Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 234: Chạy như điên (1)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Gió lạnh thổi qua, lần thứ hai hắn tỉnh lại, tiếng ca du dương đang phiêu đãng trong không khí.

Không lâu trước bị đụng vào gốc cây khiến trán và sống mũi hắn vô cùng đau đớn, hắn vịn vào thân cây, lung lay lắc lư đứng dậy. Ánh đèn ở phía trước chiếu rọi tới qua kẽ hở của rừng cây, xa xa gần gần vẫn vang lên một số âm thanh ồn ào náo động, tiếng ca nhuộm đẫm cả không gian chung quanh tựa như một bữa tiệc cuối năm.

Hắn đứng ở đó thở dốc và hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trước đó một lúc. Không sai, mình đến tìm Công Trư Bạch Tuyết, sau đó… Đè chết người. Cảnh sát tới, mình… hình như mình thấy có một người chết, sau đó liều mạng chạy về phía bên này, có người nắm lấy cổ áo mình bay múa tựa như diễn viên xiếc, tiếp sau đó… Dao găm đâm vào cổ một người khác, máu tươi phun ra như suối…

Có phải là… Không quá thực tế hay không…

Ánh mắt hơi ngây ngốc nhìn sang bên cạnh, mặc dù trong rừng khá tối nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng trên mặt đất có người hay không, quả nhiên, không có thi thể gì đó. Hắn vỗ gương mặt mình, tỉnh lại đi Phó Nghiêm Kiệt! Những thứ này đều là ảo giác, không hù doạ mày được!

Nghĩ đi nghĩ lại, quay qua quay lại nhiều lần, trên mặt đất không có thi thể, điều này rất rõ ràng, nhưng trên người mình có máu, xem ra người kia thực sự đã bị mình đè chết, hơn nữa đôi cẩu nam nữ kia cũng thực sự báo cảnh sát. Chẳng qua… Những gì mình thấy sau đó quá nửa chính là ảo giác – bất kể là có phải hay không, hiện giờ mình đã là kẻ giết người, cánh sát sẽ đến đây để bắt mình, những cảnh sát kia tại sao không đi bắt người xấu mà lại bắt người tốt như mình làm gì chứ… Đương nhiên, hắn cảm thấy hiện giờ mình cũng không tính là người tốt lành gì, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn. Nguồn: https://sachvui.com

Lại nói, mặc dù trên internet hắn là Siêu Nhân Giảm Béo, một tên gần như ác bá tại Giang Hải, nhưng từ bản chất mà nói, mập mạp này chẳng qua cũng chỉ là một tên đáng thương nhát gan sợ phiền phức và có lòng hư vinh quá mức mà thôi, mặc dù đã từng trải qua sự kiện du thuyền Tinh Mộng nhưng lần đó hắn cũng không tham dự vào những tình huống quá mức máu tanh, bây giờ nghĩ lại có vẻ càng giống một lần đi du lịch mạo hiểm đầy kích thích hơn. Hôm nay chính mình rõ ràng đã giết người, nghĩ đến hậu quả sau đó, mình sẽ bị truy nã toàn quốc vì tội danh giết người, trong lòng hắn thực sự bối rối đến tột đỉnh.

Cứ việc rất nhát gan, khiếp nhược nhưng bởi vì rất chán ghét cảnh sát, những suy nghĩ như sau khi giết người thì phải đầu thú hoàn toàn không tồn tại trong đầu hắn. Hơi tỉnh táo lại, hắn nghĩ đến rốt cuộc nên chạy trốn như thế nào, không phải vị thân hacker Mitnick cũng từng chạy thoát dưới sự truy nã của FBI sao, đầu tiên là phải nghĩ cách rời khỏi Giang Hải, trong phim còn có tình huống nào nữa?

Đầu tiên, nhiệm vụ thiết yếu là thoát ra khỏi học viện Thánh Tâm, lập tức rời khỏi Giang Hải, sau đó không được liên lạc với bất kỳ người quen nào, phải trốn biệt trong nhà không được ra ngoài, đương nhiên bây giờ không thể vội vàng trèo tường ra ngoài, trước tiên phải thay quần áo khác, để tránh bị chó nghiệp vụ đánh hơi ra thì tốt nhất là xịt thật nhiều nước hoa để che giấu mùi của mình, những thứ này chỉ có… Đi mượn…

Mày đã giết một người, từ bây giờ mày chỉ có thể tin tưởng được chính mình, dưới lực lượng khổng lồ của quốc gia, mày không có cơ hội để tiếp tục phạm sai lầm, mày một thân một mình bước lên con đường chiến đấu, trở thành một đấu sĩ, cuối cùng mày sẽ giành thắng lợi.. Mang theo tâm tình phức tạp, hắn tự khích lệ chính mình, chỉ là sự sợ hãi vẫn chiếm phần lớn suy nghĩ.

