“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, con bé bướng bỉnh nhà tôi đó, thành tích ở trường học không ra sao, mẹ nó qua đời sớm, tôi lại cưng chiêu nó từ nhỏ, hiện giờ… Đừng nói nữa, cả ngày nó chỉ biết gây chuyện dánh nhau, tôi cũng không quản được nó. Bây giờ đừng nói là đại học trọng điểm, chỉ cân nó có thể thi đậu đại học là tôi đã thoả mãn lắm rồi…”
“Ài, cũng không thể nói vậy, cha tài sinh con giỏi nha, ban đầu khi Sa Sa còn nhỏ tôi đã nghe nói nó tính tình thẳng thắn, tôi thích người tuổi trẻ như vậy, rất có sức sống! Đừng thấy Văn Nghĩa nhà tôi có vẻ hào hoa phong nhã, thực ra thường ngày nó cũng thích chơi đùa gây chuyện, tôi tin rằng chúng nó nhất định sẽ tìm được tiếng nói chung.”
“Ài, nói thật, thực ra nghe nói con bé bướng bỉnh kia đã có bạn trai ở trường, ông nói xem thế giới bây giờ rốt cuộc là thế nào nha, con gái nhỏ tuổi như vậy cũng đã có bạn trai rồi… Chẳng qua tôi cũng không khuyên nhủ nó được, dù sao cũng sắp đến thế kỉ hai mốt rồi, xã hội bây giờ đều coi trọng tự do yêu đương…”
“Đâu có… Lão Chính, ông không nên làm theo những gì trên TV vẫn nói, trẻ con có thể hiểu được gì chứ, tự do yêu đương chẳng qua chỉ là bọn chúng vui đùa thôi, nếu thật sự kết hôn còn không phải là xem mặt, nghe lời cha mẹ sao. Sa Sa cuối cùng cũng là con gái ông, nhất định sẽ nghe lời ông. Hơn nữa chuyện yêu đương kia cũng chỉ là trẻ con tò mò mà thôi. Văn Nghĩa nhà tôi sẽ không để ý đến chuyện nhỏ nhặt như vậy. Ha hả.. yên tâm, yên tâm đi…”
Liễu Chính chỉ có một đứa con gái là Sa Sa nếu ai cưới nàng thì Sa Trúc bang đương nhiên cũng là của hắn, ý định của Hoa Vi là để con trai mình cưới Sa Sa sau đó hai bang hợp lại làm một, chỉ là từng bước ép sát, mà Liễu Chính cũng liên tục gật đầu tán thành hết thảy những gì hắn nói, chỉ có chuyện cưới xin vẫn không ngừng cãi cọ. Hoa Vi cũng biết rõ chuyện này không thể xác định nhanh như thế được, nói chuyện xoay quanh đề tài này một lúc lâu mới cười nói.
“Ha hả, bọn trẻ có mảnh trời riêng của bọn chúng. Lão Chính, ông nói đúng, đầu tiên là phải có tình cảm… Đúng rồi, cháu gái Sa Sa đâu? Hôm nay là sinh nhật ông, chắc hẳn nó đã tới rồi chứ… Lão Chính à, chuyện này là ông không đúng, có con gái ngoan cũng không nên giấu kĩ. ông xem hôm nay có bao nhiêu người trẻ tuổi như vậy, cũng nên để nó ra ngoài cho mọi người biết mặt, để tất cả mọi người đều có cơ hội theo đuổi công bằng chứ..
Hắn vừa nói đến đây, vốn Liễu Chính định thuận miệng nói hôm nay Sa Sa có việc bận thì một tên thủ hạ của Tam Thanh bang đã ghé vào tai Hoa Vi thì thầm vài câu. Hoa Vi lập tức nở nụ cười, nhìn về phía thiếu nữ vẻ mặt âm trầm đang đứng giữa đám người.
“Ha hả, bác đã nói rồi, đã lâu không gặp, cháu gái Sa Sa xinh đẹp như vậy cơ mà. Có lẽ cháu không nhớ bác Hoa, nhưng bác Hoa đã từng gặp cháu khi cháu còn bé. Ừ, lần này bác Hoa chuẩn bị lễ vật gặp mặt cho cháu, cháu nhất định phải nhận đó.”
Thấy con gái của Liễu Chính không ngờ lại xinh đẹp như vậy, không ít người đều rỉ tai thì thầm với nhau, có rất nhiều người buồn bực vì mình chậm một bước trong chuyện kết làm thông gia với Sa Trúc bang, chỉ là lần này Tam Thanh bang nhanh chân đến trước, mọi người cũng không dám nghĩ thêm về điều này nữa. Mà Hoa Văn Nghĩa kia vừa nhìn thấy Sa Sa cũng tỏ ra rất giật mình, xem ra hắn vốn cho rằng đây cũng chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, nào ngờ đối phương thậm chí lại là mỹ nữ, về phần vừa rồi Liễu Chính nói Sa Sa đã có bạn trai thì cũng không có bao nhiêu người để ý, chỉ là học sinh trung học, chuyện yêu đương cũng chỉ như chơi đùa, ai cũng không cho là thật.
Chỉ là tiếp theo mọi việc phát triển lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Vốn cho rằng cho dù tính tình thiếu nữ này cũng điêu ngoa, tùy hứng như Liễu Chính đã nói thì chắc chắn cũng không nổi giận bừa bãi trong tình huống quan trọng như vậy, nào ngờ khi Hoa Vi đưa một hộp quà nhỏ tới nhưng Sa Sa chỉ khoanh tay, vẻ mặt âm trầm, hoàn toàn thờ ơ. Tính tình thế này thực sự là rất không tốt.
Sau vài giây im lặng, khi vẻ mặt Hoa Vi sắp sửa thay đổi thì một thiếu niên bước ra từ bên cạnh Sa Sa, trực tiếp đẩy hộp quà trong tay Hoa Vi trở lại trước ngực hắn:
“Ha hả, xin lỗi, rất xin lỗi, sợ rằng Sa Sa không thể nhận lễ vật của ông.”
Hành động này thực sự là quá to gan. Mặc dù lúc này Hoa Vi tỏ ra rất thân thiết dễ gần nhưng chỉ cần là người lăn lộn trong xã hội đen, có ai không biết trước đây Hoa Vi thật sự là một kẻ lòng dạ vô cùng độc ác, không biết bao nhiêu người đã chết trên cánh tay đang cầm lễ vật này của hắn. Mà thiếu niên rất bình thường trước mặt này lại dám trực tiếp đẩy quà trở lại như vậy, thực sự là vô cùng to gan lớn mật.
Đám người bàn luận xôn xao, một số người suy đoán về lai lịch của thiếu niên này, số khác thì hầu như đã chắc rằng thiếu niên này sẽ phải chết.
Sắc mặt Liễu Chính đang ngồi bên cạnh hơi đổi, sau đó lại bình tĩnh trở lại. Hắn đã sớm xem Gia Minh như con rể của mình, thậm chí có thể nói như con ruột của mình, thứ nhất là quan hệ giữa Sa Sa và hắn thật sự rất tốt, nếu như Sa Sa gả cho hắn thì hẳn là sẽ hạnh phúc, thứ hai là hắn cũng hiểu, mặc dù Gia Minh nhìn qua rất hèn yếu, lúc luận võ chì biết chạy trốn nhưng vào thời điểm mấu chốt liền rất hung ác. Nhớ lại chuyện Tào Đông Phong ngày đó, trong lúc nguy hiểm Gia Minh lại có thể bắt được con tin ngay trước mắt một đại sư kiếm đạo của Nhật Bản, sau khi để Sa Sa chạy trốn còn có thể giữ được tính mạng của mình, điều này chứng minh hắn có đủ năng lực bảo vệ mình và người nhà của mình. Còn có tính tình Sa Sa rất ngang ngược, mặc dù trước mặt Gia Minh vẫn có vẻ hô hô quát quát, nhưng bằng kinh nghiệm sống của Liễu Chính thì sao có thể không nhận ra, thực ra chuyện gì Sa Sa cũng đều nghe Gia Minh, có thể dạy dỗ đứa con gái bốc đồng của mình trở nên biết điều như một con mèo nhỏ như vậy, Gia Minh chắc chắn có bản lĩnh của mình. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Cho đến nay. Gia Minh không phải là kẻ ngốc thích ra mặt, thái độ lúc này của Tam Thanh bang đã gần như từng bước ép hôn, mặc dù về mặt lý trí thì Liễu Chính vẫn cho rằng nên từ chối dần dần, nhưng khi Gia Minh thấy chuyện có liên quan đến Sa Sa liền trực tiếp lao ra làm mất thể diện của đối phương, điều này làm Liễu Chính rất vừa lòng. Đàn ông trong những thời điểm như vậy nên có chút bốc đồng, trước đây hắn vẫn cảm thấy Gia Minh rất ít khi bốc đồng, quả thực không giống một thiếu niên.
Trong lòng nghĩ vậy, hắn ngồi ở đó, thản nhiên mỉm cười nhìn tình huống trước mắt. Có thể chung đụng hoà bình, đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu có thể thấy Gia Minh ra mặt, có lẽ cũng đáng để xung đột với Tam Thanh bang một lần.
Lạnh lùng nhìn Gia Minh một lát, Hoa Vi mỉm cười nói:
“Lễ vật này là ta với tư cách một người bác tặng cho cháu gái Sa Sa, không biết anh bạn trẻ này là ai, dựa vào đâu để quyết định thay cho cháu gái Sa Sa?“
“À.“
Gia Minh cười nói.
“Tôi là người đại diện của Sa Sa.“
“Người đại diện?“
Hoa Vi buồn cười nhắc lại, ánh mắt nhìn Sa Sa ở đối điện, Sa Sa chỉ hơi liếc nhìn hắn, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt Gia Minh rồi nở nụ cười.
“Hắn là ông xã của cháu, hắn nói sao cháu sẽ nghe vậy, đương nhiên là có thể giúp cháu quyết định mọi chuyện cần thiết… Hôm nay bác tới nói chuyện này, ông xã của cháu ghen, cho dù hắn không nói thì cháu cũng không dám nhận… Ừ, là như vậy.”
Mặc dù tính tình Sa Sa luôn rất thoải mái, nhưng nói ra lời này trước mặt nhiều người cũng không khỏi xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng.