“Lão Dương, ngươi làm như vậy là không được…”“Cho dù ngươi không tới tham gia tang lễ của Lão Đại thì ít ra cũng phải có lời…”
“Loại chuyện này ta không giúp ngươi được…”
Trong phòng khách có bốn năm lão đại tụ tập một chỗ nói chuyện, biểu hiện bên ngoài là công khai lên án Dương Chấn Hưng, nhưng trong giọng nói lại chẳng tức giận chút nào, rất hiển nhiên, họ đều nhận ra thế cục lúc này không rõ, không ai dám chính thức trở mặt với hắn. Dương Chấn Hưng ngậm một điếu thuốc lá, cười cười, nhìn mấy người trước mặt đang lo lắng, năm sau hắn tròn 50 tuổi, nhưng mà trông vẫn rất khỏe.
“Không có cách nào cả, lúc ta nhận được tin ta cũng muốn tới đây, thế nhưng nào ngờ cha ta lại mất ở Sơn Tây, cho nên phải nhanh chóng quay về chịu tang, chúng ta nói chuyện nghĩa khí nhưng cũng phải đề cao đạo hiếu, ta cũng rất khổ tâm…”
“Không phải chứ, nghe nói là năm kia cha ngươi bị ung thư phổi chết, ngươi còn về chịu tang cơ mà…”
“Trời ạ, tin vịt, đây tuyệt đối là tin vịt.”
“Bá phụ qua đời sao không thông báo cho chúng ta?”
“Chẳng phải hiện giờ là tang lễ của lão đại hay sao, nếu như ta nói với các ngươi thành ra làm khó các ngươi à, cho nên ta một mình chịu khổ là đủ rồi, chiều hôm qua khi xong việc ta vội vã về đây, trước đó có tới mộ bái tế lão đại rồi…”
Hắn bịa chuyện chối đây đẩy, làm cho mấy người chỉ biết nhìn nhau, cũng bất đắc dĩ, vào lúc này mà truy cứu chuyện hắn và Liễu Sĩ Kiệt buôn bán thuốc phiện thì không ai có năng lực làm cả.
Sau khi Liễu Chính chết, Sa Trúc bang nhân tâm tan rã, cái bóng ma Tân Trữ Bang lại đang ép tới, bây giờ mà trở mặt với Dương Chấn Hưng thì chỉ tiện nghi cho những thế lực khác.
Tiểu Mạnh và một gã đường chủ khác từ trong phòng đi ra, thấy Dương Chấn Hưng, hai mắt trở nên lạnh lùng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười:
“Cũng dám tới đây sao, không sợ người khác chém chết à?”
“Ngươi nói cái gì đó!”
Nghe thấy Tiểu Mạnh nói chuyện không chút khách khí, một gã tiểu đệ phía sau Dương Chấn Hưng đột nhiên đứng dậy.
Tiểu Mạnh biến sắc:
“Ngươi là ai? Có tư cách nói chuyện với ta sao?” Mắt thấy hai bên sắp động thủ, Dương Chấn Hưng vội vã cản người kia lại.
“Làm gì vậy, uống lộn thuốc à! Ngươi dám làm như vậy trước mặt Mạnh ca hay sao!”
Hắn dạy dỗ một câu sau đó quay đầu lại:
“Xin lỗi xin lỗi, hắn là người mới không hiểu chuyện, là lỗi của ta…”
“Lỗi của ngươi?”
Tiểu Mạnh cười cười:
“Lão đại đã mất, tại sao mấy hôm nay không thế mặt mũi của ngươi đâu? Việc lão đại mất có quan hệ với ngươi, ngươi có gì để nói không?”
“Hiểu lầm, khẳng định là hiểu lầm.”
Dương Chấn Hưng thản nhiên nói:
“Tiểu Mạnh, việc này ngươi không rõ đâu, lão đại đã như vậy ngươi còn định thế nào? Chẳng phải mọi người đang định họp bàn hay sao, tới lúc đó ta sẽ nói rõ ràng…”
Mấy đường chủ của Sa Trúc bang là người lão luyện, thấy Dương Chấn Hưng thực lực lớn nên có cách sống tương đối luồn cúi, Tiểu Mạnh trẻ tuổi dễ nổi nóng, thủ hạ dưới tay đều là những người nóng nảy, những chuyện như chém người trong bang đều do hắn xử lý, cũng bởi vì vậy mà không ai dám nói gì.
Đối với Tiểu Mạnh, mấy người khác luôn kiêng kị trong lòng, mấy hôm vừa rồi họ đã chuẩn bị chiến tranh, đề phòng người trung thành với Liễu Chính nổi giận.
“Hừ, có thể nói rõ ư?”
Tiểu Mạnh chỉ tay vào mặt Dương Chấn Hưng, nói từng câu:
“Đợi xem ngươi nói như thế nào!”
Dương Chấn Hưng gật đầu, sau đó giống như nhớ ra một chuyện gì đó, đột nhiên nói:
“Được rồi, sao tiểu thư còn chưa tới, sắp 8h rồi.”
“Chắc là sắp tới.”
“Chưa chắc.”
Dương Chấn Hưng lắc đầu:
“Gần đây tình hình Giang Hải không được tốt, không biết có chuyện gì hay không, tốt nhất là nên gọi điện thoại đi?”
“Sao có thể như vậy được…”
Vị đường chủ kia nói tới đây thì ngừng lại, Tiểu Mạnh ở bên cạnh nhíu mày, nhìn Dương Chấn Hưng một cái, sau đó móc điện thoại, Dương Chấn Hưng nở nụ cười, nhưng mà điện thoại còn chưa bấm đã có một gã tiểu đệ chạy tới:
“Tiểu thư tới rồi.”
Lúc này đến phiên Dương Chấn Hưng biến sắc, hắn kín đáo ra dấu, một gã thủ hạ đi tới bên cạnh hắn. Nguồn: https://sachvui.com
Sa Sa đi từ cửa vào, nói chuyện với mấy họ hàng thân thuộc, Gia Minh cầm theo hai gói mì, móc điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số rồi nói: “Alo!”
“Ai vậy? Nói đi, nói cho ta biết ngươi là ai! Alo——”
Thanh âm của Gia Minh rất lớn, người trong phòng đều nghe rõ, nhưng mà thấy đối phương không trả lời, hắn cúp điện thoại, lầm bầm nói:
“Gọi lộn số?”
Gia Minh đảo mắt nhìn vào phía sau Dương Chấn Hưng, tiếng điện thoại vang lên từ trên người một tên thủ hạ của hắn, Gia Minh nở nụ cười, đưa mắt nhìn đám người Tiểu Mạnh.
Gia Minh nhìn sang bên này, tên thủ hạ của Dương Chấn Hưng cũng nhìn sang, tiếng chuông vẫn vang lên, bầu không khí có chút quỷ dị, Gia Minh giơ điện thoại, cùng Sa Sa đi tới.
Từ khi nhìn thấy Dương Chấn Hưng, mắt của Sa Sa đã giật giật, có lẽ vì Gia Minh cầm tay nàng mới khiến cho thiếu nữ không bạo phát, khi đi tới trước mặt người nọ, Gia Minh mới đưa điện thoại đặt ở bên tai, bấm:
“Alo…”
Không thấy bên kia trả lời, nhưng ánh mắt của Gia Minh luôn tập trung nhìn vào điện thoại của người này, sau một lát hắn gào lên:
“Alo!”
“Có phải điện thoại của ngươi đang kêu không?”
Gia Minh nhìn về phía người kia quát lớn.
“Nói đi!”
“Có đúng hay không!”
“Ngươi điếc hay câm!”
“Câm điếc sao lại mang điện thoại, não có bệnh à!”
Nói xong một tràng, Gia Minh nhún vai, cúp điện thoại:
“Nếu ngươi không nói, thì chiếc điện thoại ta nhặt được này làm sao có thể xác định xem nó có phải là của bạn ngươi hay không…”
Nói xong, Gia Minh ném luôn cái điện thoại vào bể cá vàng bên cạnh, đảo mắt nhìn Dương Chấn Hưng, nhăn trán, sau đó đi về phía Tiểu Mạnh, lúc này, ánh mắt của Sa Sa vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Chấn Hưng.
“Mạnh ca, giúp ta một chuyện, ở đây ta có một đống CMND.”
Hắn từ trong ngực rút ra một đống bản nhựa, nói:
“Hôm nay ta đi vệ sinh nhặt được, giúp ta tra toàn bộ gia đình bọn chúng, từ lớn tới bé, nào là Tinh Thành, Phí Kiệt, còn…”
Tiểu Mạnh liếc mắt nhìn Dương Chấn Hưng, tiếp nhận nói:
“Sao lại trùng hợp như vậy?”
“Cái này gọi là trùng hợp, ta làm sao biết, nhặt được một đống CMND ở trong nhà vệ sinh công cộng, lại còn nhặt được cả điện thoại, chẳng nhẽ có người cố ý đưa cho ta à, được rồi, phiền ngươi cầm bát đũa tới đây, mang cả nước sôi tới, ta và Sa Sa còn chưa ăn điểm tâm, một lát nữa luật sư mới tới…”
Ánh mắt của Dương Chấn Hưng trầm xuống, Gia Minh kéo Sa Sa ngồi xuống ghế, tình hình lúc này trở nên quỷ dị, người ở bên ngoài không dám nói chuyện, Sa Sa ngồi im bất động, Gia Minh lại chẳng coi ai ra gì, mấy phút sau, có người mang một chén mì tới cho Gia Minh và Sa Sa, hai người thản nhiên ăn mì.
Mang theo hơn 10 tiểu đệ, Dương Chấn Hưng ngồi xuống salon đối diện, tươi cười:
“Đã lâu không gặp, Gia Minh và cả cháu giáu Sa Sa.”
“A, đúng vậy, đúng vậy, chú Dương bây giờ hình như đang vui vẻ thì phải.”
Gia Minh cười bắt chuyện, Sa Sa vùi đầu vào ăn mì, biểu tình lạnh lùng.
“Ha hả, nghe nói Gia Minh trở nên lợi hại vô cùng, mấy hôm trước còn đánh Tiểu Tiết của Tân Trữ Bang? Có việc này sao? Ai nha, lúc đó chú không ở đây, nếu không đã được mở rộng tầm mắt rồi.”
“Rồi sẽ có cơ hội.”
Gia Minh cười cười:
“Ngày đó cũng bởi vì không nhịn được nữa, chú cũng biết đấy, cái tên Tiết Thành kia quá đáng ghét, một đại nam nhân mà cứ làm như nữ nhân, ai nhìn thấy hắn mà không ghê tởm. Đương nhiên, nếu như chú Dương nếu như tinh mắt thì có thể nhận ra, cháu là người yêu hòa bình, không thích đánh nhau…”
“Ta đã sớm nghe nói Gia Minh có luyện võ, nhưng không ngờ lợi hại tới mức có thể đánh người.”
Dương Chấn Hưng có chút cảm thán:
“Nhưng mà không đánh nhau là tốt nhất, mọi người đều là người từng trải, hết thời chém chém giết giết rồi, cháu có thể giải quyết một vài chuyện, nhưng mà có một số chuyện đánh nhau không giải quyết được, đám Tiểu Mạnh có thể đánh Tiết Thành, thế nhưng…”
Hắn cười vuốt tay:
“…phải dùng cách khác mà đánh, chẳng nhẽ cháu định đánh cả chú hay sao.”
Đang thử, đang khiêu khích, Dương Chấn Hưng đứng cách Gia Minh khoảng 2, 3 mét, phía sau hắn còn hơn 10 thủ hạ đằng đằng sát khí, cho nên mới dám mở miệng cười đùa.
Đối diện, Gia Minh mở to mắt, ngoạm một miếng mì thật to, cố sức nuốt xuống, sau đó đưa tay lau miệng, cười tươi vô cùng.
Sau khi bỏ bát xuống, hắn với một cái gạt tàn trên bàn.
Ánh mắt Dương Chấn Hưng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hơn 10 người phía sau trở nên khẩn trương.
Sau một khắc, trong phòng vang lên một tiếng “á”, có người ngã xuống đất, sau đó là vô số thanh âm hỗn loạn, Gia Minh nói một cách vô tội:
“Không liên quan tới ta nhé, các ngươi cũng nhìn thấy, là hắn bảo ta đánh…”