, trên quảng trường tan tác, súng tự động, súng lục, lựu đạn, đủ loại vũ khí được đeo trên người, trên tay.

Trước khi cảnh sát tới, 6,7 chiếc xe hơi gào thét phóng vào học viện Thánh Tâm, sau đó cổng lớn được đóng lại, mấy chiếc rương sắt được mang ra, mấy tên đánh thuê bắt đầu bố trí một lượng bom, địa lôi lớn, xây dựng lên một phòng tuyến.

Mặt trời chiều ngã về tây, trong vườn trường vang lên tiếng cảnh báo, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét chói tai sợ hãi…

Bên ngoài học viện Thánh Tâm, xe taxi đỗ xuống, Gia Minh xuất hiện.

Trong ngõ hẻm có chút tối tăm, dần dần xuất hiện một nam một nữ hai, từ khi Gia Minh bắt đầu rời khỏi trường, hai người bọn họ đã theo rất sát. Thấy hắn chỉ đi chợ mua thức ăn, nở nụ cười vô hại trả giá với đại thẩm bán thức ăn, đi dạo một vòng, sau đó xách theo mấy cái túi quay lại. Lúc này, hai người còn đang đợi lệnh, quyết định xem lúc nào triển khai hành động đối với mục tiêu.

“Thật là một cuộc sống nhàn hạ…”

Dựa vào tường, nữ tử có vóc người tuyệt đẹp, thần tình cương nghị nhìn cửa sổ ở tầng hai một ngôi nhà, vừa cười vừa nói.

“Thích không, sau khi chuyện này chấm dứt, chúng ta có thể sống một cuộc sống như vậy, ha hả…”

“Ngươi? Hay là thôi đi… Ngươi biết không? Từ khi ta sinh ra, cuộc sống đã bắt đầu bằng chiến tranh, quốc gia ta không có tiểu hài tử chơi bời nhàn hạ, tất cả mọi người đều bị cuốn vào một trường chiến tranh, rất nhiều người đã chết, sống hôm nay thì không biết mặt trời ngày mai như thế nào. Cho nên mỗi khi nhìn thấy trẻ con, ta đều muốn thế, nếu như đứa trẻ này đột nhiên có một ngày mất đi cuộc sống như vậy, nó chắc là sẽ chết, chỉ có sống con người mới biết mình phải đi trên con dường như thế nào… Ngươi nói xem, trải qua lần này đứa bé kia còn sống được hay không? Nếu như hắn mất đi một thứ gì đó, hắn có bước lên con đường báo thù không? Ngươi không cảm thấy cách nghĩ như vậy rất có ý tứ ư? Một đứa bé, nhiều đường đời…”

“Ách… Ta không biết… Tại sao ngươi lại đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm…”

“Không có gì… Ta chỉ là ghen tỵ mà thôi, liên hệ với bên kia xem tình hình như thế nào? Ta nghĩ bọn họ cũng đã tới rồi, Bạch Na Na tiểu thư.

Nam tử gật đầu, cầm bộ đàm nói:

… Mục tiêu đã trở về nhà, hiện tại đang chuẩn bị cơm tối, tình hình bên các ngươi thế nào?

Gặp phải một chút ngoài ý muốn, nhưng mà không sao, chúng ta đã tiến vào trong rồi. Bạch Na Na tiểu thư đang tới chỗ các ngươi, tất cả nghe theo chỉ thị của nàng.

Được… Xem ra chúng ta còn phải đợi một chút.

Đem bộ đàm đút vào trong túi, nam tử gật đầu cười cười, đột nhiên vào lúc này, có một thanh âm vang lên từ phía sau:

Ác, nếu còn ở đây thì không bằng đến nhà của ta uống chén trà.” Thanh âm này chính là của nam hài kia hơi khàn khàn, hiển nhiên là bắt chước theo cách nói của những người này.

Không kịp hỏi nhiều, nam tử đột nhiên rút đao, xoay người trong chớp mắt vung đao, đá chân nhưng mà không trúng cái gì cả, đột nhiên thân hình hắn mất cân đối, ngã xuống. Nữ tử ở phía sau không phản ứng kịp, thì thân hình đồng bạn của nàng đã như trái pháp bay tới ngã xấp xuống vị trí phía sau hai thước, dường như đã hôn mê bất tỉnh.

Sau đó, nữ tử mới nhìn rõ bộ dáng người này.

Hai người bọn họ đi theo nam hài này nửa ngày, lúc này hắn vẫn tươi cười đứng trong bóng tối, trên người đeo tạp dề, trên tạp dề có hình phim hoạt hình, giờ này khắc này, nàng có cảm giác cảnh tượng này quỷ dị không nói nên lời.

Chậm rãi đi tới chỗ nàng, nam sinh nhìn như vô hại đã mở miệng, dùng tiếng Thái chính tông, nói:

“Này, mỹ nữ tỷ tỷ, có thấy công phu Trung Quốc chưa? Ta có mấy chiêu ngươi nhất định sẽ rất thích… Hoan nghênh tới Trung Quốc.

Phía trên ra lệnh, nam hài này phải do Bạch Na Na bắt sống, mà là một thành viên lính đánh thuê, kỹ xảo của nàng cao hơn người khác, nàng lui lại phía sau, rút chủy thủ bên người, lập tư thế phòng ngự, nam sinh trước mặt này dừng bước, nhìn đao trong tay của nàng, thân hình trở nên buồn bã vô cớ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Ngươi không ngoan, lại làm khó cho ta…”

Đột nhiên, thân hình của nam hài này quỷ mị xuất hiện ở phía trước hai thước, đứng ở trước mặt nàng.

Động tác kia thật sự là quá nhanh. Sau một khắc, đao đã vung lên, đầu gối húc vào không khí, thân hình nam hài kia đã tránh được. Một tay nàng bị giữ, giằng ra không có hiệu quả, nàng lập tức xuất một loạt công kích có thể khiến người khác tử vong như: khuỷu tay, chém, liên hoàn chém, nhưng mà chỉ hai giây sau đó, thân hình nàng đã lặng im, hai tay nàng đã bị đối phương tóm được, bắt chéo sau lưng, một lực đẩy tới, đầu gối nàng không tự chủ được quỳ xuống mặt đất phía trước, đùi phải cố gắng nhấc lên, duy trì ở tư thế nửa quỳ.

Biến cố xảy ra trong chớp mắt khiến cho nàng không định hình được tình hình ra sao. Một đứa bé… Không, phải nói hắn là một thiếu niên thì làm sao có lực lượng có thể đánh được mình. Còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã không lưu tình chút nào đạp một cước vào sau lưng của nàng, hậu quả của chiêu này, nàng có thể rõ ràng đoán được.

“Không…

Sau một khắc, hai tay bắt chéo sau lưng của nàng đã rũ xuống, những thanh âm “cách cách” vang lên, sự đau đớn kịch liệt, hai cánh tay của nàng đã bị trực tiếp bẻ gãy, mất đi năng lực hoạt động. Nhưng mà tất cả vẫn còn chưa xong, nam hài cúi người, một tay nắm lấy hàm dưới của nàng vặn một cái, sau đó mới vỗ tay xong xuôi.

Ta biết ngươi có mang bom, đây chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi, tự sát là không đúng, chết cũng không được lên thiên đường. Hơn nữa ta còn có rất nhiều lời muốn hỏi các ngươi, đợi lát nữa ta sẽ chỉnh lại cằm cho các ngươi, phải nhớ kỹ là không được trái lại, nếu không thì ta sẽ gõ rụng răng của các ngươi. Đương nhiên… Giả như ngươi bây giờ nguyện ý nói với ta mục đích của các ngươi tới đây thì càng tốt… Ách, ta chỉ biết ngươi sẽ không nói… Chờ một chút…

Dường như nhận được tín hiệu gì đó, thiếu niên tên là Cố Gia Minh giật ống tay áo, sau đó cầm điện thoại nói:

Alo, a, chú Liễu… Cháu là Gia Minh đây, cháu đã về đến nhà, đang chuẩn bị nấu cơm. Cháu mua hai con chim bìm bịp, dự định giết chúng, cháu cũng không biết sao mùa này lại có chim bìm bịp… Sa Sa? Cậu ấy còn chưa về, có chuyện gì sao… có chuyện à? Chú đừng giấu cháu, alo, chú Liễu… Alo! Alo

Rống lên vài tiếng, dường như đối với phương đã bị trạng thái lo lắng vây quanh lên trực tiếp cúp điện thoại. Bỏ ống nghe điện thoạị Gia Minh lắc đầu, hướng về một bên nói một tiếng:

Tiểu Mạnh ca, ra đi.

Sau khi nghe được tiếng gọi, trong bóng tối bên cạnh. Tiểu Mạnh bịt vai khó khăn đi ra, nửa người bên trái của hắn dính đầy máu, sắc mặt có chút tái nhợt:

… Gia Minh, chuyện này… Em thế nào…

Nhàn nhạt cười cười, Gia Minh nhìn về phía hắn, nói:

Anh giữ bí mật cho em, em tin tưởng anh, được không? Đừng nói cho chú Liễu.

Ách…

Chần chờ một chút mà, Tiểu Mạnh gật đầu, Gia Minh nói:

Rốt cục có chuyện gì xảy ra?

Ta… Ta không rõ ràng lắm, họ họ mai phục ở trước cổng học viện Thánh Tâm, ta thấy một người trong số họ cầm ảnh của Sa Sa…

Đi theo em, trước tiên phải lấy viên đạn ra, băng bó một chút.

Không chần chờ quá nhiều, Gia Minh gật đầu, đưa hai tay tóm lấy chân của một nam một nữ nằm dưới đất, cứ như vậy kéo bọn họ dọc theo hẻm nhỏ đi về phía trước, nói: “Rất muốn cùng hai người các ngươi tâm sự một chút…”

Hoàng hôn, hẻm nhỏ, máu tươi, người bị thương, trên mặt đất đi động, thân hình của đôi nam nữ rên rỉ, khung cảnh băng lãnh và quỷ dị…

Màn đêm phủ xuống.

Trường học trong. Phó Nghiêm Kiệt mở mắt, rừng cây tối om, gió lạnh từ trước mặt thổi tới…

Chọn tập
Bình luận