Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 469: Đầu có thể rơi nhưng kiểu tóc không thể loạn (2)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Đông Phương Uyển than thở nói:

“Cũng may đám người kia vì tiền, chúng ta bồi thường cho họ ít tiền là được… Gia Minh cậu nói xem…”

“Ách?” Bên cạnh có mấy nam sinh đang thấp thỏm không yên, thấy Đông Phương Uyển đột nhiên hỏi ý kiến của Gia Minh loại chuyện như thế này, đều cảm thấy kỳ quái.

Tâm hồn Gia Minh giống như là treo ngược cành cây, giật mình:

“A, cái gì… chắc vậy… Tớ nghĩ… Đúng vậy…”

Nhìn bộ dáng sợ hãi của Gia Minh, mấy người kia coi thường, rất là thỏa mãn.

“Được rồi, cứ làm như vậy đi, rất may là trong thẻ của tớ còn tiền, không biết bọn họ định ra giá bao nhiêu…”

Vừa đi vừa tự nhủ, chẳng bao lâu đã tới căn nhà gỗ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Nhà ở Wadi Nasser đa phần đều được làm từ gỗ, kiên cố chắc chắn, ngoài gian phòng này đang có 3 gã đại hán đứng canh, thấy đám người này đi tới, họ đều coi như không thấy.

Đông Phương Uyển trấn định nói:

“Chú Trần, phiền chú phiên dịch hộ một chút, nói là chúng ta tới đây xin lỗi.”

Hướng dẫn viên du lịch họ Trần lớn tiếng phiên dịch, ba gã đại hán nhìn nhìn cái đội hình toàn là trẻ con, cười lạnh lắc lắc đầu chỉ vào bên trong, ý bảo đi vào.

Mở cửa, hơi ấm phả vào mặt, nhưng thanh âm đầu tiên của họ nghe thấy là tiếng khóc. Bên trong phòng có 9 nam tử da trắng, Lương Minh Siêu ngồi ở trên một cái ghế ở giữa đại sảnh, vừa khóc vừa nói xin lỗi, một nam nhân cao chừng 2m thỉnh thoảng lại tát hắn một cái, da mặt mới đỏ lên, chắc là mới đánh không lâu.

Lý Tùng và Vương Đồ Giai ngồi xổm bên tường, vốn Vương Đồ Giai tính cách giống con trai thì bây giờ chỉ biết khóc, ba bốn nam nhân đứng ở bên cạnh nàng vừa nói vừa chỉ trỏ, hiển nhiên là đang thương lượng xem xử lý cô bé phương đông này như thế nào, nhưng mà cũng may quần áo trên người Vương Đồ Giai vẫn hoàn chỉnh, những người này vẫn chưa làm gì.

“Dừng tay!”

Thấy Lương Minh Siêu bị đánh, Đông Phương Uyển trực tiếp kêu lên, cái câu tiếng Pháp đơn giản này đột nhiên hiện lên trong đầu nàng, đại hán kia đang đánh người thì dừng lại.

Đông Phương Uyển nhìn người phiên dịch nói:

“Chú nói khéo cho bọn họ biết, chúng ta tới xin lỗi họ, hôm nay bọn họ tổn thất bao nhiêu, chúng ta sẽ bồi thường.”

Hướng dẫn viên du lịch Trần phiên dịch xong, đại hán kia nhất thời nở nụ cười, trong phòng lập tức vang lên những tiếng cười to, cửa phòng phía sau bị đóng lại, ba người bên ngoài đi vào.

Lúc này, La Tĩnh Văn bị dọa sắc mặt trắng bệch, mấy tên nam sinh đứng bên cạnh Gia Minh lúc nãy còn to miệng, nhưng bây giờ thì chân tay luống cuống.

Chỉ nghe người nọ dùng tiếng Pháp nói:

“Tiền có thể giải quyết tất cả ư?”

Câu nói này, ngoại trừ hướng dẫn viên du lịch, thì ở đây cũng chỉ có Gia Minh có thể hiểu, sau khi được phiên dịch, Đông Phương Uyển miễn cưỡng cười cười.

“Tiền đương nhiên không thể giải quyết tất cả, nhưng mà, tôi mong rằng có biện pháp tốt nhất giải quyết hiểu lầm hôm nay.”

“Hiểu lầm. A… Ta không cho rằng hiểu lầm này có thể giải quyết một cách đơn giản.”

Quay người lại, hắn lại tát vào mặt Lương Minh Siêu một cái, lần này hắn dùng lực tương đối lớn, thanh âm vang dội trong phòng:

“Bạn của các ngươi nên học đạo lý làm người, rất hiển nhiên, giáo dục trong nước các ngươi đang thiếu khoản này.”

