Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 124: Nữ thần

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Xông lên như nước thủy triều, những bảo vệ ở đây có đa phần là xuất thân từ hắc đạo, sau đó làm bảo vệ cho các sòng bạc, những tiếng kêu thảm thiết cứ vang lên không ngừng.

Đối mặt với những tên bảo vệ cao to vạm vỡ, thiếu nữ thấp hơn một cái đầu kia cực kỳ ung dung, tránh né đơn giản, ra quyền, vung chân, hầu như mỗi động tác của nàng đều đem lại hiệu quả rất lớn, bởi vì mỗi công kích của nàng, đều trúng vào những bộ vị hiểm yếu.

Bắp chân, hạ thân, tiểu phúc, cánh tay, các đốt ngón tay, yết hầu… Mỗi một lần quay người lại là một điệu múa tuyệt vời, ở trong mắt người xem, thiếu nữ này đúng là đã đem kỹ thuật phòng Lang của con gái phát huy tới mức cực hạn, thậm chí khi có một gã bảo vệ xông lại thời, nàng còn ung dung lấy ra thuốc xịt phòng lang trong túi xách, sau đó nam tử kia liền bụm mặt hét thảm lên.

Nhưng mà, trong đám con trai đứng đây, tiếng thét kia khiến cho họ đồng cảm, bởi vì chỉ có nam nhân mới hiểu, sau khi bị thiếu nữ ôn nhu này huých cho một cái lên gối thì mới cảm giác được cái gì là thống khổ.

Hứa Nghị Đình lúc nãy bị bắt, bây giờ cũng được Nhã Hàm kéo sang một bên, nhìn xác người cha đã chết trên mặt đất, rồi lại nhìn canh cảnh tượng chiến đấu hỗn loạn, nàng vẫn khóc như mưa. Mà ở sau lưng của nàng, sắc mặt Nhã Hàm có chút khó coi, lại có chút buồn cười, mà thực sự là cười không nổi.

Không bao lâu sau, có một nửa bảo vệ đã ngã xuống, người bị thương nhẹ nhất cũng là gãy xương, những người còn lại không ai dám tiến lên nữa.

Trong tiếng kêu thảm thiết, thiếu nữ kia không có một chút thương tổn nhìn đám bảo vệ đang sợ hãi, nàng chậm rãi đi tới chỗ tên quản lý, thuận lợi lấy ra hộp trang điểm trong túi xách, mở gương trang điểm lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Động tác ưu nhã gần như hoàn mỹ.

“Cô cô cô… Cô rốt cuộc là ai, có biết nơi này là địa bàn của Long Hưng Bang hay không, cô cô cô…”

Mắt thấy thiếu nữ dịu dàng đi tới, quản lý kia bị dọa đến liên tiếp lui về phía sau, hiện giờ, những người lớn của Hoàng gia và Trương gia đã chạy tới, mắt thấy một cảnh tượng hỗn loạn, lại thấy Hứa Xương Hồng đã chết, chưa ai dám đi tới, mẹ hai của Nhã Hàm nhìn thấy Nhã Hàm thì ở bên kia kêu:

“Nhã Hàm, Nhã Hàm, con ở đó làm gì, nguy hiểm, mau tới đây, tới đây…”

“Không có chuyện gì.”

Nhã Hàm kéo Hứa Nghị Đình lắc đầu, lúc này một trung niên nam nhân thần tình nghiêm túc ở bên cạnh mẹ hai cũng đi tới, chính là Trương Kính An, cha của Nhã Hàm.

Viên quản lý lúc này bị dọa tới mức phải chạy vào phòng quản lý, sau đó lại chạy ra, trong tay cầm một khẩu súng ngắn.

“Không được tới đây!”

Đám người trong nháy mắt yên tĩnh lại, thiếu nữ đi tới vẫn thản nhiên chậm rãi bước tới, trên mặt vẫn còn nụ cười mê người.

Đám người ở phía trước đã bắt đầu chen lấn, bởi vì hướng của súng ở trước mặt họ, sợ bị lạc đạn lấy đi mất tính mạng.

Mắt thấy họng súng kia nhắm thẳng vào Gia Minh, tâm tình Nhã Hàm trong nháy mắt trở nên khẩn trương, thấy con gái mình ở trong vòng nguy hiểm, Trương Kính An chậm rãi đi tới: “Vị tiên sinh kia, xin bình tĩnh, bình tĩnh, cầm súng đả thương người là tội rất lớn…”

“Ta mặc kệ… đứng lại cho ta! Không được nhúc nhích! Ta nói không được nhúc nhích! Ngươi muốn chết phải không!”

Trương Kính An nỗ lực trấn an tâm tình đối phương, nhưng mà ở cách đó không xa, thiếu nữ kia vẫn không coi sự cảnh cáo của đối phương ra gì, thả hộp trang điểm vào trong túi xách, ung dung tiến tới gần chỗ của tên quản lý, giọng nói dễ nghe của nàng vang lên:

“Tiểu hài tử không nên chơi thứ này, bỏ súng xuống, thương tổn mình sẽ không tốt. Buông súng, chị sẽ tha cho…”

Rõ ràng là nàng bị súng chỉ vào, nhưng tình huống trước mắt, phảng phất như là nàng đang uy hiếp người cầm súng, mắt thấy theo thiếu nữ càng ngày càng gần, quản lý sòng bạc chỉ cảm thấy áp lực bao phủ lên toàn bộ người của hắn, thấy thiếu nữ đang mỉm cười, hắn khàn cả giọng:

“Không được tới đây! T a nói không được tới đây! Nha a …”

Bằng

Ánh lửa đột nhiên xuất hiện, súng ống bay lên, một cái đèn trên trần nhà bị vỡ, thân hình của thiếu nữ ngã về phía sau.

“Không !”

Ở trong tầm mắt của Nhã Hàm, khi tiếng súng vang lên, thân hình của Gia Minh đã ngã về phía sau.

Trong nháy mắt đó, cảm giác đau tới mức vỡ tim đột nhiên phủ xuống, nàng vô ý thức gọi tên, chạy sang bên kia, nhưng mà mới lao ra được hai bước, đã bị cha nàng kéo lại. Mà ở phía sau, bởi vì… tiếng súng này, đám người điên cuồng chen nhau ra cửa, cảnh tượng trong lúc nhất thời vô cùng hỗn loạn.

Khẩu súng ngắn bị bay lên đập vào vách tường phía sau, sau đó rơi vào trong tay của thiếu nữ, tiếng súng lần thứ hai vang lên, một cánh cửa trực tiếp bay ra ngoài, quản lý kia sợ hãi ngồi dưới đất, sau đó, họng súng đã chỉ vào gáy của hắn.

“Ta ghét nhất là có người cầm súng chỉ vào người của ta… Còn ngươi?”

Trong nháy mắt khi tên quản lý muốn nổ súng. Gia Minh đã tung một cước, thân hình cũng ngã về phía sau, tránh thoát được một lần, nhìn ở trong mắt Nhã Hàm, đương nhiên sẽ là cảnh Gia Minh ngã xuống.

Giãy dụa vài cái khi bị cha mình giữ, Nhã Hàm lúc này mới bình tĩnh trở lại, đưa tay sờ sờ, trên gương mặt dĩ nhiên toàn là nước mắt, về phần Hứa Nghị Đình thì đã chạy ra vài mét xa, đứng ở bên cạnh cha mình, vừa khóc vừa nhìn “chị kia” một tay cầm súng..

“Xin ngươi, đừng giết ta, đừng giết ta…”

Bị súng chỉ vào trán, viên quản lý kia đã sợ tới mức không khống chế được tiểu tiện của mình, thiếu nữ cười cười, ngồi chồm hổm xuống.

“Người nam nhân kia, không phải hít thuốc phiện mà chết, các ngươi có trách nhiệm.”

“Có có có có… Có trách nhiệm, có trách nhiệm…”

“Hôm nay hắn rất may mắn, ta đã xem qua, cho nên… hắn có phải là bỏ trốn không?”

“Không không không… Không có… Van cầu ngươi đừng giết ta…”

“Ân, thừa nhận sai lầm mới là trẻ ngoan, cho nên mấy bảo vệ vừa đánh người lúc nãy ngươi cũng phải muốn giao ra đây, ai có trách nhiệm thì phải chịu trách nhiệm, cô bé kia đương nhiên không hít thuốc phiện, bởi vì ta biết, không riêng gì sòng bạc, mà cả nơi này đã trở thành một ổ buôn thuốc phiện, có phải là hoạt động của Long Hưng bang các ngươi không?”

“Không sai, không sai, nàng không hít thuốc phiện, không hít thuốc phiện, là chúng ta nhìn nhầm, nhìn nhầm… Van cầu ngươi…”

“Ừ.”

Thiếu nữ hài lòng gật đầu, cổ vũ cười, nói:

“Ngươi xem, ngươi biết nên làm như thế nào, chị đây rất mừng.”

Nói trong, hai tay của nàng giao thoa thật nhanh, chỉ nghe “ca ca” vài tiếng, không tới mấy giây, khẩu súng ngắn đã bị phân giải thành hơn mười linh kiện, đinh đinh đang đang rơi xuống mặt đất. Thiếu nữ đứng lên, dường như liền tuyên cáo chuyện này đã xong.

Cho dù là quản lý, bảo vệ, hay xem người, trong lúc nhất thời đều có chút khó có thể tưởng tượng, thiếu nữ trước mắt ung dung đánh bại hơn 20 bảo vệ, sau đó tránh thoát được viên đạn nguy hiểm, mà vẫn chỉ coi như là một chuyện nhỏ.

Phía sau Nhã Hàm, Trương Kính An hỏi:

“Nhã Hàm, cô gái kia là bạn của con ư?”

“Vâng, nàng là bạn tốt nhất, quan trọng nhất…”

Nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nàng chạy tới, ôm chặt lấy đối phương.

Nếu như hắn mặc trang phục con trai, thì nàng không thể nào ôm hắn, nhưng mà bây giờ đã khác, nàng không kiêng nể gì cả mượn cơ hội cùng hắn tiếp xúc, người khác chỉ biết là tình cảm của hai người chắc phải sâu đậm giống như hai chị em, nhưng mà đối với nàng, cảm giác này thực sự rất vui vẻ.

Sự tình tạm thời được giải quyết, tất cả mọi người của Trương gia cùng Hoàng gia đều đã đi tới, sau khi hỏi rõ sự tình, lại thương lượng cùng với khách sạn, sòng bạc về cách giải quyết, đồng thời nói lời cảm ơn với Gia Minh.

Gia Minh thì tỏ ra lãnh đạm không ai biết, không cho ai mặt mũi, với sự giới thiệu của Nhã Hàm, người ta chỉ biết đây là một người bạn của nàng.

Trong đám người, Hoàng Hạo Vân đứng ở xa xa nhìn, trên thực tế hầu như tất cả những người trẻ tuổi đều chuyển sự chú ý lên người thiếu nữ này, tuổi còn trẻ, mỹ lệ cường đại, toàn thân nàng hình như tỏa ra một tầng ánh sáng.

Những người con trai khác hoặc là nghĩ cách theo đuổi, hoặc là lén nghị luận hoặc là lấy hết dũng khí tiến lên đều bị nàng coi như không có.

Trước khi cảnh sát đến, thiếu nữ kia đã cùng với Nhã Hàm rời đi, mặc dù có người nỗ lực ngăn cản là đợi cảnh sát tới lấy lời khai, nhưng mà nàng cũng không để ý tới.

Ngay cả súng cũng có thể trở thành món đồ chơi, còn có cái gì có thể lưu nàng lại.

Né qua mấy người ở phía sau, hai gã thiếu nữ đi tới tầng ba, mỗi một khắc, Gia Minh đưa tay đẩy Nhã Hàm ép vào bức tường bên cạnh, nhẹ giọng nói:

“Đến xem nàng.”

Từ chỗ rẽ hành lang nhô ra một cái đầu, một thiếu nữ đứng trước cửa gian phòng, giống như là đã bị mất linh hồn, tìm kiếm chìa khóa trên người.

Lúc nãy vẫn còn hỗn loạn, mọi người chỉ chú ý xem cách giải quyết hậu quả thế nào cho tốt nhất, ngoại trừ Nhã Hàm cùng Gia Minh, dường như không có bao nhiêu người chú ý tới một người con gái vừa mới mất cha, còn đang chịu đựng sự giày vò của nghiện ngập, im lặng bỏ đi…

Chọn tập
Bình luận
× sticky