“Tôi nào có biết, trước đây tôi chỉ là có nhắc qua cái tên của ông với cô ấy, mà ông cũng thấy đó, hiện nay danh tiếng của công chức không tốt đẹp gì mấy, ít nhất thì ghét ác như cừu cũng là một đức tính tốt của cô ấy. Chú Thôi, tôi có thể bảo lãnh, cho cô ấy đi ngay bây giờ không?”“Người của cậu có thể bảo lãnh đi bất cứ lúc nào, còn những người khác, nếu đã không có vấn đề gì thì chúng tôi thấy rằng cũng không cần phải làm khó dễ họ. Dù sao cũng có bạn học của cậu trong số đó, hơn nữa thân phận của A Mỗ Lôi đó còn phức tạp hơn, hắn đến rồi, ở bên trên vẫn muốn đặc biệt chiếu cố.”
Những lời nơi này nghe thì có vẻ như là nói với Gia Minh, trên thực tế rõ ràng là nhằm vào người phụ nữ bạo lực Giản Tố Ngôn. Nói như vậy không có nghĩa ảm chỉ Viêm Hoàng Giác Tỉnh sợ Giản Tố Ngôn, một tổ chức lớn như vậy, xét cho cùng vẫn cần phải sợ một cá nhân. Thế nhưng, thứ nhất, đối với người phụ nữ này, người trong tổ chức chống khủng bố có tiếp xúc qua mấy lần, thì đều thấy có chút khâm phục và ngưỡng mộ cô ta, thứ hai, tuy tính khí thất thường nhưng cô ta từng ngăn chặn được hành động khủng bố trên chiếc du thuyền Tinh Mộng, từng cứu đám người Phương Chi Thiên, nếu như hành động “tàn bạo” của Giản Tố Ngôn vẫn chưa đến mức muốn trở mặt với nhau thì dĩ nhiên chỉ còn cách là cố gắng nhân nhượng thôi.
Gia Minh thì vô tư nhún vai:
“Tôi thì chẳng có ý kiến gì, nhưng mà chị Tố Ngôn từng dạy tôi, chỉ cần có hành vi giết người, cho dù là chưa thực hiện được hay đã đạt được mục đích rồi thì cũng đều phải chịu tội như nhau, phải có chế tài mới có thể ngăn chặn việc tái diễn lần sau. Chị ấy tuy bây giờ không ở trong nước, nhưng ông nghĩ xem chị ấy sẽ nghĩ thế nào về chuyện này?”
“Ha ha, chúng tôi đương nhiên là cũng hiểu rõ tính khí của Giản tiểu thư. Nhưng với chuyện lần này, cái tên A Mỗ Lôi đó, cứ cho là hắn ra tay, thì cũng chưa hẳn là nhằm vào hai cô bé Diệp Linh Tĩnh và Liễu Hoài Sa, huống hồ trong chuyện này hắn mới là người duy nhất bị đánh, cậu xem…”
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy trong phòng thẩm vấn trên dãy hành lang, một tên nhóc người Thái đang cúi đầu ngồi trong đó, phía trước hắn là một người Thái Lan cao to lực lưỡng, nhìn dáng vẻ khoảng chừng không quá ba mươi tuổi, có lẽ đó là tông sư Thái quyền Hi Lý Vượng. Phải công nhận rằng so với đồ đệ, bề ngoài của hắn khá hơn rất nhiều, mặc dù trên người ẩn chứa sát khí nhưng vẫn có nét anh tuấn và cương nghị. Một viên cảnh sát đứng bên cạnh lặng lẽ canh chừng. Đến lúc này, những thủ tục như lấy lời khai đều đã làm hết rồi, bởi vì là người nước ngoài có địa vị cho nên việc canh giữ cũng không gắt gao lắm, vì cho dù là nhóm người của Thôi Quốc Hoa đều đã quyết định thả sẽ người, chỉ là đợi Gia Minh đến nói vài câu mà thôi.
Thấy ngoài cửa có người đang đi đến, tên nhóc người Thái Lan kia, đang ngồi im lặng một cách chán nản, ngẩng đầu lên, và hiển nhiên là nhận ra Gia Minh.