Lén lén lút lút đi về phía trước, trong tiếng ca phiêu đãng, trường học lúc này khá yên lặng, người có thể bắt thì phân lớn đã bắt được rồi, những người còn lại đều ẩn nấp ở những nơi rất khó phát hiện ra, cho dù rất nhiều người vẫn đang hành động nhưng tất cả đều được làm trong yên lặng. Không bị người phát hiện ra, tiếng súng vang lên từ rất xa… Học viện Thánh Tâm đang chiếu phim sao? Hắn ảo não nghĩ thầm.

Vẫn là một gian phòng tối đen, trên mặt đất đặt một số bình rỗng. Huân đang ngồi đó đổ thuốc tẩy vào bên trong, chế tạo thành từng quả bom. Sa Sa ở bên cạnh nhìn nàng, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó thở dài:

“Vẫn còn nghêu ngao hát, thật khó nghe… Tên điên này là ai vậy… Vô duyên vô cớ, tại sao lại gây ra chuyện này, rất giống lần trên du thuyền Tinh Mộng đó… Cậu nói xem liệu Gia Minh có tìm được chúng ta không?”

Dừng lại một lát, nàng cầm chiếc bông tai đưa lên trước ngực, nói:

“Gia Minh đã nói trong thứ này có thiết bị phát tìn hiệu, mình ở đâu hắn cũng có thể tìm được. Huân, bây giờ hắn vẫn chưa tìm đến đây, có thể nào…”

“Sẽ không.”

Lạnh nhạt ngắt lời Sa Sa, nhưng vẻ mặt Huân lại hơi thay đổi ánh mắt nàng nhìn thẳng về phía trước.

“Để khống chế nơi này, bọn họ dùng một số thiết bị để phá sóng, vì vậy Cố quân mới chưa tìm đến đây được, mình nghĩ hiện giờ nhất định là hắn đã tiến vào… Người đang nghêu ngao hát kia là Chư Thần Vô Niệm, là một tên bệnh hoạn, mặc dù hắn rất lợi hại nhưng người còn lợi hại hơn hắn cũng đã bị Cố quân đánh bại hai lần… Cố quân sẽ không sao…”

Nói xong những lời này, nàng cúi đầu tiếp tục đổ thuốc tẩy vào bình.

“Nhưng mà tên bay đạn lạc..”

Sa Sa mới nói được lửa câu liền nhận ra nói như vậy không tốt, vội vàng đổi đề tài.

“Huân, cậu biết tên kia là ai, vậy hẳn là cậu cũng biết mục đích đến đây của bọn họ chứ…”

“Bọn họ… Chư Thần Vô Niệm đến đây để đánh bại Cố quân…”

Trong phòng lâm vào yên lặng trong chốc lát, Sa Sa nhìn ra phía bên ngoài vẫn yên tĩnh như trước:

“Huân, vết thương của cậu có nghiêm trọng không? Nếu như có người tới đây thì chúng ta nên chia nhau ra chạy trốn… Mình nghĩ bây giờ chúng ta nên bàn bạc một chút.”

“Chúng ta sẽ không tách ra.”

Huân nhìn Sa Sa.

“Cậu đi theo sau mình là được.”

“Nhưng nếu như vậy…”

“Mình sẽ bảo vệ cậu. Nếu mình không làm được… Hắn sẽ không bỏ qua cho mình…”

Hiển nhiên là nàng đang nhắc đến Gia Minh, bầu không khí lại lâm vào yên tĩnh. Sa Sa cúi đầu, hơi do dự nói:

“Thực ra… Huân, cậu tự nguyện muốn tới Giang Hải sao?”

Bàn tay giữa không trung bỗng dưng chấn động, sau đó tất cả thuốc tẩy đều đổ xuống bàn tay trái của nàng. Đặt thuốc tẩy xuống đất, nàng hít sâu một hơi, do dự nhìn Sa Sa một lát rồi cuối cùng mới gật đầu nói:

“Xin lỗi…”

“Tại sao lại xin lỗi?”

Sa Sa nhìn nàng khó hiểu, sau đó lại phối hợp theo nói:

“Gia Minh đó, hắn rất ít khi nhắc đến chuyện về cậu, chẳng qua cũng có vài lần hắn nói đến, hắn nói cậu bị một người tên là Thiên Vũ gì đó đẩy tới, bởi vì nguyên nhân như vậy… Cảm giác bị trở thành con cờ chắc là rất khó chịu, mình biết cậu rất ít khi đi dạo phố, rất ít tiếp xúc với người khác. Gia Minh hắn… Cũng không quan tâm nhiều đến cậu.”

Chọn tập
Bình luận