Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 580: Tuệ Thanh (3)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Sau khi nói xong câu này, Kiều Quốc Duệ đột nhiên giơ tay phải lên, một họng súng đen ngòm chĩa thẳng ra phía trước.

Cũng đồng thời vào lúc này, cái thân hình to lớn kia hơi nghiêng đi một chút, một quyền đấm thẳng ra, tiếng gió như sấm vang lên, trong giây lát đã tới trước mắt.

Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng màu trắng xuất hiện, cuốn lấy tay phải của Kiều Quốc Duệ.

Bằng, tiếng súng vang lên! Kiều Quốc Duệ tung mình nhảy ra ngoài, nhưng mà có một bóng người màu đen đã theo sát, một cây phất trần màu trắng đột nhiên biến thành huyễn ảnh dưới ánh đèn, sau đó mang theo tiếng xé gió quất thẳng vào mặt đối phương. Nguồn: https://sachvui.com

Máu tươi bắn ra, khuôn mặt của người đàn ông kia lập tức máu thịt bầy nhầy.

“A —- “

Tình hình không đúng như dự liệu làm cho hắn gầm lên một tiếng, một quyền mạnh mẽ đấm vào cái phất trần, sau đó đấm tiếp về phía người mặc áo đen.

Cùng thời khắc đó, trường bào của người kia nhẹ nhàng đung đưa một chút, trên bọng của hắn lại cảm thấy đau đớn, một cước vô thanh vô tức xuất hiện, nhìn thì như không ẩn chứa lực lượng, nhưng lại làm cho bụng hắn đau quặn lại, bịch bịch lùi lại bốn bước, nhưng lại dính thêm một cước nữa, làm cho thân hình hắn bay thẳng ra ngoài.

Tốc độ này, hắn thậm chí còn chưa thấy rõ!

Thân hình hắn mới đứng lại được thì bóng đen kia đã lao tới, ba một tiếng, ống tay áo giống như một cái roi, để lộ ra một cánh tay gầy, phất thẳng vào đầu của hắn. Tiếng gió lướt tới đâu, là nền nhà bằng đá cẩm thạch bị vỡ vụn, giống như bụi phấn bay ra khắp xung quanh.

Thân thể còn chưa đứng vững, bóng người màu đen kia đã theo sát, xuất thủ như điện, làm cho hắn buộc phải giương tay lên đỡ, toái kình theo tay tiến vào trong người, làm cho cơ thể hắn giống như muốn nổ tung lên.

Người mặc áo đen kia chỉ nhỏ gầy, xuất thủ nhìn như vô lực, nhưng mà một khi dính vào người, thì lại đau đớn giống như lan tới tận xương cốt. Đặc biệt, cái tốc độ như quỷ mị kia, đúng là làm cho địch nhân phiền muộn tới cực điểm.

Trong phòng, Trần Á Lệ đã đỡ Kiều Quốc Duệ lên, một tay cầm súng, nhìn hai người đang đánh nhau.

Kiều Quốc Duệ há miệng:

“Trời… Tuệ Thanh lão sư…”

Đêm nay phục ở trong nhà Kiều Quốc Duệ há miệng chờ sung, chính là Tuệ Thanh, người mà đã theo Nhược Nhược tới đây.

Nhóm Kiều Quốc Duệ chưa ai thấy người xuất thủ, nhưng mà chẳng ai ngờ được, một khi người này xuất thủ, lực lượng lại mạnh tới mức này.

Hôm nay, trong nhà, hai bóng người như gió vũ động, Kiều Quốc Duệ thậm chí chẳng nhận ra động tác nào cả, người cao lớn kia hình như đang ở thế hạ phong, nhưng lực lượng thân thể lại mạnh tới mức kinh người, công kích giống như chiến xa.

Hai người quấn lấy nhau, bồn hoa bị nổ thành bụi phấn, hàng rào đá trong vườn cũng bị đánh nát như bột mì, gãy nứt khắp nơi.

Người cao lớn kia liên tục lùi về phía sau, né tránh thế công của đối phương và cũng xuất thủ như điện, phất trần của người kia bay lượn sau đó đập vào người hắn một cái, vị trí đập lại chính là ngực.

Một mảnh vải bị giật tung, ngàn cái tua phất trần giống như cương đai kéo rách một mảng thịt lớn, thoảng qua còn thấy cả xương. Người kia thét lên một tiếng, tung cả chân và tay ra đấm đá.

Ống chân, đầu gối, bắp đùi, thắt lưng, vai, đầu, trong giây lát đều bị những tiếng ba ba đập trúng, hắc y Tuệ Thanh giống như một làn gió tới lui quanh người hắn, trông như một người đang leo thang trời, cuối cùng nàng đá cho hắn một cước, dựa theo lực bay, ống tay áo bay lượn, bốn tiếng súng liên tục vang lên, máu tươi tung tóe trên người địch nhân.

Đột nhiên, một tia sáng lóe qua vị trí mà nàng mới đứng, sau đó có người kéo tên to con kia lại.

Tuệ Thanh nhảy ra ngoài khoảng 6m, đứng lại, một tay cầm phất trần, tay kia buông thõng tự nhiên, 4 phát đạn vừa rồi chỉ nhanh như chớp mắt, hai tay nàng chẳng có dấu hiệu động thủ.

Đối diện với nàng là một tên người phương tây, hắn rút thanh kiếm ra cắm xuống mặt đất, nở một nụ cười ưu nhã.

“Vị này chắc là vị nữ sĩ lợi hại nhất của Viêm Hoàng Giác Tỉnh đây mà, có thể dùng độ tuổi này mà đoạt được chiến thắng huy hoàng như vậy, thật rất không dễ dàng… Quitos, mày quá sơ ý, nếu như hôm nay một mình mày tới đây, thì sẽ không thể nào trở về được nữa.”

Hắn nói xong, người đàn ông tên Quitos ở phía sau đột nhiên “A —-“ lên một tiếng, dưới ánh đèn, vết thương do phất trần của Tuệ Thanh gây ra đang liền lại, trên má hắn chỉ còn những vết máu dính lại.

Cơ ngực của người này cũng đang ngọ nguậy một cách quỷ dị, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đang khép dần, “Phốc” một tiếng, 4 viên đạn trong người hắn bay ra ngoài, hắn đưa tay tóm được một viên.

Dưới ánh đèn, hắn bóp đầu đạn kèn kẹt, không ngừng hòa tan nó.

“Ngân Thư Đạn, dường như bọn họ đã làm được…”

Lúc nãy Tuệ Thanh xuất thủ như điện, kình lực của mỗi chiêu đều ngấm sâu vào trong xương cốt của hắn, lúc này quần áo của tên Quitos y nên rách rưới, hắn xé mạnh cái áo, nói:

“Tao muốn nhìn xem, với độ tuổi của mày thì có thể đánh với tao bao nhiêu lâu!”

Đang định xông lên, tên nam nhân cầm kiếm đưa tay ngăn cản hắn:

“Ta nghĩ… Dù sao cô cũng không cản được chúng ta, đánh tiếp chỉ tạo ra thương tổn với ngươi mà thôi, nếu chúng ta đã bị phát hiện, vậy thì chúng ta rời đi, thế nào?”

Khi tiểu thâu bị phát hiện, lại đề cập tới chuyện rời đi bình an vô sự, nếu như đặt ở trong trường hợp khác, tuyệt đối sẽ bị người ta cười nhạo.

Nhưng tình hình trước mắt lại khác, đối với lời nói châm biếm của địch nhân, Tuệ Thanh thoạt nhìn thì chiếm thượng phong, nhưng nếu như đối phương là hai tên Bất Tử Giả thực lực mạnh mẽ, không nói tới chuyện có thể thắng được hay không, dù thắng được, với độ tuổi này của nàng, cũng sẽ tiêu hao không chống đỡ được.

Mặc trường bào màu đen đứng ở trong bóng đêm, Tuệ Thanh không nói gì, Quitos cũng coi quyết định của người cầm kiếm là lệnh, cho nên cũng không dự định ra lại tay, lắc đầu xoay người định rời đi.

Vừa mới quay đầu lại, thân hình hắn đã bị đánh bay ra ngoài, giống như là một quả bóng chày vậy.

Ùng ùng —-

Trong bóng tối, hắn đập vào một bức tường, rơi tọt vào trong khu vườn hoa, mày mà khu này có nhiều nhà mới xây, chưa có người ở, động tĩnh này cũng không làm ai chú ý.

Trong bóng tối, tiếng bước chân lao xao, một bóng người chậm rãi bước ra, nhìn qua thì giống như một người được vẽ trên máy tính.

Nàng ta mặc một chiếc áo da màu đen khêu gợi, khuôn mặt mỹ lệ và cao nhã, nàng chậm rãi đi tới, đứng cách nam nhân cầm kiếm chừng 10m.

“Nếu như… còn có ta nữa thì sao?”

Cười một cách ưu nhã, nàng nhìn nam nhân trước mặt, nói:

“Lần đầu gặp mặt, ngươi có thể gọi ta là Natalie.”

“Victor.”

Bị hai bên vây lại, nam nhân cầm kiếm chẳng có gì là lo lắng, chỉ thi lễ một cái theo đúng kiểu quý tộc, sau đó, có chút bất đắc dĩ đưa mắt nhìn về phía Quitos bị đánh bay ra ngoài, nói:

“Quitos, mày làm tao quá thất vọng rồi, đã nhiều năm không vận động, chẳng nhẽ mày quên ngay cả chuyện né tránh công kích?”

Thanh âm ì ùng lại vang lên, người đàn ông kia đứng dậy, gạt mấy viên gạch ra ngoài.

“Chỉ là… Có chút mới lạ…”

Ước chừng điện cũng biết trường tranh đấu sắp sửa diễn ra có mức độ thế nào, đèn đường vụt sáng, dưới bầu trời đêm, bốn bóng người đứng nhìn nhau, rơi vào trạng thái giằng co.

Chiến đấu, vừa chạm vào đã im lặng.

Chọn tập
Bình luận