Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 284: Phát súng bí mật

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

“Nếu nói như vậy, hóa ra Robert tiên sinh, là kinh doanh thương thuyền, địa điểm kinh doanh là ở đâu?”

“Ở nhiều nơi lắm. Angentina này, Brazin này, Colombia này, Châu Á thì có Ấn Độ, Myanmar, đều đã đi qua rồi…”

“Thật là lợi hại.”

“Tiếp theo chúng tôi chuẩn bị tới Trung Quốc mỹ lệ rộng lớn để kinh doanh…”

“Thật không?”

Trên bàn cà phê, thoạt nhìn Nhã Hàm cùng Robert trò chuyện với nhau thật vui, ở một cái bàn khác, đám người mẹ hai, Man Đầu đang châu đầu ghé tai nói chuyện.

“Này, có thật không đấy, cái tên đầu củ cải kia đã đi được nhiều nơi như vậy à?”

“Tôi thấy là thật, bọn họ kinh doanh thương thuyền chỉ là giả, thật ra chính là buôn lậu, bán thuốc phiện, buôn bán người các loại…”

“Củ cải đầu chết tiệt…”

Nghiến răng nghiến lợi chửi một câu, mẹ hai chuyển hướng nhìn sang phía Man Đầu:

“Cậu nói Nhã Hàm không phải là có hứng thú với hắn đấy chứ.”

“Tôi thấy không phải, Trương tiểu thư dường như có dự định khác…”

Mấy người ở bên này dùng tiếng Trung Quốc bàn luận xôn xao, những thành viên của Mafia thì thỉnh thoảng nghi ngờ nhìn sang, nhưng mà thấy bốn gã vệ sĩ đi bên cạnh nhanh nhẹn dũng mạnh, trên người của bọn họ cũng đều mang theo súng, cho nên không dám làm điều gì xằng bậy. Nhưng mà trong lòng họ cũng lo lắng vô cùng, đám Mafia kia chỉ là hạng lưu manh, thua kém 4 vệ sĩ không ít, chỉ nhìn bề ngoài, khí thế của bốn người này đã cao hơn một bậc.

Bên cạnh, một mặt cùng Robert nói chuyện có lệ, mặt khác, Nhã Hàm nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh, sau đó xoay đầu lại cười. Không bao lâu sau, một đám thủ hạ của Robert có cả trai lẫn gái mặc trang phục kỳ quái xuất hiện, dẫn đầu là mốt người mặc áo da đen, là một mỹ nữ tóc dài màu đỏ, thấy Robert, họ đi thẳng tới bên này.

“Này. Robert.”

Nữ tử phất phất tay, ngữ điệu rất là quyến rũ, nhưng ánh mắt lại vô ý thức nhìn sang chỗ Nhã Hàm.

“Này. Jane, tôi nghĩ thời gian mà chúng ta hẹn nhau còn một khoảng thời gian nữa.”

“Tôi không phải là một cô gái hay tới muộn.”

Ngồi xuống… một cái bàn khác ở bên cạnh, cô gái cởi chiếc áo đen vắt lên ghế, để lộ vóc người xinh xắn, hai tay để lên mặt bàn gõ gõ, liếc nhìn trái phải:

“Đây là… bạn gái mới của anh? Đông Phương mỹ nhân.”

Robert không nói gì, Nhã Hàm cười đứng lên:

“Tôi nghĩ tôi phải đi, tạm biệt, cảm ơn tách cà phê.”

“Tạm biệt.”

Robert gật đầu nói.

Mắt thấy bầu không khí đôi bên có gì đó không ổn, đám người của mẹ hai cũng lập tức đứng lên, nhưng mà chưa đi được hai bước, đã thấy cô gái màu đỏ kia mang người tới cản. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://sachvui.com

Sắc mặt Robert biến đổi, nói:

“Để cho các nàng đi, chúng ta trò chuyện.”

“Tôi nghĩ anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.”

Hít sâu một hơi, mỹ nữ cười cười:

“Bạn gái? Giới thiệu một chút đi?”

“Xin tránh ra.”

Nhã Hàm nói với giọng nói lạnh lùng.

Robert cùng Jane đồng thời liếc mắt nhìn nàng, chỉ thấy Jane cười đứng lên, ở trên bàn nhẹ vỗ một cái:

“Lập lại lần nữa xem nào, tôi gần đây có chút dị ứng với người Trung Quốc, cô muốn tôi điên lên hả? Vị tiểu thư này! Lẽ nào cô cũng biết công phu Trung Quốc, có thể lấy một địch mười!”

Tính tình của nàng lúc này hiển nhiên là không tốt, những câu nói về sau thì như là rống lên.

