Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 372: Hát nhỏ (2)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Có quan hệ thân mật với Gia Minh đã hơn bốn tháng, bất kể trước mặt ai nàng cũng có thể thẳng thắn thừa nhận, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng. Nhưng khác với Linh Tĩnh và Sa Sa ở chỗ, nàng là người lớn, mặc dù luôn thể hiện vẻ non nớt trước mặt Gia Minh nhưng nàng đã từng tham gia chương trình đào tạo người lãnh đạo chính quy nhất, ở trường nàng có thể nhúng tay vào rất nhiều chuyện Mặc dù không quan tâm đến tập đoàn của gia tộc nhưng nàng vẫn có thể lui tới với rất nhiều nhân sĩ ở cả thương giới và chính giới tại Giang Hải, những người nắm giữ tài sản lên đến hàng tỷ. Bằng năng lực xuất sắc, nàng tìm kiếm được nguồn tài trợ tài chính rất lớn cho học viện Thánh Tâm. Nàng có năng lực, có trách nhiệm, có đảm đương, hơn nữa là một người lớn, quan trọng nhất là, nàng không thể không suy nghĩ đến tương lai.

Vậy thì, tương lai của nàng, hoặc nói tương lai của bọn họ sẽ thế nào?

Nàng thích Gia Minh, điều này không cần phải nghi ngờ, thậm chí nếu nói là yêu, nàng cũng cảm thấy như vậy. Khi ở Mỹ, nàng lựa chọn bất chấp tương lai tựa như kẻ nghiện lao vào ma túy, phát sinh quan hệ thân mật với Gia Minh. Song khi sự xúc động lúc ban đầu trở lại bình thường, nàng thỉnh thoảng vẫn nghĩ, nàng đoạt người đàn ông của Linh Tĩnh và Sa sa, quan trọng nhất là, Gia Minh chắc chắn sẽ không tách rời khỏi hai cô bé kia, đây là điều chắc chắn rồi.

Nàng có thể nghĩ như vây, trong lòng cũng không hể có tính toán sẽ chia rẽ bọn họ ra, thậm chí nàng còn cảm thấy hơi áy náy với Linh Tĩnh và Sa Sa. Hơn bốn tháng qua, thời gian thực sự chung đụng với riêng Gia Minh không nhiều, nhưng mỗi khi có cơ hội như vậy, nàng thậm chí còn chủ động lựa chọn gọi cả Linh Tĩnh và Sa Sa, bốn người cùng ra ngoài chơi, chỉ khi hai cô bé không rảnh thì nàng mới có thể an lòng chiếm lấy Gia Minh. Chẳng qua, chuyện như vậy, có lẽ đến một lúc nào đó, sau này Linh Tĩnh và Sa Sa rồi cũng lớn lên, Gia Minh cũng sẽ trưởng thành, hắn muốn lựa chọn một cô gái để kết hôn thì sẽ thế nào? Khi tất cả mọi người đều tiến vào xã hội phức tạp, bọn họ còn có thể giữ vững quan hệ như vậy không? Huống chi… nếu Linh Tĩnh và Sa Sa phát hiện ra thì sao…

Giới hạn giữa người lớn và trẻ nhỏ chỉ đơn giản là có thể suy nghĩ về tương lai hay không, một người không hề suy nghĩ về tương lai thì tuyệt đối không thể là người trưởng thành được. Song mỗi khi suy nghĩ như vậy bất giác nổi lên trong lòng nàng, nàng chỉ hi vọng mình vẫn còn ngây thơ, trong sáng thì tốt biết bao. Suy nghĩ lo được lo mất thế này cũng khiến nàng vô cùng quý trọng mỗi thời khắc hạnh phúc và thỏa mãn, khiến nàng đặc biệt thích tỏ ra dựa dẫm trước mặt Gia Minh, tìm kiếm hết thảy thân mật giống như khát khao của một đứa trẻ. Chỉ cần ở cùng một chỗ với Gia Minh, bất cứ việc gì trước đây khiến nàng cảm thấy xấu hổ nàng đều không ngại, nàng gọi hắn là anh Gia Minh, cố ý đối đầu với hắn, sau đó lại liều mạng cầu xin tha thứ khi bị trừng phạt. Chưa hẳn nàng đã không động đậy được sau mỗi lần thân mật, nhưng nàng tình nguyện như vậy, để Gia Minh giúp nàng lau rửa hạ thân, giúp nàng tắm rửa, giúp nàng mặc quần áo, thậm chí cả khi muốn đi vệ sinh nàng cũng có thể để Gia Minh bế nàng đi, sau đó lại bế nàng trở lại. Nàng để Gia Minh làm hết mọi việc, giống như mình là một đứa trẻ, cảm thụ gần như tham lam sự thân mật mà chưa chắc những đôi tình nhân bình thường đã có được.

Nếu nói tâm lý như vậy có vẻ biến thái, nàng cũng có thể hùng hồn thừa nhận. Mỗi khi nghĩ đến chuyện tương lai hai người có thể sẽ phải chia lìa, nàng cảm thấy trong lòng sợ hãi và trống rỗng đến tột đỉnh.

Một mặt đọc truyện tranh, thỉnh thoảng Gia Minh lại quay sang nhìn nàng. Trước đây sau mỗi lần như vậy Nhã Hàm đều rất mệt, nằm xuống là ngủ thiếp đi, hôm nay có vẻ còn mệt mỏi hơn nhưng tại sao vẫn không chịu nhắm mắt lại? Qua một lát sau, có lẽ nghĩ đến một số lí do, hắn lại cúi đầu đọc sách, không nhìn nàng nữa. Sau đó, tiếng hát nho nhỏ vang lên trong phòng.

Chỉ là tiếng ca bình thường, không có nhạc đệm, cũng không chú ý nhiều đến giọng hát. Nhã Hàm nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại, đầu tiên là nhẹ nhàng hừ hừ theo, sau đó chậm rãi hát theo. Giọng nàng không cao, bình thản và ôn hòa, lúc này lại hơi mệt nên lời hát trở nên nhẹ nhàng mà dịu dàng hơn.

“Khi em nhìn anh…

Chưa mở lời đã bị em đoán được.

Tình yêu chưa chắc chắn.

vẫn chưa vừa lòng em…”

Lời ca xen lẫn tiếng ngâm nga, có đôi khi là tiếng hừ hừ giữa đoạn chuyến, đó là ca khúc “Lần đầu tiên” của Quang Lương, nàng vừa hát vừa nhẹ nhàng đung đưa đầu trên gối. Nguồn: https://sachvui.com

“Ôi, lần đầu nói yêu em.

Thở dồn, trái tim run rẩy.

Ôi, lần đầu cầm tay em.

Anh mất đi phương hướng, chẳng biết mình đi về đâu.

Đó là lí do ta yêu nhau.

Là cùng nhau gìn giữ…”

Giọng hát hơi run run, Nhã Hàm vừa hát vừa cười một cách say mê. Nàng không có thiên phú ca hát lắm, bài hát này nguyên bản đến năm 2001 mới được sáng tác, sở dĩ nàng biết được sớm như vậy cũng vì hành vi đạo nhạc vô sỉ của Gia Minh, chỉ là không bán cho ca sĩ để làm album. Nàng nghe Gia Minh hát bài này vài lần, cũng không thuộc lắm, thỉnh thoảng hát sai điệu, quên lời thì lại “hừ hừ” cho qua, chỉ là thanh âm kia quanh quẩn trong căn phòng nhỏ lại trở nên tinh khiết như nước, giống như một cô bé vừa mới biết yêu…

“Ôi, lần đầu hôn lên lúm đồng tiền của em.

Muốn tỉnh mà đã đam mê chìm đắm.

Ôi, lần đầu tiên em ngả lên ngực anh.

Suốt hai mươi bốn giờ ta không xa nhau.

Đó là lần đầu tiên ta biết trời đất… dài lâu…”

Lẳng lặng, lẳng lặng, dưới ánh đèn bàn, Gia Minh nghe tiếng hát của cô gái bên cạnh, giọng hát kia vốn không lớn, đến khi hát lại một lần thì đã bắt đầu nhỏ đần, sau đó biến thành tiếng hít thở. Hắn nhìn đổng hồ, khoảng 4h chiều, xem xong trang truyện cuối cùng, sau đó ngồi xuống bên giường. Đầu Nhã Hàm hơi lệch sang một bên, một cánh tay lộ ra ngoài chăn, làn da trên khuôn mặt hồng hào khỏe khoắn, đưa tay vuốt ve hệt như đang sờ lên tấm lụa bóng loáng vậy.

Tai, trán, mắt, mũi, môi… tay hắn vuốt ve nhẹ nhàng, Nhã Hàm ưm một tiếng, đưa tay lên cầm tay Gia Minh dán lên mặt. Gia Minh mỉm cười. Cũng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, dừng lại ngay cửa phòng hắn.

Có hai người đến, rõ ràng là tìm mình. Gia Minh rút tay ra, tắt đèn bàn, lấy một chai nước hoa xịt phòng ra xịt quanh phòng, sau đó kéo rèm cửa ra để ánh sáng rọi vào. Có vẻ hai người kia đang bàn bạc xem ai sẽ gọi cửa, sau mấy giây, rốt cuộc tiếng cốc cốc cũng vang lên:

“Gia Minh!”

“Chuyện gì?”

Mở hé cửa phòng ra, Gia Minh thấy hai người mình phải gọi là anh họ, họ nội hay họ ngoại gì đó. Hai người kia luôn có quan hệ tốt với Hoàng Kiến Bằng, lần này đánh bài có lẽ cũng không thể thiếu bọn họ… Gia Minh luôn có biểu hiện khá quái gở khi ở nhà, khi còn bé hay bị bắt nạt, lớn lên cũng không ai để ý đến hắn. Trước giờ không nói chuyện bao giờ, hai người anh họ kia cũng không tỏ vẻ gì, chỉ liếc mắt nhìn nhau, vóc người bọn họ cao hơn Gia Minh một chút, sau đó liền hùng hồn nói:

“Tên người Nhật kia là bạn của mày phải không? Loại người như vậy mà mày cũng có thể kết bạn được sao? Đó là người Nhật Bản đó! Hắn chơi bài thậm chí còn ăn gian, mày nói bây giờ phải làm sao?”

Chọn tập
Bình luận