“Hắn là ông xã của cháu, hắn nói sao cháu sẽ nghe vậy, đương nhiên là có thể giúp cháu quyết định mọi chuyện cần thiết… Hôm nay bác tới nói chuyện này, ông xã của cháu ghen, cho dù hắn không nói thì cháu cũng không dám nhận… Ừ, là như vậy.”Vừa nói ra những lời này, Sa Sa liền đỏ bừng mặt, Gia Minh hơi sững sờ, Liễu Chính cũng há to miệng ngồi yên tại chỗ, không thể tưởng tượng nổi con gái mình sẽ nói ra những lời như vậy vì Gia Minh, thằng bé này đúng là rất có bản lĩnh… ông ta đâu biết rằng thực ra những lời này là do Linh Tĩnh dạy cho Sa Sa trong lúc ba người thương lượng mới vừa rồi, vốn chỉ đùa rằng nếu nói như vậy thì nhất định Gia Minh sẽ rất có mặt mũi, rất vui vẻ, mà Sa Sa cũng xem thường, nhưng đến lúc này nàng thậm chí lại thực sự nói ra. Trong lòng nàng, cuộc đời nàng và Gia Minh đã buộc chặt lại với nhau, thể diện của Gia Minh đương nhiên là quan trọng nhất.
Hoa Vi quan sát phản ứng của những người xung quanh, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, sau một lát mới bật cười:
“Ha hả, không sao, không sao, đây là quà gặp mặt bác tặng cháu, nhận lấy đi, không cần phải ngại, không có ý gì khác cả…”
Hắn lựa chọn bỏ qua không thèm nhìn Gia Minh, lại đưa chiếc hộp trong tay qua một lần nữa, ánh mắt thì nhìn sang Liễu Chính đang ngồi bên cạnh. Mọi người lăn lộn trong xã hội đen, ai cũng cần có mặt mũi, lúc này bị một tên ngu ngốc ngăn cản chỉ là việc nhỏ, chỉ cần Liễu Chính mở miệng mọi chuyện đều được giải quyết. Chỉ là lúc này Liễu Chính chỉ vừa hài lòng vừa tò mò nhìn Gia Minh và con gái mình ở trước mặt, Sa Sa còn chưa mở miệng thì Gia Minh đã lại đưa tay ra đẩy hộp quà trở lại trước mặt Hoa Vi, một lớn một nhỏ, khoảng cách giữa hai người chỉ không đến nửa mét, hoàn toàn đối chọi gay gắt
“Xin lỗi, tôi không thích.”
Ngụ ý là hắn hoàn toàn có quyền quyết định mọi chuyện thay Sa Sa.
Tình cảnh trong nháy mắt trở nên giương cung bạt kiếm, Hoa Văn Nghĩa đột nhiên muốn xông lên nhưng lại bị Hoa Vi ngăn lại. Vị lão đại oai phong một cõi hơn mười năm trong giới xã hội đen tại Giang Hải này lạnh lùng nhìn Gia Minh, hầu như ai cũng có thể cảm nhận được sát khí khổng lồ ẩn chứa trong ánh mắt đó, trong cả giới xã hội đen ở Giang Hải, trừ Liễu Chính ra, nào ai dám đứng trước mặt khiêu khích hắn như vậy, thằng ôn con này không sống được lâu nữa rồi
Tám người phía sau Hoa Vi tiến lên bao vây lại, đồng thời Liễu Chính cũng đứng lên, dẫn theo thủ hạ ở phía sau tụ tập đến. Trong yến hội đa số là người của Sa Trúc bang, Hoa gia tuyệt đối không dám dễ dàng ra tay, nhưng đối người bình thường, chỉ cần là ánh mắt như muốn giết người trần trụi này cũng đủ làm người ta sợ, mục đích thực sự của hắn đương nhiên là muốn Gia Minh sợ hãi. Chẳng qua, dường như tính cách không tim không phổi thường ngày của Gia Minh lại có tác dụng vào lúc này, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lạnh lẽo của đối phương, hắn chỉ ngây ngô cười:
“Thật sự, tôi không thích Sa Sa nhận bừa quà của ông, cho nên… Ý tốt xin nhận, mà lễ vật thì xin thu về đi.”
“A … Ha ha ha ha ha ha ha…”
Nhìn Gia Minh, Hoa Vi gật đầu rồi bỗng cười lên điên cuồng, sát ý không giảm bớt chút nào, trong giọng nói khàn khàn và nặng nề ẩn chứa sự giận dữ khó có thể kiềm chế được.
“Tốt rất tốt, quả nhiêu là anh hùng xuất thiếu niên, đã nhiều năm rồi không có ai dám nói như vậy trước mặt ta. Anh bạn trẻ, cậu tên là gì? Ta nhất định sẽ nhớ kĩ cậu!”
“Ồ, nếu vậy thì tôi không muốn cho ông biết.”
Gia Minh cười.
“Tôi không thích một người già như ông lại luôn nhớ kĩ tên tôi.”
Lời khiêu khích này vừa thốt lên, ánh mắt Hoa Vi chợt trở nên hung ác, tay phải vung một cái tát ra ngoài. Trong khoảnh khắc đó, Gia Minh chợt ngửa người ra phía sau. Chỉ trong gang tấc, cái tát đột nhiên này đánh vào chỗ trống rồi cứ dừng lại giữa không trung một cách khó xử như vậy. Rất nhiều người ở xung quanh lúc này mới hiểu chuyện gì xảy ra. Hoa Vi muốn dạy dỗ thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này, nhưng lại bị hắn tránh được.
Nhìn Hoa Vi và vẻ mật giật mình của mọi người, Liễu Chính nở nụ cười, hắn chưa thử bản lĩnh của Gia Minh nhưng chỉ từ con gái mình cũng có thể biết, Gia Minh không thích đánh nhau nhưng lại rất nhanh nhẹn, chỉ cần hắn trốn thì không ai có thể đuổi kịp. Mặc dù lần luận võ cực kì xấu xa khi mới vào học viện Thánh Tâm kia trong mắt người khác thì không có vinh quang gì nhưng lại bị Sa Sa xem như sự tích cực kì vinh quang rồi khoe khoang vô số lần với cha mình, nếu một tuyển thủ có tư cách tham gia thi đấu võ thuật toàn quốc còn không thể đụng đến góc áo Gia Minh trên lôi đài thì chỉ với chút võ thuật của Hoa Vi cũng đương nhiên không thể đụng đến hắn được.
“Hừ, không nhận ra mày thực sự có tài, khó trách lại được cháu gái Sa Sa coi trọng.”
Chần chừ một lát, Hoa Vi thu tay phải lại.
“Tao rất muốn biết, khi mười người, một trăm người, một ngàn người đánh mày thì mày có thể tránh được hay không.”
Hắn lạnh lùng nhìn Gia Minh, Liễu Chính và những người xung quanh.
“Tao muốn xem xem, một người không thể bảo vệ nổi bản thân mình thì có tư cách gì để kết hôn với cháu gái Sa Sa. Hừ, gặp lại sau.”
Những lời cuối cùng chính là tuyên chiến vô cùng rõ ràng. Có thể tưởng tượng ra, lúc này hắn trở về, đầu tiên là tìm mấy ngàn người đến chém Gia Minh thành trăm mảnh. Nhưng vừa mới xoay người lại, Liễu Chính vẫn không nói gì, mà Gia Minh lại cười nói tiếp. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
“Tôi cũng không thấy ông và con trai có thể bảo vệ được mình, ông cũng nên cẩn thận, xã hội bây giờ không ổn định lắm đâu.”
Lại là khiêu khích trần trụi, lúc này không riêng gì Liễu Chính, ngay cả Linh Tĩnh và Sa Sa cũng hơi ngạc nhiên, tại sao hôm nay Gia Minh lại tỏ ra nóng nảy như vậy, rõ ràng là muốn khiêu khích, dường như không nổ chết đối phương thì không chịu bỏ qua vậy. Mà những người còn lại hầu như đã cho rằng Gia Minh là một tên ăn chơi lêu lổng, hoàn toàn không có đầu óc hoặc căn bản chỉ là môt thằng điên, chỉ là lúc này đương nhiên không thể tìm hiểu rõ ràng được.
Chẳng qua, vừa nói xong lời uy hiếp này, Hoa Văn Nghĩa đứng bên cạnh Hoa Vi bỗng cầm một chiếc ghế lên đập mạnh xuống đất, đôi mắt như muốn phun lửa, nghiêng đầu sang:
“Con mẹ nó, mày là cái thá gì! Có giỏi thì ra đây đấu đơn!”
Ở chỗ này, Tam Thanh bang chỉ có chín người nên đương nhiên không dám trực tiếp xung đột. Đầu năm nay mặc dù xã hội đen không có bao nhiêu đạo nghĩa giang hồ đáng nói, nhưng có đôi lúc đấu đơn vẫn là phương pháp để giải quyết vấn đề. Nghe hắn đề nghị, Gia Minh hơi sững sờ, sau đó cười nhìn sang Liễu Chính, gật đầu nói:
“Đấu đơn? Tốt, vậy làm phiền mọi người tránh ra một chút, cảm ơn cảm ơn, xin tránh ra một chút”
Nhìn hắn quơ tay cho mọi người tránh ra, Liễu Chính nhíu mày một lúc lâu, rốt cuộc cũng phất tay, dù sao ông ta cũng là người quyết định ở chỗ này, có sự đồng ý của ông ta thì trận đấu đơn này đã xem như chính thức được công nhận. Lúc này Hoa Văn Nghĩa đang giận dữ ngút trời, chỉ hận không thể trực tiếp xông lên xé xác Gia Minh thành tám mảnh, Mặc dù Hoa Vi kiêng dè sự nhanh nhẹn khi Gia Minh tránh thoát một cái tát của hắn lúc vừa rồi, nhưng hắn cũng biết bản lĩnh của con mình không tồi, tác phong hung ác rất giống với mình khi còn trẻ, mặc dù dùng quan hệ và tiền bạc mới thi đậu được vào trường đại học trọng điểm nhưng nghe nói ở trường cũng khiến không ít người bị thương, hiện giờ là một trong số những kẻ cầm đầu bang phái trong trường đại học, hơn nữa Gia Minh thấp hơn hắn một cái đầu, Hoa Vi cũng chỉ nói cẩn thận rồi chào hỏi mấy người ở bên cạnh, sau đó lui về phía sau. Mặt khác, Linh Tĩnh và Sa Sa cũng nhân cơ hội tiến lại gần.
“Tại sao cậu phải đấu đơn chứ, nếu như để người khác biết được…”
“À, chuyện có liên quan đến Sa Sa thì đương nhiên phải giải quyết một lần cho xong. Yên tâm đi, mình có tính toán của mình, lát nữa chúng ta cứ làm theo kế hoạch vừa rồi…”