Câu lạc bộ trong học viện Thánh Tâm tìm người tỷ thí là chuyện thường xuyên xảy ra, đôi khi câu lạc bộ với câu lạc bộ, đôi khi là câu lạc bộ với một người. Rất nhiều con em nhà giàu có trong trường học hoặc ít hoặc nhiều đều có quan hệ không tầm thường, nếu như cứ có mâu thuẫn lại dùng quan hệ đến gây khó khăn lẫn nhau, cuối cùng sẽ gây ra hỗn loạn thế nào đều khó mà lường trước được.
Vì vậy loại đấu đơn như trước mắt này mặc dù có hơi dã man, nhưng trường học quá nửa sẽ lựa chọn mắt nhắm mắt mở để đè ép sự ảnh hưởng của sự việc đến mức thấp nhất, chỉ cần không trọng thương, không tai nạn chết người thì mọi chuyện đều có thể bỏ qua.
Vì vậy, dưới tình huống như thế, sáng nay Đông Phương Uyển và Hoàng Hạo Binh đã nhận chiến thiếp mà không cần hỏi ý kiến Gia Minh, mặc dù nhìn như vọng động nhưng trên thực tế đây cũng là biện pháp đơn giản nhất để giải quyết chuyện này, nếu thực sự không đánh lại được, nhiều lắm cũng chỉ bị đánh một trận, nói lời xin lỗi mà thôi.
Mà theo những gì Hoàng Hạo Binh biết, nếu để cho hai cô bé ra sân, đánh không lại thì nhiều lắm cũng chỉ phải nói đầu hàng, chắc chắn sẽ không bị đánh, có lẽ nói xin lỗi người ta cũng không thể nào không biết xấu hổ mà tiếp thu.
Trấn đấu hòa giải đầu tiên sau khi tựu trường cũng khiến không ít người chú ý. Đương nhiên, sân vận động rất lớn, mặc dù lúc này có tới mấy trăm người lục tục đi vào, có bưng theo chén cơ, có ăn đồ ăn vặt, bàn luận sôi nổi, nhưng cũng không lộ ra vẻ chật chội, một vài thầy cô rảnh rỗi như Trương Nhã hàm, Trần Cô Hạ cũng đến xem.
Dưới sân vận động, hội trưởng hội học sinh Đông Phương Lộ nói vài lời khách sáo, quy định bên nào bị thua sẽ phải nói lời xin lỗi công khai với đối phương, hơn nữa còn phải chịu toàn bộ trách nhiệm của lần đánh cược này, hắn lại bắt đầu giảng giải quy định của lần tranh tài này, chẳng qua vừa nói được một nửa, Gia Minh liền tỏ vẻ khó khăn đưa ra ý kiến.
“À, chuyện này… Mình cảm thấy như vậy hình như có chút không công bằng thì phải?”
“Ồ, bạn Gia Minh có ý kiến gì sao?”
Đông Phương Lộ kia cười dò hỏi, Hàn Cương Thành ở bên kia lại cho rằng Gia Minh muốn từ chối, lập tức nói:
“Mày sợ sao? Hết hi vọng đi, trận này mày nhất định phải đánh, chờ ăn đòn đi!”
Nghe hắn nói như vậy, Sa Sa ở bên cạnh nhíu mày lại, lập tức muôn xông lên nhưng lại bị Linh Tĩnh vội vàng kéo lại. Thực ra Sa Sa nghĩ rất đơn giản, mình giả bộ kích động lao đến đánh cho thằng cao to đáng ghét này một gậy, bất kể tiếp theo sẽ náo loạn thế nào nhưng ít nhất hôm nay Gia Minh cũng không cần phải đánh trận này.
Trong hai cô bé, tính cách Linh Tĩnh ngoài mềm trong cứng, thường ngày luôn yếu đuối dịu dàng, nhưng khi gặp chuyện gì đều rất có chủ kiến, Sa Sa lại hoàn toàn ngược lại, nhìn bề ngoài như dễ giận dữ, xúc động nhưng trong lòng lại cực kỳ mềm yếu, chỉ cần Gia Minh không có chuyện gì là tốt rồi, mình là một cô bé, có mất mặt mũi gì đó cũng không sao cả.
Gia Minh quay đầu lại nhìn hai người như muốn an ủi rồi nói:
“Là thế này, thường ngày mình cũng chỉ luyện võ với người khác ở võ quán, căn bản chưa từng đánh nhau với người khác trên lôi đài, bình thường đương nhiên có đánh nhau, nhưng bạn đặt ra nhiều quy củ như vậy, mình làm sao có thể thích ứng kịp. Nhưng hắn lại khác, hắn đánh lôi đài nhiều lần như vậy, quy định gì cũng đều đã quen thuộc, bạn làm thế này chẳng phải là thiên vị cho hắn rõ ràng sao?”
Hàn Cương Thành cười như không cười, nhíu mày:
“Vậy muốn quy định thế nào đều do mày, tao lại sợ mày sao?”
“Tốt, trừ không được dùng vũ khí ra thì không còn quy định gì khác, rời khỏi lôi đài là thua, bị đánh ngã không dậy nổi, thua, nhận thua đương nhiên là thua!”
“Còn phải sợ mày sao, tao thấy mày thực sự muốn ăn đòn rồi!”
Hàn Cương Thành nở nụ cười.
Lai lịch Gia Minh đơn giản, chỉ mất chừng một ngày bọn họ đã tìm hiểu được bảy tám phần, mặc dù thằng nhóc này luyện võ ở Diệp thị võ quán nhưng thực ra căn bản không học được thứ gì, cả ngày cũng chỉ biết giữ bia ngắm cho người ta đánh, có chuyện gì xảy ra đều do hai cô bé bên cạnh ra mặt.
Chiều muộn hôm qua, mặc dù mấy người Lô Kiến Xuyên bị thương nặng, nhưng chuyện về Lô Kiến Xuyên trên căn bản là ngoài ý muốn, đoán chừng lực chân của hắn cũng không tệ lắm, chỉ là lực chân có mạnh hơn nữa, người không trải quả huấn luyện rốt cuộc vẫn chỉ là người không trải qua huấn luyện, ở trên lôi đài, lẽ nào hắn còn có thể bay lên sao?
Nếu hai bên đều đã quyết định tranh tài, Đông Phương Lộ cũng cứ tuyên bố quy định này ra ngoài.
Trần Cô Hạ đứng trên khán đài khi nghe xong cũng không khỏi hơi buồn cười:
“Ừ, đúng vậy, đối với người chưa trải qua huấn luyện mà nói, những quy định lúc thi đấu thực sự hơi gò bó tay chân, chỉ là, nếu thực sự muốn đánh nhau, nhưng chiêu như móc mắt, đá vào hạ thân đều không có hiệu quả dễ dàng được. Cô giáo Trương, biểu hiện thường ngày của bạn học Cố Gia Minh này thế nào?”
“Biểu hiện?”
Nhã Hàm suy nghĩ một lát, khóe miệng không kiềm chế được nở nụ cười, sau đó gật đầu, nói như chém đinh chặt sắt:
“Rất nham hiểm!”
“Ặc?”
Nghe được nhận xét như vậy, Trần Cô Hạ cũng hơi nghi ngờ, nói:
“Lẽ nào lúc hắn ở võ quán với cô giáo Trương các cô đều dùng những chiêu quái dị này để đánh người?”
“Ừ… A… ha hả, thực ra cũng không phải vậy.”
Lời vừa nói ra, Nhã Hàm cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, tại sao có thể nói xấu người mình trước mặt người ngoài chứ, vì vậy liền vội vàng bổ sung:
“Thực ra thường ngày hắn rất thành thật, xử sự có quy củ, thành tích không cao công thấp, nói hắn nham hiểm cũng chỉ là lời nói đùa khi ở cùng nhau thôi. Mỗi khi lên lôi đài, ha hả, hắn đều chỉ biết chạy trốn.”
“Chạy trốn? đây là tình huống luôn xảy ra khi không ở trên lôi đài sao?”
“Ừ, tôi nói là khi ở trên lôi đài, hắn luôn chạy quanh lôi đài, không ra khỏi lôi đài.”
Nghe nàng nói, Trần Cô Hạ cũng không khỏi hơi không thể tin tưởng:
“Chạy trốn ngay trong phạm vi lôi đài, chẳng lẽ hắn có thể tránh không bị người khác chặn lại sao?”
Nhã Hàm cười nhún vai:
“Dĩ nhiên cũng không phải là mỗi lần đều thành công, chỉ là hắn vừa thấy đánh nhau đã sợ, chạy, nhảy, lăn trên lôi đài, trước giờ đều không chú ý đến hình tượng, đương nhiên cũng có lúc hắn không tránh được, chẳng qua ngày thường hắn thường cầm bia ngắm cho người khác đánh, động tác phòng thủ lại rất nhuần nhuyễn, ha hả, chúng ta xem tranh tài thôi.”
Lúc này trên lôi đài ở bên dưới, Gia Minh và Hàn Cương Thành đều đã bước lên, Đông Phương Lộ vừa tuyên bố bắt đầu, Gia Minh lập tức dùng hai tay bảo vệ mặt.
Hàn Cương Thành âm thầm cười, chân quét ngang một cú mạnh mẽ, sau đó cú đá thứ hai, thứ ba, bốn quyền liên hoàn đánh ra như gió. Động tác của bảy chiêu liền hoàn này lưu loát đến cực điểm, Trần Cô Hạ ngồi thẳng người dậy trên khán đài, khẽ cười:
“Ừ, rất tốt, đáng tiếc…”
Đáng tiếc là Gia Minh tránh được rất nhẹ nhàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Giơ hai tay lên, động tác của Gia Minh cũng rất có quy tắc, thậm chí có thể sử dụng như giáo trình, chỉ là vừa mới bắt đầu đã chỉ biết chống đỡ một cách tiêu cực, khi Hàn Cương Thành dừng lại cũng không có chút khuynh hướng muốn tấn công nào, tinh thần tranh tài thế này lập tức khiến người khác xem thường.
Nhìn tư thế và động tác né tránh chuẩn xác cửa hắn, trong lòng Hàn Cương Thành hơi nghi ngờ, chẳng qua hắn cũng không suy nghĩ nhiều, trong tình báo nói, Cố Gia Minh chỉ biết né tránh. Mới qua mấy chiêu đã dồn đối phương đến sát lôi đài, Hàn Cương Thành cười một tiếng, lại đá mạnh về phía bên hông Gia Minh.
Xem mày trốn thế nào!
Sau một chiêu kia, Gia Minh lại lùi về phía sau một bước, cuối cùng bị thế công dồn ép đến góc chết trên lôi đài. Trong lòng Hàn Cương Thành vui vẻ, hai nắm đấm liên tục đánh ra, mắt thấy Gia Minh đột nhiên cúi người xuống, đầu gối đã chờ từ trước liền đánh mạnh ra, chỉ cần Gia Minh trốn sang bên cạnh, đầu gối này sẽ trực tiếp đụng vào mặt hắn. Sau một khắc, Gia Minh đột nhiên bổ nhào ra ngoài.
Chiêu lên gối bị thất bại một cách thần kỳ!
“Động tác thật nhạy bén!”
Trên khán đài, Trần Cô Hạ xoa tay, song bốn phía cũng vang lên tiếng châm biếm liên tục, bởi vì lần lao ra vừa rồi, thân thể Gia Minh khom xuống thấp đến ngoài dự tính, gần như dán sát xuống mặt lôi đài, hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của Hàn Cương Thành.
Hàn Cương Thành vừa quay đầu lại, Gia Minh đã đứng ở giữa lôi đài, hai tay vẫn bảo vệ mặt như trước, đầu nghiêng trái nghiêng phải rất chuyên nghiệp, nhưng bộ dạng hoàn toàn không có vẻ như muốn tấn công chút nào.
“Mày làm gì thế?”
“Xông lên đi, đánh đi, đây tính là gì chứ?”
“Mày có phải đàn ông không, chỉ biết trốn!”
Từ trên xuống dưới đều là tiếng la hét dở khóc dở cười của người xem. Chẳng qua Gia Minh vẫn không nhúc nhích chút nào, lần này Hàn Cương Thành cảm thấy mình hơi mất mặt, cẩn thận bước chân theo bộ pháp chậm rãi tiến lên, tiếp tục triển khai công kích.
Song động tác của Gia Minh vẫn chỉ là nghìn bài một điệu chạy trốn, hầu như mỗi khi bị dồn vào góc chết, hắn đều trốn thoát trong lúc chỉ mành treo chuông, cách thức đa dạng, động tác cũng không thể tưởng tượng nổi.
Tình hình như vậy kéo dài đại khái hơn năm phút đồng hồ, Linh Tĩnh và Sa Sa ở phía dưới ôm nhau cười lăn lộn, lần đầu tiên Sa Sa luận võ với Gia Minh cũng phải chịu cảm giác buồn bực thế này, vì vậy mỗi lần Gia Minh phải bất đắc dĩ lên lôi đài đánh nhau nàng đều rất hưng phấn, tốt cuộc có thể khiến càng nhiều người phải cảm nhận loại buồn bực này rồi…
Tiếng phản đối, tiếng cười mắng của người xem không ngừng vang lên, Hàn Cương Thành rất mất mặt, bời vì bất kể thể nào hắn đều cảm nhận được dường như mình đã không còn là nhân vật chính của trận luận võ này, ánh mắt mọi người đều đặt lên con khỉ chỉ biết chạy tới chạy lui này.
Mà ở trên khán đài, Nhã Hàm khổ sở ôm bụng, trong trường học, nàng là lão xử nữ, nàng phải nhịn cười, bên cạnh nàng, tiếng cười của Trần Cô Hạ vang lên không dứt, với hắn mà nói, đây là một cuộc biểu diễn thú vị không thể nghi ngờ.
“Không tệ, không tệ, đứa nhỏ này thật sự có tư chất luyện võ rất cao, cảm giác nhạy bén, thân thủ cũng đủ nhanh nhẹn, có lẽ không dám ra tay là do trong lòng có chướng ngại nào đó. Trước đây ta đã gặp đứa nhỏ như vậy, chỉ cần được bồi dưỡng, thành tích sẽ rất không tệ, nếu như hắn có thể dung hợp sự nhanh nhẹn này để tấn công… Ặc…”
Hắn vừa nói tới đây liền đột nhiên dừng lại, cả sân vận động cũng lặng ngắt, bởi vì mới vừa rồi, Gia Minh tấn công. Đây dường như là lần tấn công đầu tiên của hắn, đánh về phía trước mặt đối phương, động tác rất rõ ràng. Thừa dịp Hàn Cương Thành sững sờ trong nháy mắt, hắn lại tránh thoát công kích của đối phương, chạy tới giữa lôi đài, tay bảo vệ mặt, đầu nghiêng trái nghiêng phải.
“Mày…”
Xoay người lại, Hàn Cương Thành không thể tin tưởng mà lấy tay xoa mặt, ướt át, nhơn nhớt, trơn bóng…
Đó là một ngụm nước miếng…