Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 362: Bá tước

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Sạch sẽ, lưu loát, không để ý đến đại hán tóc bù xù kia vung nắm tay, xoát một cái, liền lướt qua bên cạnh Thiên Vũ Chính Tắc, sắp sửa chạm vào tường. Đại hán tóc tai bù xù kia hai chân đạp về phía sau một cái, lướt qua mặt đất, sau đó dán mình vào tường, hai khuỷu tay chìa ra phía trước, đập thẳng xuống địch nhân có vóc người thấp bé bên dưới.

Mà ở phía sau, tên cao gầy đã thoát khỏi trạng thái bị hù dọa, mãnh liệt nghiêng người đá một cái, đối tượng của hắn không phải là Thiên Vũ Chính Tắc, mà là bóng người trước mặt đại hán tóc tai bù xù kia. Cùng lúc đó, Thiên Vũ Chính Tắc cản một trọng quyền của đại hán mặc quần áo màu xanh, ngân sắc quang mang nở rộ.

Phía trước có khuỷu tay nện xuống, phía sau có một cú đạp chân mãnh liệt, vóc người thấp bé kia vốn bị kẹp giữa hai người, đột nhiên lui lại phía sau, đồng thời tung chân đá thẳng vào cái chân đang đạp tới của người cao gầy.

“Ca” một tiếng, cái chân nhỏ của người cao gầy bị đá trúng, thân hình hắn xoay tròn, đại hán tóc tai bù xù kia vốn thúc khuỷu tay thất bại, hai chân lại đang trườn phía sau, thân hình theo đà sẽ ngã sấp xuống sàn.

Đột nhiên, hắn cảm thấy thân ảnh ở trước mắt lớn hơn, nên vung chân theo quán tính, hướng phía đối diện đá tới, nhưng lại bị song quyền của đối phương nện xuống, cạch một cái, gạch đá hoa nát bấy, hai khuỷu tay của hắn đập thẳng xuống sàn.

Ầm

Mặt tường phía trước bị hãm vào, thân hình của đại hán này vốn bị nện xuống sàn nhưng hai quyền tưởng như vô lực kia đã đính hắn luôn vào trong tường, máu tươi phun ra tới tấp.

Thân ảnh ở trước mặt của hắn lại tiếp tục cử động, tả quyền vung lên, đánh thẳng vào cột sống của cái tên cao gầy đang mất thăng bằng, sau đó, thả người nhảy đi, tránh một vòi máu đang phun tới, đầu gối hung hắn húc một cái, đánh thẳng vào đầu của đại hán tóc tai bù xù.

Thân hình cao gầy bay ra ngoài, ngã xuống đống gạch ngói lộn xộn, tứ chi co quắp, đại hán tóc tai bù xù miệng đầy là máu, khi cái lên gối kia đập vào đầu hắn, trong khoảng thời gian ngắn, lực lượng toàn thân hắn mất đi, chậm rãi ngã xuống đất, tứ chi hơi run rẩy. Bên kia, hai tay Thiên Vũ Chính Tắc vũ động vài cái, lam quang tiêu liễm, phòng WC yên tĩnh trở lại.

Thời gian rất ngắn, chỉ qua vài ba giây, thiếu niên thấp bé kia như một quả cầu, nhiều lần thân thể xoay tròn, vung chân, ra quyền, đánh cho hai người lớn hơn trực tiếp vứt bay ra ngoài, thực là khó có thể tưởng tượng.

Thiên Vũ Chính Tắc nhìn sang phía hai người đang co quắp trên mặt đất, ánh mắt lại nhìn về phía thiếu niên đã dừng lại, há miệng ra, tựa hồ như có chút không biết nên nói cái gì, cuối cùng “Hô” một cái, thở phào nhẹ nhõm. Hắn lui lại phía sau, tên nam tử mặc quần áo màu xanh vẫn đứng thẳng, trên người có nhiều chỗ kết băng, tản mát ra hơi lạnh, đây cũng là dị năng hắn am hiểu nhất: Đống khí (đông lạnh).

“Tối sơ cấp bất tử dị năng, có khả năng chữa trị thương thế của bản thân cực lớn, có thể nhịn đau, đối với súng ống các loại máy móc thương tổn có thể giảm xuống thấp nhất, phương pháp vận dụng thích hợp nhất…”

Không để ý đến ánh mắt cả kinh của Thiên Vũ Chính Tắc. Gia Minh ngồi xổm xuống vò vò mái tóc bù xù kia, nói:

“Ngay cả súng cũng không chịu mang, tính đánh lộn, những người này… thật là tay mơ trong những tay mơ…”

“Oa ác…”

Quá được hai giây, Thiên Vũ Chính Tắc dường như mới kịp phản ứng, nói:

“Ngươi rất nhanh…”

Dị năng giả có lợi hại hơn, cũng chỉ là dùng não bộ khống chế toàn thân, thân thể có khả năng phục hồi lợi hại, cũng sẽ khôi phục những tổn thương ở đầu và cột sống trước, Gia Minh lại đá một cước vào đầu đại hán tóc bù xù, đi tới bên cạnh Thiên Vũ Chính Tắc, chém thẳng một quyền vào đại hán quần áo xanh còn đang đứng thẳng, phanh một tiếng, khối băng vỡ vụn, thân hình kia bay thẳng đập vào tường, sau đó hắn mời nhìn tên run rẩy rơi trên mặt đất, càu nhàu:

“Đống khí thật là lợi hại….”

“Khi mùa hè tới, có thể mở quán nước giải khát được.”

Thiên Vũ Chính Tắc cười, năm ngón tay trái vung lên, chỉ thấy lam quang hiện lên, cái đầu còn đang chảy máu kia bỗng kết đông lại thành một tảng băng huyết sắc, máu tơi kết thành tiểu huyết châu rơi xuống trên mặt đất, trong suốt trong sáng.

Người này đã chết, tuy rằng rất nhiều chỗ bị đông cứng lại, nhưng thi thể vẫn còn ngã ngồi. Thiên Vũ Chính Tắc tiện tay dựa thi thể này vào tường. Gia Minh nhìn khối băng huyết kia bẻ một cái:

“Quán nước giải khát của ngươi định bán cái này ư?”

“Nếu như bạn gái của ta thích, sao lại không thể.”

Thiên Vũ Chính Tắc cười vuốt tay, sau đó khuôn mặt cũng hơi co quắp một chút, bởi vì Gia Minh đã đem khối băng kia trực tiếp bỏ vào miệng, nhai rau ráu, sau đó cũng nhíu mày, hỏi:

“Trên người ngươi có mang đao không?”

Thiên Vũ Chính Tắc tay phải nhoáng lên, từ trong ống tay áo hiện lên một tiểu thái đao dài chừng 30cm, sau đó rút từ trong người một cái bao tay cao su, ném qua cho Gia Minh:

“Ngươi coi chừng một chút, đừng phá hủy những bộ phận mẫu trọng yếu.”

“Mẫu… Đầu ngươi có thể mang về ư? Nhiều lắm cũng chỉ có cách cắt miếng ra thôi?”

Thuần thục đeo bao tay, Gia Minh rút đao, quay đầu lại hỏi. Lúc này trong phòng rửa tay, người nằm đầy đất, máu tươi chảy tứ phía, nghe hai người đối thoại thì hình như đây là phòng giải phẫu.

Lấy tu vi của bọn họ, bên ngoài nếu như có người đến, trên cơ bản là có thể nghe được, huống hồ những người này đã sớm treo tấm biển sửa chữa, tin tưởng rằng trong một khoảng thời gian ngắn không có ai tới quấy rầy. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Thiên Vũ Chính Tắc nhìn bàn tay đã bị đóng băng trên mặt đất, nói:

“Ta tìm một cái rương, những khối băng này phải mang về Nhật Bản, số còn lại cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh là được rồi.”

“Ta cũng không muốn lưu người sống.”

“Ta hiểu rồi, đợi ta tất cả xong xuôi, ta sẽ đùng đao chặt hết.”

Rất khó tưởng tượng, ở nơi này, vẫn còn có người có tâm tình thương lượng xem nên cắt thân thể như thế nào.

Gia Minh cầm đao đi tới trước người tên cao cầy, cột sống tên này đã bị đánh gãy, nhưng bởi vì có dị năng nên không ngất đi, thần sắc của hắn bây giờ vô cùng khủng bố, tứ chi kịch liệt co quắp, ngoài miệng dường như muốn kêu to.

Nhưng mà hắn chưa phát ra được âm thanh nào, Gia Minh đã trực tiếp xẹt qua cái cằm của hắn, sau đó hắn cũng không làm chuyện gì quá biến thái, chỉ là cầm lấy cánh tay tên này, cố sức lia một đao, máu tươi chảy ra, thỉnh thoảng lại dùng mũi đao đùa chọc vào vết thương, qua khoảng nửa khắc, hắn mới đứng lên.

“Mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ khôi phục, nhưng mà không đủ nhanh, tuy rằng tới một lúc nào đó sẽ thành công, nhưng cũng chỉ là những người được cải tạo một cách thấp nhất…”

Thiên Vũ Chính Tắc gật đầu:

“Nhưng mà cái mà chúng ta quan tâm nhất chính là kỹ thuật cải tạo này như thế nào. Ngươi biết đấy, nếu như phân phối ở trong quân đội, quân nhân nào đó bị đạn bắn mà không chết, thì thật là đáng sợ…”

“Ta lo lắng, đám này không có khả năng thoát ra khỏi phòng thí nghiệm của U Ám Thiên Cầm, vậy thì chỉ có thể chứng minh… trong số này có một hai người cực kỳ khủng bố…”

“Hỏi bọn hắn.”

Thiên Vũ Chính Tắc cười, Lam sắc quang mang lại hiện lên trên đầu ngón tay, xoa xoa vài cái trên đầu của tên cao gầy. Gia Minh ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nói:

“Như vậy, tin tức xấu là… Chúng ta vẫn cần xẻo thịt một người làm thí nghiệm, tin tức tốt là, chúng ta cần một chút tư liệu. Ngươi xem, não bộ của tên cao to đã bị đình chỉ, chúng ta quyết định đem cơ hội bán đứng đồng bọn nhường cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Chắc là chuyện bị cắt thịt làm thí nghiệm đã lưu lại một bóng ma cực lớn trong lòng người này, tên cao gầy trả lời tương đối thẳng thắn:

“Hắn hắn hắn hắn… Hắn gọi là… Bá tước…”

“Bá tước?”

“Nhà của ta trước đây có nuôi một con chó Nhật cũng gọi là bá tước.” Thiên Vũ Chính Tắc nói.

“Chúng ta… Không biết… Lai lịch… của hắn, có một ngày… đột nhiên xuất hiện… phòng thí nghiệm… dẫn chúng ta đi ra ngoài, sau đó… mang chúng ta tới đây…”

“Những người khác đâu? Hiện tại ở đâu?”

“Không… Không biết, chúng ta… cãi nhau, rời đi… Bá tước hắn… từ khi tới đây, rồi rời đi… Chúng ta không biết hắn ở đâu…”

Cột sống gãy đã mang lại sự thống khổ cực lớn cho tên cao gầy này, cơ thể hắn co rút, nước miếng trong miệng cứ tràn ra, run rẩy nói. Gia Minh nhíu nhíu mày:

“Vậy bá tước hình dạng thế nào?”

“Chúng ta… không biết… Hắn mang theo mặt nạ… mặc áo choàng màu đen.”

Tên cao gầy kịch liệt thở hổn hển:

“Chúng ta chỉ biết là, hắn rất lùn…”

Bỗng dưng, một mảnh băng nhỏ trong tay Gia Minh tan thành bột phấn, hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người.

“Người lùn…”

Chọn tập
Bình luận
× sticky