“… Thằng nhóc tên A Mỗ Lôi này rất kiêu ngạo, không hổ là con trai tướng quân Tạp Tông của Thái Lan, ha hả, vừa nhìn thấy súng chĩa đến, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là đầu hàng, mà là phản kháng. Lại nói, bên phía chúng tôi có một người tên là Tiểu Vũ, cũng tham gia đấu võ trên thuyền lần trước, bị đá gãy hai tay đến bây giờ vẫn chưa hồi phục, còn đang băng bó, trông quả thực là vẫn còn hơi yếu, hắn xông đến muốn cướp súng, nhưng bị Tiểu Vũ dùng một chiêu Thiết Sơn đánh bay ra xa mấy mét, chậc…”
Thôi Quốc Hoa cười nói về tình huống khi đó, giống như Gia Minh, hắn cũng nhìn về phía phòng thẩm vấn, A Mỗ Lôi lúc này đang nhìn chằm chằm vào Gia Minh, ánh mắt khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Thoáng nhìn ánh mắt ấy, Thôi Quốc Hoa hơi nhíu mày.
Bên trong và ngoài căn phòng, bốn người cứ thế nhìn nhau, bỗng nhiên Thôi Quốc Hoa thấy không khí có vẻ như khá căng thẳng, trong ánh mắt thiếu niên Thái Lan kia lộ ra vẻ hung ác.
Một tiếng “rầm” vang lên, chiếc ghế hắn đang ngồi bay ra ngoài.
Lẽ ra chỉ lướt qua cho xong việc này, hơn nữa mọi người đều chưa thành niên nên cũng không thể còng tay hắn được, vậy mà chỉ trong chớp mắt, rầm một cái, chiếc ghế bằng sắt nện vào bức tường của căn phòng thẩm vấn, đã từng được luyện tập động tác tránh né thế nhưng viên cảnh sát đứng bên cạnh nhất thời cũng không kịp hành động. Thiếu niên Thái Lan nhảy bổ ra như một con báo săn, động tác của tông sư Thái quyền Hi Lý Vượng cũng nhanh không kém, hắn đưa tay ra bắt lấy tấm lưng của tên đồ đệ rồi đột rống lên một tiếng, gọi tên của A Mỗ Lôi, âm thanh vọng ra ngoài hành lang như sấm nổ.
Có lẽ Hi Lý Vượng đó cũng không ngờ rằng tên đồ đệ của mình trong lúc này lại bộc phát ra hơi thở hung lệ như vậy, tiếng rống vang vọng khắp hành lang, mà cánh tay đưa ra bắt đã chậm một bước. A Mỗ Lôi đã lao ra khỏi phòng, nắm tay đấm thẳng về phía Gia Minh. Thôi Quốc Hoa đang định ngăn lại nhưng Hi Lý Vượng cũng đã đuổi theo tới nơi, vừa vặn ngăn cản phía trước Thôi Quốc Hoa.
“Cẩn thận!”
Lúc Thôi Quốc Hoa hét lên câu đó. Gia Minh tay đang xách chiếc túi ni lông đựng bánh Thiên Tầng vội vã né ra sau, rồi nhanh chóng lùi về lại.
Trong nháy mắt, hai kích quyền hung hãn của A Mỗ Lôi tung ra như gió, ngay sau đó là cú quét chân liền lạc, lao tới lên gối, đánh khuỷu, vừa rơi xuống đất thì chân trái như chiếc gậy sắt đã đá về phía vai Gia Minh nhanh như chớp. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Có thể thấy quả thật Hi Lý Vượng đã dồn rất nhiều tâm sức cho tên đồ đệ này, tuy trước đây hắn chưa kịp ra tay thì đã bị Tiểu Vũ đánh bay, có lẽ cũng có một phần nguyên nhân khinh địch, nhưng lúc này thì hắn đang nén giận mà ra tay, chỉ trong thời gian có mấy giây, tổ hợp một loạt chiêu quyền Thái cứng rắn đến cực điểm đã được hắn tung ra vô cùng nhanh chóng, lưu loát. Thôi Quốc Hoa nhìn thấy mà trong lòng kinh sợ, tự mình đấu với tên nhóc này đương nhiên là có thể thắng một cách dễ dàng, nhưng đối phương vừa mới ra tay đã sử dụng quyền pháp cương mãnh và lưu loát như vậy thì e rằng chính mình cũng phải tạm thời né tránh.”
Uy thế của hắn thật đáng kinh ngạc, Gia Minh xem ra cũng trốn đến thảm hại, nghiêng người, rồi lùi về sau, hoảng sợ cúi đầu, lần nào cũng gần như né qua sát với quyền cước mãnh liệt của A Mỗ Lôi. A Mỗ Lôi tuy chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi nhưng đã trải qua sự huấn luyện rất khắt khe, lực lượng quả thực rất mạnh, nếu như người bình thường mà bị trúng một kích, nhẹ thì cũng đứt gân gãy xương, nặng e có thể là một kích mất mạng. Thôi Quốc Hoa đang đứng bên kia đang nơm nớp lo sợ nhìn Gia Minh liên tiếp tránh mấy đòn liên tục của A Mỗ Lôi, cú đã xoáy kia hầu như xẹt qua sát trán hắn. Rầm một tiếng, cửa kính một gian phòng làm việc của cảnh sát bị đánh vỡ, khung cửa bằng thép bị đánh cong vào, thủy tinh bay tán loạn, mấy cây đinh ốc thô to được hàn chết vào tường cũng bị đánh bung ra khỏi tường xi măng.
Với khả năng phản ứng của Thôi Quốc Hoa, trong nháy mắt hắn đã chuẩn bị rút súng ra, thế nhưng đứng bên cạnh ông ta lại là một tông sư Thái quyền, ở một quốc gia như Thái Lan, có thể leo lên được đến địa vị như vậy, năng lực của hắn chỉ hơn chứ không hề kém Thôi Quốc Hoa, vừa giả bộ xổ đẩy, hắn đã ngăn cản động tác của Thôi Quốc Hoa lại vài giây. Hắn cũng là một kẻ liều mạng, lúc này nếu đã không ngăn cản đồ đệ thì rõ ràng là có ý muốn để đồ đệ mình thực sự giết người. Dù sao cha thiếu niên kia là một tướng quân, cô bé Nhật Bản kia có chỗ dựa lớn nhưng những người khác chưa hẳn đã có bối cảnh gì, cho dù là thực sự giết người hay đánh đến tàn phế thì lúc sau vẫn còn có khả năng chạy tội được.
A Mỗ Lôi xoay người đá trúng cửa sổ, trong nháy mắt này, Gia Minh nhân cơ hội xoay người chạy trốn. A Mỗ Lôi hét lớn rồi vọt lên hai bước, bật người nhảy lên đạp mạnh vào bức tường bên cạnh, đầu gối phải đánh về phía khuôn mặt Gia Minh.
Gia Minh vẫn đang chạy trốn, cảm thấy có nguy hiểm, hắn quay mặt lại, ở bên kia. Thôi Quốc Hoa với ánh mắt ánh lên vẻ hung ác, cuối cùng cũng rút súng ra, tay vẫn chưa giơ lên thì một tiếng “chát” lanh lảnh vui tai đã vang lên trong hành lang. Cú đánh gối nhìn có vẻ rất mạnh mẽ này không đánh trúng được Gia Minh, mà là trong lúc xoay người tránh né. Gia Minh tiện tay giáng cho A Mỗ Lôi một cú bạt tai vang dội.
Phải công nhận rằng, cú bạt tai này thật sự ngoài sức tưởng tượng, Hi Lý Vượng túm chặt lấy cổ tay của Thôi Quốc Hoa, không để cho hắn giơ súng lên, trong tầm mắt của họ Gia Minh vẫn đang thối lui mấy bước thật thảm hại, vung vẩy bàn tay phải tựa như cái tát vừa rồi cũng khiến hắn đau đến không chịu nổi, A Mỗ Lôi, vừa bị bạt tai, vẫn đứng nguyên tại chỗ, bày ra một tư thế trong quyền Thái, hắn bước lên hai bước rồi lại dừng lại, đầu nghiêng nghiêng, sau đó lắc đầu mấy cái một cách nghi ngờ, khiến người ta có cảm giác vừa rồi không phải hắn trúng một bạt tai mà là bị một tấm sắt đánh phải…