Mẹ hai vội vàng kéo Nhã Hàm, đầu lĩnh vệ sĩ họ Trần tiến lên một bước, đứng ở phía trước, Robert cũng phanh một tiếng, vỗ mạnh xuống bàn đứng dậy.

“Jane, gọi cô tới đây cho đôi bên một cơ hội! Cô muốn đánh nhau ở đây ư? Cô nghĩ rằng tôi sợ cô sao?”

“Cơ hội? Hừ hừ…”

Jane cười nhạt hai tiếng, ngón tay chỉ thẳng vào ngực đối phương:

“Anh bị người khác bắn một súng đúng không? Hiện giờ tôi nói cho anh biết, người nổ súng chính là người của chúng tôi, vậy thì thế nào? Anh nói cơ hội… Đừng cho là tôi không biết, chuyện phát sinh sáng sớm hôm nay ở khu xử lý rác, hai trăm kg bạch phiến, anh nghĩ rằng chúng tôi không biết ai làm sao, FBI đang tập trung tư liệu về gia tộc Saliere các người, anh bây giờ còn dám nói chuyện này không có quan hệ với gia tộc Saliere các người hay không?”

“Hai trăm kg bạch phiến?”

Trên mặt Robert cũng hiện lên sự không thể tin tưởng.

“Giả bộ, cố mà giả bộ đi. Nói cho các ngươi biết. Gambino cùng Saliere, không để yên! Nếu muốn yên thân, thì bây giờ thẳng thắn nói chuyện, sau đó bảo anh trai của ngươi là Joseph tới nói chuyện với ta! Không tới lượt loại tiểu lâu la như ngươi ở trước mặt ta khua môi múa mép!”

“Tiểu lâu la? Ta thấy ngươi cũng chỉ là hạng kỹ nữ bán thịt cho Smith mà thôi, nếu như ta là tiểu lâu la, ngươi tính là cái gì? Trong mắt của ta, ngươi chỉ là một món đồ chơi mà thôi…”

Robert cười cười:

“Nhưng mà nếu như các ngươi thực sự đánh mất 200 kg bạch phiến, ha hả, thì ta cũng thực sự tiếc nuối, ha ha ha ha…”

Hai người cãi nhau ầm ĩ, đám người Nhã Hàm ở bên cạnh cũng biết chuyện gì đã phát sinh, đấu súng, hai trăm kg Hê-rô-in, Gambino cùng Saliere…

Đây chính là hai gia tộc Mafia đang đàm phán sống chết với nhau, mẹ hai cũng đang thấp thỏm trong lòng. Nhã Hàm là người đầu tiên bước đi:

“Tránh ra cho ta đi ra ngoài.”

Jane nghiêng đầu, còn chưa nói hết, thì phía trước đã có người đưa tay ngăn nàng lại, trong nháy mắt đó, Nhã Hàm cũng quay đầu cười:

“Cô có hứng thú với công phu Trung Quốc đúng không?”

Đột nhiên, nam tử phía trước đã trúng một quyền, lực đạo của quyền này không lớn, nhưng tiếp sau đó, Nhã Hàm đã vung chân đá một cước thật mạnh, làm cho tên nam nhân này sụp xuống, thống khổ lăn cuồn cuộn trên mặt đất. Liêu Âm Thối – kỹ thuật Phòng Lang đã được nàng thể hiện một cách tuyệt vời.

Cho dù trước đây đã được trải qua rèn luyện nhưng mà do bệnh nặng mới khỏi, mới có thực hiện hai động tác, nàng đã cảm thấy mình hết sức, đang muốn ra đòn tiếp theo, thì một thân ảnh lao vọt tới:

“Không nên đánh nhau, không nên đánh nhau, mọi người đừng kích động…”

Sau khi có tiếng la như vậy, hai tên đang định xông tới chỗ Nhã Hàm đã bị đẩy ngã xuống đất.

Sau một khắc, bốn gã vệ sĩ đã vén áo lên, nữ tử kia cũng đưa tay tìm kiếm bên hông, tất cả mọi người bắt đầu rút súng, lập tức trong không khí vang lên những “Phốc” “Phốc” “Phốc” “Phốc”, cánh tay của nữ tử chấn động, chỉ khoảng nửa khắc, súng ống của đám người bên nàng đã bay loạn khắp nơi, bao gồm cả súng của nàng. Ba gã rú đầu tiên đã văng súng, đập thẳng vào tường, rơi xuống trên mặt đất.

Nữ tử tóc đỏ đứng ở một bên, cánh tay run rẩy, cảm thấy không cách nào tin được chuyện vừa xảy ra.

Một khẩu súng bay xa 5, 6 mét, đập thẳng vào trên bàn, trên bàn đó có một mập mạp đang ăn chén lớn mì, đột nhiên phanh một tiếng, một cái gì đó đập vào trong bát, nước nóng văng khắp nơi, hắn sợ hãi nhìn một chút, thấy là một khẩu súng, lại quay đầu nhìn sang đám người bên ngoài, sắc mặt lập tức tái mét.

Hắn ứng lên, xoay người bỏ chạy, nhưng lại đụng phải một cái bàn té ngã xuống đất, hắn tiếp tục bò dậy chạy trối chết, người xung quanh mắt thấy động tĩnh lớn như vậy, cũng nhìn sang bên này, sau một lát, bỏ chạy như châu chấu, ở nơi trở nên yên tĩnh vô cùng.

Lại một tiếng động vang lên, một cái mũ của một tráng hán đứng bên cạnh Jane bay lên, khi sắp rơi xuống, lại có một thanh âm nhỏ khác vang lên, tất cả mọi người kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, cái mũ liên tục bay lên bay xuống chừng 5, 6 lần, để lại đúng 6 vết đạn mới tinh.

Đám người bỏ chạy thì rối loạn, đám người bên này cũng lặng ngắt như tờ, tất cả nhân thủ bên gia tộc Gambino không đám cử động, kỹ thuật bắn súng chuẩn xác thế này, thì cũng có nghĩa là lúc nãy đối phương có thể bắn chết nửa số người trong bọn họ, số còn lại do thiếu đạn mới thoát mà thôi.

Đợi cho cái mũ bay xuống trên mặt đất, mọi người đều đưa mắt nhìn về nơi bắn ở một khúc quanh có một cái áo được khoác lên một chậu cây, chỉ thấy cành lá của nó vẫn còn lay động, không cách nào biết ai đứng sau đó.

Đám người xung quanh dần dần rời đi, thì có một người đột ngột xuất hiện, đứng ở một cái quầy hàng cách đó không xa, giả bộ uống cà phê, Joseph tươi cười nhìn sang bên này, sau đó, chậm rãi đã đi tới.

“Hừ.”

Thoáng bình phục tâm tình, nhìn Joseph đang đi tới. Jane mặc áo đen mở đôi môi, hàm răng khẽ cắn ngón tay cái của mình, quay sang tràn ngập mê hoặc nhìn Robert cười:

“Bây giờ ai là tiểu lâu la, ai là kỹ nữ? Không phải ngươi nói ta ư? Có lẽ phải đợi anh của ngươi tới mới hiểu được?”

Biết là chuyện này có Joseph đứng ở sau lưng, cảm giác sợ hãi của đám người này mới giảm đi không ít. Joseph là đối thủ của Smith, bị hắn đánh bại cũng chẳng có gì mất mặt cả.

Nhưng đối với Robert, thấy anh trai mình xuất hiện, thì có chút á khẩu không trả lời được, với hắn mà nói, bản thân hắn không giải quyết được chuyện này, phải để cho anh trai xuất hiện, thì đúng là một loại vũ nhục.

“Này, sao vậy, nhiều người như vậy định mỡ vũ hội ư?”

Khi Joseph đi tới, Nhã Hàm đẩy mạnh đám người ở phía trước, chạy sang phía bồn hoa kia, mẹ hai gọi một tiếng “Nhã Hàm!”

Sau đó cùng đám người Man Đầu đuổi theo thật nhanh, trong nháy mắt, mấy người này đã biến mất trong tầm mắt của hai đám Mafia.

Sau khi chuyền qua được khúc quanh, Nhã Hàm đưa mắt tìm kiếm trong đám người phía trước, lúc nãy có nổ súng, làm cho đám người chen nhau đi thang máy xuống, mấy tên bảo vệ đang chạy ngược lên. Bỗng nhiên, hình như có một bóng hình quen thuộc nào đó đập vào mắt, nhưng khi nhìn kỹ lại không thấy, nàng chạy nhanh về cái thang máy kia (thang máy cuốn thường dùng trong siêu thị), lẫn vào trong đám người.

Chen chúc với làn sóng người trên thang máy, Nhã Hàm len vào giữa, liều mạng tiến về phía trước, ánh mắt nàng tìm kiếm, trong lòng nôn nóng bất an, dường như muốn bật khóc, ở phía sau cách đó không xa, mẹ hai và đám người Man Đầu cũng đang liều mạng chen chúc tới đây, nhưng mà do bọn họ nhiều người, thân hình lại to lớn lên tiến rất chậm.

Mẹ hai thấy vậy thì giơ đám túi xách, vẫy vẫy gọi to:

“Nhã Hàm! Nhã Hàm! Chờ ta một chút! Chờ ta một chút!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky