Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 279: Cô đơn(1)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Tỉnh dậy, mơ một giấc mơ đẹp.

Trong giấc mơ, rốt cuộc Gia Minh và mẹ cũng tách ra. Gia Minh thích nàng – đây là chuyện đương nhiên – trong giấc mơ thánh khiết, nàng mặc váy cưới trắng muốt cùng Gia Minh bước vào giáo đường rộng lớn, giống như các tình tiết trên truyền hình, bọn họ kết hôn, sau đó sống chung một chỗ vui vẻ và hạnh phúc, cùng Gia Minh, cùng mẹ. Dĩ nhiên, Gia Minh lợi hại như thế thì đương nhiên còn có thể có những hồ ly tinh khác thích hắn, nhưng Tiểu Heidy đã dùng dung mạo và trí tuệ của mình để đánh bại bọn họ, cuối cũng khiến bọn họ phải tự ti, mặc cảm rời đi.

Nghĩ đến đây nàng rất vui vẻ, tỉnh lại, trên khoé miệng vẫn còn nụ cười thoả mãn.

Chui ra khỏi tấm chăn mềm mại, nàng dụi mắt, tuyết rơi tán loạn ngoài cửa sổ thật nhiều, gió bắc rít lên, bầu trời u ám, song trong gian phòng chỉ cách một bức tường lại rất ấm áp, cảm giác như vậy thật thoải mái. Vung vẩy đôi chân, nàng nhẹ nhàng bước xuống giường, không đi giày, lén lén lút lút mở cửa đi ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Không thể làm người khác phát hiện ra, nàng muốn xem trước phản ứng của Gia Minh và mẹ, có phải là đã cầm sẵn roi chờ nàng ở trong phòng khách để phạt quỳ hoặc đánh nàng hay không.

Mặc dù trước đây chưa bao giờ bị đối xử như vậy nhưng lần này thực sự là chuyện lớn đã xảy ra. ít nhất… Là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời nàng, nên cẩn thận, phải cẩn thận…

Lén lút đi đến cửa phòng Gia Minh, nàng gục xuống thảm, dán sát tai vào cửa phòng. Nghe như vậy một lúc lâu nhưng bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào, trong lòng nàng không khỏi thất vọng. Nàng biết Gia Minh rất lợi hại, lúc này lại đang chột dạ nên không dám đẩy cửa ra nhìn. Lại lén lút đứng lên, nàng muốn qua phòng mẹ nghe ngóng một lát, đi tới chỗ thang lầu lại nghe thấy tiếng làm bữa sáng vang lên ở bên dưới lầu, vừa nghe liền biết đó là động tác của mẹ.

Cẩn thận thò đầu ra, khi xác định Gia Minh không có trong phòng khách nàng mới lén lút đi xuống, trốn sau ghế salon trong phòng khách nhìn vào bếp, chỉ thấy Marilyn vẫn mặc chiếc váy ngủ tối qua, đang chiên trứng gà một cách máy móc, từ xa nhìn lại, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, ánh mắt cũng không có tiêu cự. Xem ra mẹ và Gia Minh đã thực sự tách ra, Heidy nghĩ thầm.

Đang ngồi nhìn, đột nhiên phịch một tiếng, hình như chiếc xẻng nấu ăn trong tay Marilyn hất hơi mạnh, trứng gà bắn lên, dầu ăn nóng hổi văng lên ngón tay nàng, chiếc xẻng kia keng một tiếng rơi xuống mặt đất. Nàng hơi bàng hoàng lùi về phía sau một bước rồi ngồi xổm xuống đất, đưa tay muốn lấy cái xẻng kia nhưng lắc lư bàn tay mấy lần rồi lại đưa ngón tay bị dầu bắn trúng vào miệng nhẹ nhàng mút, nước mắt bỗng chốc tràn ra khoé mi.

Heidy trốn ở đằng kia nhìn mẹ mình vừa rơi lệ vừa ngồi xuống mặt đất, lau nước mắt, tiếng khóc bị đè nén vang lên nhỏ nhỏ, bỗng cảm thấy hơi đau lòng. Không có Gia Minh, mẹ nàng cũng rất đau khổ, nhưng mà… Chuyện như vậy… Nàng suy nghĩ một lát rồi lại lén lút lên lầu.

Khi xuống lầu lần nữa, Marilyn mắt đỏ bừng đang tiếp tục làm bữa sáng, cánh tay đảo qua đảo lại một cách máy móc, nhìn thấy Heidy đi đến mới nghiêng đầu vào phía trong, đưa lay lau khoé mắt:

“Dậy rồi?”

