Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 629: Cố Gia Minh phải chết (1)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

“Lão đại của chúng tôi bảo tôi cảnh cáo cô, bây giờ không phải là bốn năm trước, Sa Trúc bang đã không còn tồn tại, hiện giờ Giang Hải là của Tân Hà bang chúng ta, các ngươi nếu như dám gây chuyện… thì giết các ngươi”

Ở trong thành phố mà bị hơn hai mươi người chặn lại, buông lời đe dọa đương nhiên không phải là điều gì tốt.

Ở xa xa có người đi gần tới, chỉ nửa giây sau bọn họ đã là tiêu điểm của sự chú ý. Nếu như là nốn năm trước, tính tình của Sa Sa không tốt có lẽ là đã đánh nhau một phen rồi.

Nhưng bây giờ đã khác, nàng chỉ nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Gia Minh:

“Tân Hà bang là cái gì?”

Gia Minh vuốt tay:

“Trước đây là một tiểu bang phái, hình như… quản con đường đi bộ bên phía thành Tây…”

Bốn năm trước Gia Minh giúp đỡ Sa Sa làm rất nhiều chuyện, việc phân bố thế lực của một số bang phái trước kia đương nhiên là hắn biết, nhưng lúc này thốt ra ba chữ “tiểu bang phái”, nam nhân mặc áo hoa liền vênh mặt, đi tới trước mặt Gia Minh nhìn chằm chằm:

“Mày là ai a?”

“Tao là… Đông Phương Lộ.”

Xì, Linh Tĩnh và Sa Sa nhịn không được bật cười, nam tử áo hoa kia biết Đông Phương Lộ không biết là nhân vật dễ đùa với lại hắn cũng không biết mặt, trong lúc nhất thời cũng khó để xác định xem bản thân mình có bị đùa bỡn hay không.

Hắn nhìn ba người chậm rãi gật đầu, một lát sau mới chỉ vào Gia Minh nói:

“Tao nhớ mặt mày.”

Sau đó chuyển hướng về phía Sa Sa:

“Cô tốt nhất nên nhớ kỹ lời tôi nói, đừng tìm chuyện… Chúng ta đi.”

Nói cho hết lời, hơn hai mươi người lần lượt rời đi, ba người tụ tập ở một chỗ, Sa Sa bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cười nói:

“Tại sao hắn không đánh chúng ta, có hơn 20 người cơ mà, tưởng là đánh nhau cơ chứ.”

“Hắn cảm thấy mình quá lợi hại, đánh mấy thằng quèn không đáng.”

Gia Minh giải thích.

Linh Tĩnh đập vào vai hắn:

“Thế hắn nói là nhớ mặt cậu thì sao?”

“Đương nhiên là gặp hắn một lần bị đánh một lần.”

Sa Sa vốn chỉ cười khẽ, nghe tới đây thì bật cười:

“Gặp hắn một lần bị đánh một lần, ha hả… ha ha ha ha…”

Sau một lúc nàng mới kiềm chế được:

“Nhưng mà tại sao hắn nói tớ phất cờ? Có phải là Tiểu Mạnh ca định xuất sơn hay không… Hắn đã nói là không dự định chen chân vào xã hội đen nữa, lúc trước còn nói với tớ là muốn mở công ty bảo vệ mà.”

“Đoán chừng là mấy hôm nay Tiểu Mạnh ca tới gặp bạn bè bị chú ý.”

Gia Minh lắc đầu.

“Thực ra sức ảnh hưởng của Sa Trúc bang hiện giờ không kém, khi chú Liễu qua đời thì Tiểu Mạnh ca có uy vọng cao nhất, lần này hắn trở về, trong lòng người khác đương nhiên là phải cảnh giác… Buổi tối gọi điện thoại hỏi một chút đi, nếu như hắn thật sự có dự định xuất sơn, tớ sẽ ủng hộ hắn, chỉ là nói với bên Viêm Hoàng Giác Tỉnh một tiếng mà thôi. Tiểu Mạnh ca là người đúng mực, lần này từ U Ám Thiên Cầm trở về đã có quan hệ tốt với các mặt, cho hắn nắm hắc đạo Giang Hải, người khác sẽ mừng.”

Hắn suy đoán một lúc sau đó ngừng lại hắt hơi vài cái. Linh Tĩnh quay đầu sang hỏi:

“Làm sao vậy? Bị cảm à?”

Gia Minh bĩu môi, nhìn về phía mặt trời, khẽ nhíu mày:

“Không biết có ai đó đang chửi mình…”

“Vậy đó là kẻ ngốc muốn chết rồi…”

***

12h ngày 17 tháng 7 năm 2004, Mục Thanh Thanh đi ra khỏi một tòa nhà của thành phố Giang Hải chính đại lâu thời gian, dưới ánh mặt trời nàng nhẹ giọng mắng một câu.

Khi được triệu hồi khẩn cấp từ Hồng Kông về nước, mấy hôm nay đều bị vướng vào những chuyện đã xảy ra, tới lúc này nàng vẫn không rõ. Nhưng có thể xác định được một điều duy nhất là, chuyện này có quan hệ với tên ngốc Gia Minh, hiện giờ không biết là phúc hay họa nữa.

Trước tiên chúng ta phải quay ngược lại cái đêm xảy ra chuyện ở Hồng Kông, Gia Minh đột nhiên tỉnh táo xuất thủ, đại sát tứ phương sau đó nghênh ngang bỏ đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Mang tiếng là bảo vệ mọi người nhưng thân phận Gia Minh cũng dần bị lộ ra ngoài ánh sáng, nàng đại khái cũng hiểu, những việc làm trái với kỷ luật là không được, hậu quả thường rất nghiêm trọng.

Công việc của mình mất thì thôi, nhưng rất có thể sẽ có những chuyện khác.

Quả nhiên tối hôm sau nàng nhận được thông báo, yêu cầu nàng dùng tốc độ nhanh nhất trở về Giang Hải. Có chuyện xảy ra đương nhiên là tâm tình không tốt, nhưng tình huống trước mắt thì không cách nào nghĩ xa được chuyện này.

Có thể là được nâng lên cũng có thể là đao chờ sẵn, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Phụ trách đón nàng không phải là người trong hệ thống công an, nhưng chỉ từ thái độ của người này nàng cũng nhận ra, ngày đầu tiên họ chỉ yêu cầu nàng nói mấy chuyện nàng thích, mà chuyện gì cũng có liên quan tới Cố Gia Minh.

Chuyện ở Hồng Kông đương nhiên là trọng điểm, chuyện ở Dụ giang cũng bị yêu cầu nói ra toàn bộ. Lúc này nàng mới biết, yêu cầu nàng về đây toàn bộ chỉ vì cái tên Cố Gia Minh kia.

Hôm đó nàng không dám hỏi nhiều, hôm kế tiếp đón nàng chính là một đại nhân vật, thậm chí nàng đã nhận ra người đó chính là một đại nhân vật thường hay xuất hiện trên TV.

Người này có quan quân tướng tá ở cả bên quân đội và công an đi cùng, những người này nói chuyện với nàng rất thoải mái, hay cười đùa, nhưng nàng khẩn trương vô cùng.

Đại khái chỉ hơn nửa canh giờ sau đó, khi được hỏi vài câu nàng vẫn không hiểu tình hình trước mặt là thế nào, nói toàn những chuyện đại loại như nàng đã kết hôn hay chưa, bạn trai làm công việc gì.

Nàng đương nhiên là không có hứng thú nói tới những chuyện linh tinh này, đại khái là nói chuyện khoảng một giờ, những người lãnh đạo kia rời đi bỏ lại cho nàng một dấu hỏi to đùng.

Lại qua một đêm, những người này bảo nàng lại viết một báo cáo ở bên Hồng Kông, hai ngày vừa qua nàng đã viết 4 cái báo cáo, ba cái thì bị cấp trên trả về.

Dần dần nàng mới hiểu, ý cấp trên là không muốn nàng nhắc tới những chuyện có quan hệ với Cố Gia Minh, cho nên nàng tiện tay bịa một cái báo cáo.

Bên kia vui vẻ tiếp nhận, sau đó bảo nàng hôm sau quay về cục cảnh sát báo danh, nàng lấy hết dũng khí hỏi một câu:

“Rốt cuộc… có chuyện gì vậy?”

Bên kia hỏi ngược lại:

“Chẳng nhẽ cô không biết?”

Mục Thanh Thanh lắc đầu, bên kia nói:

“Chúng tôi cũng không biết, cấp trên nói là chúng tôi không đủ cấp bậc để biết.”

“Vậy… Cố Gia Minh rốt cuộc là ai a?”

“Cái này, chúng tôi cũng không biết…”

Ban đầu Mục Thanh Thanh định hỏi họ là sẽ xử phạt Cố Gia Minh như thế nào, nhưng đám người trước mặt cái gì cũng không biết, cho nên tạm thời nàng không biết là họ không biết thật hay giả vờ ngốc.

Sau khi khẳng định là có hỏi cũng không được gì, dù sao ngày mai cũng có chuyện cho nên nàng rời đi, có lẽ là ngày mai sẽ bị giáng cấp hoặc điều đi nơi nào đấycũng nên, tất cả đều có khả năng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky