Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 98: Bão tố

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Rất nhiều năm sau nhớ lại. Đông Phương Uyển vẫn nhớ rõ ràng cảm giác của mình khi đó.

Bóng tối. trong rừng u ám. tiếng súng ồn ào truyền đến xa xa gần gần. bởi vì trên người bị đính đầy máu tươi nên nàng cởi quần áo ra, sau khi lau khô máu tươi liền ném xuống. Diệp Linh Tĩnh đang đi ờ phía trước cởi một chiếc áo ngoài ra cho nàng mặc. gió đêm thổi qua vẫn cảm thấy hơi lạnh, đương nhiên đây cũng không phải điều quan trọng nhất.

Bò lổm ngổm trong bụi cò và cây rừng, bất cứ lúc nào cũng có thể phải nằm xuống đất để tránh né lục soát, đôi khi ở bên cạnh gốc cây khô, đôi khi ở trong núi đá, ánh sáng của đèn pin, thậm chí là ngọn lửa thỉnh thoáng lại xuất hiện trong tầm mắt, bóng người trùng điệp trong rừng cây thỉnh thoảng lại khiến thần kinh người ta căng thẳng.

Khi trốn tại một hốc đá, Diệp Linh Tĩnh lấy một cuộn băng gạc ra băng bó vết thương trên tay cho Đông Phương Lộ.

Bóng người cao lớn mặc áo choàng màu đen kia xuyên qua trong rừng như u linh, thường thường sẽ chớp lên trong mắt mọi người rồi sau đó lại biến mất.

Mấy năm sau khi đã biết rõ ràng. Đông Phương Uyển mới biết rẳng loại “cao lớn” này chi là ảo giác của mình, có lẽ cũng bởi vì nàng luôn lấy tư thế ở dưới thấp nhìn lên bóng dáng kia. hoặc là do thân thủ người kia thể hiện ra thực sự quá mức kinh người.

Gần trăm tên lính đánh thuê lục soát ở xung quanh mà hắn chỉ có một người, song mấy người lại có thể tránh né tận đến đây, nơi tầm mắt có thể nhìn đến đều không thiếu thi thể với tử trạng khác nhau, có người trúng đạn, có người bị cắt đứt yết hầu, có người bị bom nổ bay, cũng có người bị trúng bẫy rập rồi bị những thứ như cọc gỗ xuyên thủng, có đôi khi các nàng cũng sẽ nghe thấy tiếng hét thảm vang lên từ bộ đàm của những người đã chết đi này.

Khó có thể tin rằng điều này chi là đo một người tạo ra. khiến người khác có cảm giác hồn loạn như có một con mãnh hổ lao vào giữa một bầy cừu, mặc dù so sánh thế này có vẻ như xem nhẹ đám lính đánh thuê kia quá mức, nhưng đặt trong hoàn cảnh này lại vô cùng chính xác.

….. ……. ………

Hôn loạn với quy mô lớn, giao tranh quỷ dị, mặc dù sau khi đoàn lính đánh thuê ý thức được số người của đối phương không nhiều lắm cũng cố gắng triển khai vây bắt ổn định, song từ khi trời tối, trước lúc giao tranh hơn hai giờ, những bẫy rập nhỏ do Gia Minh bố trí ra thật sự nhiều không đếm hết, cho dù đang không ngừng trốn tránh nhưng hắn cũng có thể lợi dụng lựu đạn lấy được trên người những kẻ đã chết đi để bố trí thành một bãi mìn nhỏ, không ngừng mang đến “vui mừng” cho người khác. Nguồn: https://sachvui.com

Trong lúc bốn người từ từ ẩn núp, chạy trốn đương nhiên cũng có lúc bị lính đánh thuê phát hiện. Một người trong đó bị Đông Phương Lộ bắn chết, hai người còn lại bị đánh gục bởi đẩu đạn không biết bay tới từ nơi nào. Còn có một người trong lúc cách bốn người không xa cũng bị người mặc áo đen kia tới gần, Đông Phương Uyển cũng có ấn tượng với tên cao hơn hai thước, giống như một tháp sắt kia, tên này hẳn phải có kĩ xảo chiến đấu cận thân đứng số một số hai trong đoàn lính đánh thuê, ban đầu khi ở trên thuyền, sau một lân nói đùa hắn đã tiện tay quật ngã Dã Ngưu.

Ngay cả một người đàn ông như vậy mà khi súng còn chưa kịp giơ lên đã bị một người lao ra từ trong bóng tối giáng một gối mãnh liệt vào thái dương, sau đó gần như là công kích mãnh liệt như bão táp, đánh cho hắn ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.

Người này cho rằng năng lực chịu đòn của mình rất mạnh, muốn dùng phương pháp liều mạng lưỡng bại câu thương để đẩy lui kẻ địch, vừa tung quyền ra đánh gẫy một cây gỗ to như miệng bát ở bên cạnh thì cô họng hắn đã bị cắt đứt, máu tươi phun ra, bóng người như u linh kia cũng biến mất trong bóng đêm.

Chiến đấu trong rừng cây kéo đài gần hai giờ. không biết bao nhiêu lính đánh thuê đã chết đi, tiếng súng trong rừng cây không ngừng yếu bớt, hồi lâu sau khi còn vài tiếng súng truyền đến từ rất xa. Nơi bốn người đi qua thường xuyên thấy rất nhiều thi thể.

Dường như bởi vì cõi một chiếc áo ra cho nàng mặc. cô bé tên Diệp Linh Tĩnh kia thường xuyên ôm lấy thân mình mỗi khi tránh né, người co quắp đến phát run. Đến khi tiếng súng biến mất một lúc lâu, các nàng vẫn đi dọc theo một tuyến đường cố định, cuối cùng mất hơn nửa giờ nữa mới đến một chân núi.

Theo như Diệp Linh Tĩnh nói, quanh đây được bố trí không ít bẫy lập. Bật đèn pin lên, địa hình nơi này bắt đầu cao lên rõ ràng, ở lưng chừng núi có một hốc đá rộng hơn bốn thước, sâu khoảng hơn hai thước, cũng không tính mà hang động mà chỉ như một mái hiên nho nhỏ, một gốc cây già không biết đã chết héo bao lâu chồng đỡ cho “mái hiên” này, cũng miễn cưỡng có thể dùng để ẩn núp.

Tia sáng chiếu tới, một người lén lén lút lút đi ra từ đó rồi nhẹ giọng nói:

“Linh Tĩnh, cậu không sao chứ?”

Tiến lên đón, trông thấy người này, Đông Phương Uyển hơi sững sờ, đó ** nhiên lại là bạn học mà trong ấn tượng của nàng chính là một kẻ rất hèn mọn, Cố Gia Minh.

Kế tiếp, đại để là mấy chuyện vặt vãnh như tự giới thiệu bản thân, Đông Phương Lộ là chủ tịch hội học sinh của học viện Thánh Tâm, Linh Tĩnh và Gia Minh đều biết, sau sự kiện luận võ kia Linh Tĩnh cũng biết đại khái về thân phận của Đông Phương Uyển, duy chỉ có tên mập mạp vẫn đi theo mọi người kia là xa lạ, khi còn ở trên thuyền ba người cũng chảng có hứng thú tự giói thiệu về mình, vì vậy hai anh em họ Đông Phương cũng chi biết mập mạp này họ Phó. Lúc này rốt cuộc thoát khỏi nguy hiểm, mập mạp kia rất kích động, hưng phấn đến khuôn mặt đều đỏ bừng:

“Chào, chào mọi người, mình họ Giao, tên Nghiêm Kiệt, ha hả. cha mình kì vọng khá cao về mình…”

Người ngoài cũng không để ý gì đến cái tên này. nhưng Gia Minh lại hơi sững sờ, khuôn mặt hơi co quắp:

“Ồ. Phó Nghiêm Kiệt… Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, mình gọi là cố Gia Minh, chào bạn. ha hả…”

Lúc này chiến đấu đã dừng lại, ánh mắt anh em họ Động Phương và mập mạp khi nhìn Gia Minh đều hơi kỳ quái, giống như kính sợ, lại như nghi ngờ.

Gia Minh đương nhiên biết bọn họ hoài nghi chuyện gì, lập tức cùng Linh Tĩnh thêu dệt một phen, đại để là nói hai người bọn họ cũng bị bọn người kia bắt, chẳng qua được một người thần bí có biệt hiệu là Hoa Tulip cứu.

Vị tiên sinh Hoa Tulip này trước nay đều mặc áo choàng đen, hai người bọn họ cũng không biết thân phận bộ dạng thật sự của đối phương. Còn về chuyện thuyền của bọn họ bị phá hủy thế nào, tại sao lại đến hòn đảo này cũng không cần phải thay đổi quá nhiều.

Chỉ có một chỗ sơ hở duy nhất là khi đám lính đánh thuê kia lục soát. Gia Minh lại trốn một mình ở nơi này nhưng tại sao lại không bị tìm ra, chẳng qua lúc này mọi người cũng không quá để ý, dù sao nếu như Gia Minh nói mình chính là người áo đen kia, sợ rằng mới thực sự bị chê cười. Đối với việc vừa rồi cô bé Linh Tĩnh này đi ra cứu người mà Gia Minh lại trốn ở đây, trong ánh mắt Đông Phương Uyển khi nhìn Gia Minh lại có thêm vài phần xem thường và khinh bỉ.

Trong trận chiến đấu vừa rồi, phe Kim Tông Cảm bị tổn thất thảm trọng. Khi quá nửa số người đã thương vong, Gia Minh cũng liên lạc được với đối phương, yêu cầu mỗi bên chiếm cứ một nửa hòn đảo. từ giờ không xâm phạm lẫn nhau.

Mặc dù lúc này Kim Tông Cảm rất tức giận, nhưng tình huống lúc này căn bản không thể rõ ràng lắm, bên mình thương vong thảm trọng mà sự sắp xếp hỏa lực của đối phương lại hoàn toàn không đoán được, mặc dù cũng có thủ hạ nói có vẻ như đối phương chỉ có một người, nhưng không chỉ người khác cảm thấy hoang đường khi nghe được lời đó. ngay cả bản thân người nói sợ rằng cũng cảm thấy nực cười.

Dưới tình hình đó. trong thời gian ngắn cũng chỉ có thể tập họp lực lượng tránh lui trước. Cuối cùng, đây vẫn là một thế giới bằng thực lực để kiếm cơm. không có tàu, ai cũng muốn liều mạng, nhưng nếu như liều mạng không được mà còn phí công dâng mạng lên, như vậy thì quá không có lý trí.

Từ cách nói chuyện của đối phương. Gia Minh biết bọn họ đại khái cho mình là thành viên của đoàn lính đánh thuê Hòa Nhãn, tình huống như vậy xem như lý tưởng nhất, ít nhất bọn họ cũng cho rằng bên mình không thể gửi tín hiệu cầu cứu, tính ra, hai bên ít nhất có thể có hai ngày hòa hoãn.

Đối với chuyện ngày mai bão sẽ ập đến, Gia Minh cũng đã biết được nhờ thông tin lưu trữ trong máy vi tính trên pháo hạm, lập tức lấy danh nghĩa của Hoa Tulip tiên sinh để nói ra, sau đó ba người Linh Tĩnh, Đông Phương Uyển, Phó Nghiêm Kiệt đều bận lu bù lên.

Lấy lều vài trong ba lô ra rồi dùng đao cắt thành từng mảnh, dùng vài bạt che chắn phía ngoài, sau đó lại dùng bùn bít kín bên bờ, lại dùng bụi cây để ngụy trang, biến hốc đá thành một hang động nhỏ có thể tạm thời tránh mưa gió.

Bên kia, Gia Minh lấy thuốc men và băng gạc ra băng bó vết thương trên người cho Đông Phương Lộ, cổ tay bị bắn thủng, cánh tay một chỗ trật khớp, một chỗ gãy xương, trên người đầy vết thương nhưng hắn vẫn có thể nhẫn nhịn đi trong rừng hơn hai giờ, đối với người chưa từng được trải qua huấn luyện chuyện nghiệp này, trong lòng Gia Minh thật sự dâng lên sự kính trọng, hắn có thê trở thành chủ tịch Hội học sinh của học viện Thánh Tâm đúng là có lý do.

Chẳng qua khi nghe thấy tiếng rên rỉ bởi sự đau đớn trên cánh tay của anh trai mình, Đông Phương Uyển không khỏi nhíu mày:

“Cẩn thận đó, rốt cuộc là cậu có biết chữa bệnh hay không vậy?”

“Yên tâm. Yên tâm.”

Gia Minh cười:

“Nguyện vọng của mình là sau này trở thành bác sĩ.”

Đối với lý tưởng này của hắn, Linh Tĩnh cảm thấy hài lòng, cười nói:

“Khó trách cậu vẫn luôn nịnh nọt mẹ mình, thì ra là muốn mẹ mình thu cậu làm đệ tử.”

Gia Minh đang định nói “Nịnh, nọt bác gái Diệp cũng không chỉ vì chuyện này”. Đông Phương Uyển đã châm chọc:

“Không phải là làm Nha sĩ sao?”

Gia Minh nhún vai:

“Nếu như thi không đậu, đương nhiên cũng chỉ có thể làm Nha sĩ.” Sắc mặt Linh Tĩnh lập tức lạnh lại:

“Mẹ mình không phải là Nha sĩ… Chẳng qua, cho dù là Nha sĩ cũng không có gì không tốt cả.”

Không nghĩ tới giọng nói của thiếu nữ bên cạnh lại đột nhiên lạnh lại. Đông Phương Uyển hơi khó xử:

“Ồ. xin lỗi…”

Thực ra Linh Tĩnh cũng không phải là người nhỏ mọn nhưng nàng cũng rất ghét loại giọng nói châm biếm của Đông Phương Uyển với Gia Minh.

Bố trí xong hang động nhỏ, phía trên cũng đắp một rãnh nhỏ để nước chảy thì đã là đêm khuya. Mọi người lấy bánh trong ba lô ra ăn phân công người gác đêm xong liền vào trong hang động ngủ.

Cũng không biết đến lúc nào, Đông Phương Uyển mơ mơ màng màng tỉnh lại, sắc trởi vẫn tối đen, bên ngoài cũng đã có mưa, trong không khí dường như vẫn còn mùi thuốc súng, ở cửa động có một chiếc đèn pin được tháo ra từ súng máy đang phát sáng.

Gia Minh ngồi ở đằng kia, quần áo đã cởi ra hơn nửa, Linh Tĩnh ngồi cạnh hắn vừa chảy nước mắt vừa dùng băng gạc băng bó vết thương trên vai cho hắn, nơi đó bị trúng đạn, đến khi Linh Tĩnh biết, Gia Minh đã nhịn hơn nửa đêm.

Gần như trong nháy mắt khi Đông Phương Uyển thấy rõ cành tượng trước mắt, Gia Minh cũng đột nhiên nhìn sang, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ. Đông Phương Uyển giật mình, nói nhỏ:

“Thế nào, có chuyện gì vậy?”

Nghe thấy giọng nói của nàng. Linh Tĩnh dùng tay áo lau nước mắt, sau đó quay lại cười yếu ớt:

“Không có chuyện gì, mấy hôm trước Gia Minh bị thương, bây giờ vẫn còn chưa tốt lắm.”

Bàn tay run nhè nhẹ, nàng giâu thanh đao găm dính đây máu sang một bên Đông Phương Uyển không nhìn thấy. Không có thuốc tê, không có bất cứ thứ gì khác, vừa rồi nàng chi biết dùng thuốc súng để sát trùng như Gia Minh nói, dùng dao găm trực tiếp mổ viên đạn trong thịt ra, Linh Tĩnh chỉ nghĩ cũng cảm thấy toàn thân đau đớn. vừa rồi nàng dùng dao vụng về. Gia Minh cắn chặt răng chịu đựng, không biết là đau đớn đến mức nào nữa.

“Ồ…”

Đông Phương Uyển gật đầu.

“Đúng rồi. vị Hoa Tulip tiên sinh kia đâu? Hắn không cần vào trong tránh mưa ư? Khi bão tới hắn sẽ thế nào chứ?”

“Không biết, hắn không thích ở một chỗ với người khác, nhưng nhất định hắn sẽ có biện pháp khác, yên tâm đi.”

“ừ.”

Gật đầu. Đông Phương Uyển nhìn băng vải trên vai Gia Minh, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp, trong bóng tối, bóng đáng luôn lóe lên như u linh đó như thiên thần xuất hiện trước khi nàng bị thương tổn, cứu nàng, cứu mọi người, sau đó lại đánh lui kẻ địch, Hoa Tulip…

Rốt cuộc hắn là người như thế nào. Mang theo ý nghĩ như vậy, nàng cuộn chặt chăn không có giường lớn ấm áp, không có phòng ngủ xa hoa, thậm chí đến bây giờ còn chưa tắm rửa nhưng đây là lần nàng ngủ ngon giấc nhất.

Ngày thứ hai, bầu trời bắt đầu đầy mây đen, buổi sáng vẫn còn là mưa nhỏ tí tách, đến buổi trưa mưa bắt đầu lớn, gió cũng dần mạnh hơn.

Chọn tập
Bình luận
× sticky