“Rất xin lỗi, tôi không cho là như vậy…”

Đông Phương Uyển vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười, nhưng giọng nói đã khẩn trương:

“Chúng tôi hôm nay tới không phải thảo luận vấn đề này, chúng ta giải quyết vấn đề trước mắt có được không?”

Đại hán kia im lặng nhìn Đông Phương Uyển:

“Các ngươi tới đây du lịch?”

“Đúng vậy.”

“Nghe nói các ngươi có rất nhiều người?”

“Nó có quan hệ gì tới chuyện này?”

“Người của các ngươi làm hỏng chuyện làm ăn của chúng ta…”

Người Pháp kia dừng một chút, rồi nói tiếp:

“Mấy ngày tiếp theo các ngươi có thể gặp rất nhiều nguy hiểm, ngôn ngữ khó diễn tả hết, xin tha thứ cho ta không thể giải thích được nguy hiểm này là gì trước mặt nữ sĩ. Nhưng ta có thể đảm bảo, đó là những chuyện ngay cả chúng ta cũng không muốn nhìn, là con người ai mà chẳng muốn bi kịch không xảy ra, mà may mắn là… ta lại có thể đảm bảo an toàn cho các ngươi.”

Gia Minh buồn chán nhìn cảnh tượng này, bởi vì hắn biết, trước khi đàm phán bọn này cũng phải dọa đám Đông Phương Uyển một vài câu.

Đông Phương Uyển miễn cưỡng cười:

“Các ngươi muốn bao nhiêu?”

“Chú ý dùng từ, nữ sĩ, không nên coi chúng ta như cường đạo, như vậy rất không lịch sự… Thực ra an toàn mới là việc quan trọng nhất của các người, bạn bè của các người phá hỏng chuyện làm ăn của chúng ta, chí ít trong một tháng, chúng ta sẽ không làm ăn được…”

Hắn trầm ngâm một lát, giơ một ngón tay:

“Là như vậy, 100.000… Euro.”

Mấy con số này làm cho mọi người ngẩn ngơ, Đông Phương Uyển tức giận, 100.000 Euro này rõ ràng là ăn cướp mà.

Trong lúc nhất thời trong phòng trở nên im lặng, đột nhiên bên ngoài có những tiếng động nhốn nháo vang lên, tên nam tử canh cửa không sợ hãi mở cửa phòng ra, đám học sinh cả trai lẫn gái ùa vào, 10, 20… trên 30 người, thấy vậy hơn mười người này nhíu mày.

Bốn 40 tên thư sinh không có sức chiến đấu, nhưng một khi xảy ra xung đột sẽ liên quan tới quốc tế, chuyện sẽ khó giải quyết.

Một đám nữ sinh đứng bên ngoài không vào, thấy có người của mình tiếp viện, lá gan của mấy nam sinh cũng lớn lên, một số người đã bắt đầu la hét.

“Không phải chứ, ăn cướp à!”

“Báo cảnh sát là xong.”

“Gọi điện cho Đại sứ quán…”

“Đánh thì đánh, chúng ta nhiều người như vậy, sợ gì 10 tên binh tôm tướng cua này!”

Có mấy người hô đánh nhau đã kích động được đám đông, Đông Phương Uyển đứng ở phía trước vẫn trầm mặc, môi nhếch lên, hiển nhiên đang suy nghĩ chuyện này nên giải quyết như thế nào mới tốt. Nam tử da trắng thấy tình hình sắp không khống chế được, hỏi:

“Thế nào? Nghĩ xong chưa?”

Có một đám đông làm hậu thuẫn, Đông Phương Uyển có vẻ bớt lo lắng, chần chờ trong chốc lát, mở miệng nói:

“Cái giá này quá cao.”

Nàng vừa nói xong phía sau lập tức vang lên thanh âm hưởng ứng, có mấy nam sinh đã cầm ghế lên:

“Đánh chưa?”

Loại hành động này đã làm đối phương phản ứng, ba người đứng canh Vương Đồ Giai liếc mắt nhìn nhau, đưa tay vào hông, xoay người đi tới chỗ mọi người. Vương Đồ Giai vốn đang khóc lúc này trợn mắt, sắc mặt hoảng sợ, nói không ra lời.

Không khí trong phòng lúc này như đọng lại, thấy ba người đi tới, mắt lộ hung quang, mấy nữ sinh lùi ra phía sau, mấy nam sinh xông lên trước, chuẩn bị đánh nhau, thì đúng lúc này Gia Minh giang tay đi ra ngoài.

“Không nên vọng động! Không nên vọng động! Có chuyện từ từ nói!”

Hướng hắn đi chính là hướng của 3 tên nam tử, thoạt nhìn như định ôm đối phương khuyên can, đám đàn ông cao to kia không tự chủ được lùi lại phía sau hai bước, sau đó, ba người bị Gia Minh giang tay ngăn lại.

Chọn tập
Bình luận
× sticky