Nhật Bản, ngoại ô Tokyo.
Mặt trời ngả về tây, hai chiếc xe hơi đang chạy xuyên qua rừng cây trên con đường vòng vèo quanh núi. Thiên Vũ Chính Tắc bề ngoài sáng lạn, mặc quần áo tennis màu trắng đang lái chiếc xe chạy đằng trước. Ngồi phía sau là Nguyệt Trì Huân mặc váy màu đỏ, nàng vẫn im lặng trước sau như một, ánh mặt lẳng lặng nhìn đôi bàn tay trắng nõn mà tinh xảo trên đầu gối.
Lái chiếc xe chạy phía sau là một người thanh niên có làn da ngăm đen khoẻ mạnh, xem ra đã phơi nắng rất nhiều trong mùa hè này. Khác với Thiên Vũ Chính Tắc, bề ngoài của hắn khá bình thường, trên ghế lái phụ đặt một chiếc túi du lịch màu xanh biếc của hắn. Ngồi phía sau là hai cô gái một lớn một nhỏ, bề ngoài khá giống nhau, vừa nhìn đã biết đây là hai chị em một. Lúc này người chị chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo gọn gàng đang buồn bực chống cằm, người em gái ngồi bên cạnh cũng rất đáng yêu, mái tóc dài dùng dải lụa buộc lại thành hình nơ con bướm xinh đẹp. Nếu nói Nguyệt Trì Huân xinh đẹp nhưng lạnh lùng như một con búp bê thì nàng lại da trắng mắt sáng, bộ dạng rất biết điều, đáng yêu. Lúc này nàng đang cúi đầu hết sức chăm chú vào chiếc máy chơi game trên tay.
“Bang bang… A a… ô, lại chết.”
Líu ríu lặp lại thanh âm của trò chơi, một lát sau cô bé phát ra tiếng than thở tiếc nuối vì trò chơi kết thúc. Người chị gái ngồi bên cạnh nhìn nàng rất bất mãn:
“Tĩnh, cả ngày em chỉ biết chơi game. Đã chơi cả kỳ nghỉ hè rồi, cha mẹ mà biết sẽ mắng em đó… Bọn họ đều hi vọng em có thể thi đậu Đông Đại…”
“Nhưng em không thích đi học.”
Cúi đầu, cô bé không lãng phí một giây nào liền bắt đầu ván chơi mới.
“Đi học cũng không được gì cả.”
“Học xong đại học em mới có thể làm những gì mình muốn.”
Người chị nói.
Em gái ngẩng đầu lên:
“Học đại học thì mới có thể lập gia đình sao?”
“Lập gia đình, lập gia đình… Lúc nào em cũng chỉ biết có lập gia đình, em cho rằng lập gia đình rồi thì chuyện gì cũng không phải làm sao? Hàng ngày em phải giặt đồ, nấu cơm, lau nhà, quét dọn, đi chợ…”
“Những việc đó đều có người giúp việc làm.”
Lần này cô bé không ngẩng đầu lên.
“Như vậy thì ngày nào em cũng có thể chơi game.”
Người chị không còn gì để nói, chán nản ôm đầu, sau đó lại buồn bực nhìn về phía chiếc xe đang chạy ở đằng trước, tại sao bạn trai nàng lại phải ngồi cùng xe với cô gái khác chứ?
“Này. Quảng Thụ, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên ở khách sạn…”
“Xin nhờ. Duy, thoải mái một chút đi… Cô đã nói chuyện này lần thứ năm rồi…”
Người thanh niên tên Mộ Thôn Quảng Thụ ngồi phía trước quay lại cười.
“Dù sao sớm muộn gì hai người cùng phải công khai, chỉ ở lại Nguyệt Trì gia một ngày thì có sao đâu. Huống chi tôi cũng bị lôi tới, yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô!”
Long Đường Duy liếc mắt:
“Tôi chỉ sợ anh không tự bảo được mình…”
“Yên tâm, yêntâm.”
Người thanh niên cười ha hả. Tầm nhìn ở phía trước đã bắt đầu trở nên trống trải hơn, ra khỏi rừng cây, hai bên đường là những sườn dốc đầy cỏ đại và ruộng lúa, xa xa phía cuối con đường, hàng rào quanh co vây quanh khuôn viên của Nguyệt Trì gia đã xuất hiện trong tầm mắt. Xe tiếp tục chạy về phía trước một đoạn, chỉ thấy có một chiếc xe dừng lại ven đường cách cổng lớn của Nguyệt Trì gia không xa, hai người đàn ông ngồi trong xe đang hướng về phía này vẫy tay. Một người trong số đó mặc áo truyền thống với đủ loại màu sắc sặc sỡ, người còn lại mặc quần tây, áo sơ mi trắng phẳng phiu, trong tay còn cầm một đoá hoa hồng, dĩ nhiên là hình tượng một bạch mã vương tử.
Nhìn thấy hai người kia, Thiên Vũ Chính Tắc dừng xe lại ở ven đường. Bước ra khỏi xe, nụ cười rạng rỡ của hắn và vẻ mặt lạnh lùng của Huân tạo thành cảnh tượng cực kỳ đối lập.
“Chào. A Hỉ, Vô Niệm, thật trùng hợp.”
“Ha hả, thật trùng hợp, thật trùng hợp.”
Bạch mã vương tử cầm hoa hồng tỏ ra kích động như vô tình gặp được, vỗ vỗ chiếc xe phía sau. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
“Tôi và Vô Niệm đi leo núi nhưng lại bị cản đường, không ngờ lại gặp được mọi người… Ồ, lẽ nào vị này chính là Huân tiểu thư thiếu chút nữa đã được gả cho tôi? Quá xinh đẹp… Xin nhận lấy đoá hoa hồng đại biểu cho lòng ái mộ của tôi này…”
Nguyệt Trì Huân lẳng lặng nhìn người thanh niên trước mặt, không tỏ chút thái độ nào. Thiên Vũ Chính Tắc ở bên cạnh cười nói:
“A Hỉ, Không phải anh chỉ thích lừa gạt những cô bé sao?”
“A… Huân tiểu thư chính là một cô bé nha, mặc dù đã sắp bước qua tuổi vị thành niên nhưng tôi có thể đảm bảo, chỉ cần trước đây chúng tôi gặp nhau một lần, tôi có thể… ô? Quảng Thụ, sao anh cũng ở đây? Oa, cô bé đáng yêu ngồi sau anh là… Không, tôi nói là vị tiểu thư xinh đẹp đáng yêu này là…”
Cùng với thái độ vui mừng của Ngự Thủ Hỉ, Chư Thần Vô Niệm ở bên cạnh cũng nở nụ cười phức tạp:
“Mộ Thôn Quảng Thụ? Không phải anh đang đi du lịch sao?”
“Đúng vậy.”
Mộ Thôn Quảng Thụ nở nụ cười.
“Lúc ở Hokkaido bị trộm mất ví tiền, thiếu chút nữa thì chết đói, may là gặp được Chính Tắc đang đi du lịch, lại có cả mỹ nữ, đương nhiên tôi sẽ theo đến đây. A Hỉ, anh lại ức hiếp nữ sinh sao?”
“Xin nhờ, anh đã thấy tôi ức hiếp nữ sinh bao giờ chưa..”
“Từ nhỏ.”
“Đó là yêu.”
Ngự Thủ Hỉ cường điệu như chính mình bị tổn thương, sau đó bước về phía Huân.
“Anh xem, một cô bé đáng yêu như vậy mà linh hồn lại sắp bị thế tục làm vẩn đục, không có cách nào cứu vớt được… A… Này…”
Hắn vừa nói chuyện, đoá hoa hồng trong tay đã cắm về phía đỉnh đầu Huân như ma thuật. Trong nháy mắt đó, Huân đứng ở đằng kia, thậm chí nàng có cảm giác trước sau, trái phải đều không có chỗ để tránh. Sau một khắc, chiếc túi du lịch khổng lồ của Mộ Thôn Quảng Thụ đập tới. Ngự Thủ Hỉ che mắt phải, chật vật mà uất ức lui lại.
“Xin lỗi… Bởi vì lần nào anh cũng tiếp cận rồi lại vứt bỏ những cô bé như vậy, anh quá đa tình… Tôi phản ứng hơi quá độ…”
“Cái gì gọi là bỏ rơi, tôi là người kiên định với la lỵ khống nhất trên thế giới này, làm sao tôi có thể bỏ rơi cô bé mình yêu thích được… Trừ khi các nàng mất đi sự thuần khiết của một cô bé… Thôi bỏ đi, nhân sinh quan thâm ảo như vậy có nói thì loại người yêu thích ngự tỷ khống thổi nát như anh cũng không hiểu được. Nếu Huân tiểu thư đã không chịu tiếp nhận tình cảm của tôi, em gái nhỏ bên này hẳn là Tĩnh sao, chào em, tôi…”
“Anh muốn cầu hôn tôi sao?”
Long Đường Tĩnh cầm máy chơi game nhìn hắn hỏi.