Nhẹ nhàng cắn môi, Heidy gạt đầu rồi lặng lẽ đi đến cầm tay phải của mẹ mình, lấy thuốc phòng ra bôi cho nàng. Mùi thơm của trứng tươi trong chảo bốc ra, Marilyn kinh ngạc nhìn con gái mình, thật lâu sau mới nghe thấy nàng nói:

“Mẹ, con cũng thích Gia Minh.”

Nở nụ cười phức tạp, Marilyn ôm con gái vào lòng. Mùi khét bốc lên, Marilyn cầm lấy cái xẻng, Heidy thoát khỏi lòng mẹ mình:

“Con đi xem Gia Minh đã dậy chưa.”

“Không cần gọi.”

“Anh ấy dậy rồi?”

“Hắn đi từ tối qua.”

“Ách…”

Đột ngột quay đầu lại, sắc mặt Heidy trở nên trắng bệch.

“Tại sao… Tại sao lại…”

Trong tiếng bước chân rầm rầm, cô bé chạy thật nhanh lên lầu, sau một lát tiếng mở cửa vang lên.

“Gia Minh…”

Tiếng gọi không ngừng truyền xuống, Marilyn kìm nén nước mắt cho bữa sáng ra đĩa, cô bé chạy thật nhanh xuống lầu, nhìn mẹ mình khóc hô:

“Không thể nào! Nhất định là anh ấy chỉ ra ngoài, anh ấy có rất nhiều việc…”

“Hắn đã dọn đồ rồi.”

“Con đi tìm anh ấy!”

Heidy vừa nói vừa chạy ra mở cửa nhà, gió bắc mang theo bông tuyết tràn vào. Marilyn vội vàng kéo nàng lại:

“Bên ngoài lạnh như vậy, con mặc đồ ngủ…”

“Con muốn đi tìm anh ấy!”

Bị mẹ mình kéo lại, Heidy ngồi sụp xuống tại chỗ khóc lớn, nàng không phải đứa ngốc, nhìn thấy bộ dạng của mẹ mình, nghe giọng nói của mẹ thì trong lòng đã bắt đầu lo lắng, biết chuyện trở nên lớn rồi. Ngồi khóc một lát, thấy mẹ cũng đang lau nước mắt, nàng mới ngẹn ngào nói:

“Vậy khi nào anh ấy mới trở lại..

Không biết…

Giọng Marilyn cũng nghẹn ngào, đi qua ôm lấy con gái mình.

Có lẽ sẽ không trở lại…

Trong phòng, trong chốc lát chỉ còn lại tiếng khóc của Heidy. Marilyn ôm nàng an ủi:

Đừng khóc, là mẹ không tốt…

Không phải vậy!

Heidy cắt đứt lời nói của nàng, khóc thêm một lát mới nước mắt lưng tròng nhìn mẹ mình.

Là lỗi của con, con làm anh ấy tức giận, đáng ghét, anh ấy đi rồi, bởi vì tối qua con cố ý gài bẫy anh ấy…

Nàng cố gắng hít sau một hơi, khóc ròng:

Anh ấy không chạm vào con, con nói con thích anh ấy, kết quả là anh ấy bắt con về phòng ngủ, lúc ra cửa con nhìn thấy mẹ đi đến liền vội vàng chạy vào phòng anh ấy, cố ý cởi quần áo ra để mẹ thấy, anh ấy giận con…

Nhìn con gái mình, đôi môi Marilyn hơi run rẩy, một lát sau mới quay ra nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ mà không biết phải làm gì.

Con, con nói thật sao…

Xin lỗi, con không dám.” Heidy khóc.

Mẹ tìm anh ấy trở lại đi, anh ấy đi đâu rồi, sau này con không dám nữa, mẹ tìm anh ấy trở lại mắng con, đánh con, mẹ tìm anh ấy trở lại đi, con không dám nữa…

Không trở lại được.

Một lúc lâu sau, nàng vuốt ve khuôn mặt của con gái, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười buồn bã.

Không trở lại được… Không phải lỗi của con, là lỗi của mẹ, mẹ không tin hắn… Là lỗi của mẹ…”

Hoà lẫn vào tiếng gió tuyết ở bên ngoài, thanh âm kia tựa như sợi dây mảnh lúc nào cũng có thể đứt, khàn khàn mà buồn bã, dần dần biến mất, chỉ còn lại tiếng khóc hối hận của cô bé loáng thoáng mà đê mê vọng lại…

Chọn tập
Bình luận
× sticky