Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 421: Không sợ gì cả (2)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

“… Các anh thấy cô gái ngồi xe lăn bên cạnh hắn chứ, đó là cháu gái mà Phương thủ trưởng thương yêu nhất, từ nhỏ đã yếu ớt lắm bệnh, không chỉ đi đứng không thuận tiện mà còn bị mù nữa, cô ta đến đâu thì cũng có một đám bác sĩ đi theo, có thể để Cố Gia Minh dẫn cô ta ra ngoài như vậy, các anh có thể thấy Phương thủ trưởng tin tưởng Cố Gia Minh này đến mức nào… Đúng rồi, mấy hôm trước Phương thủ trưởng vừa đến Giang Hải, vừa xuống sân bay, còn chưa đến nơi nghỉ chân thì chuyện đầu tiên ông ta làm là đến Hoàng gia tìm Cố Gia Minh, các anh không biết sao?”

Hai người lắc đầu một cách máy móc.

“Tin tức khác thì tôi không biết, vì vậy khó mà nói được… Chuyện này chỉ có những người có thân phận đặc thù như lão đại của chúng tôi mới được tiếp xúc đến. Tôi chỉ biết là lão đại của chúng tôi cũng biết hắn, mỗi lần gặp đều gọi hắn là Gia Minh tiểu đệ. Cho nên… Vinh thiếu, tôi không rõ giữa anh và hắn có gì hiểu lầm, nhưng chuyện này thật sự…”

Ngô Minh Phi tỏ ra khó khăn. Cùng lúc đó, một cô gái mang cá hộp đi từ trong lều ở đối diện ra, hắn chỉ chỉ.

“À, còn cô ta nữa, vừa rồi quên không nói. Các anh biết cô ta chứ?”

Andy thấp thỏm gật đầu:

“Nghe nói là bạn gái Cố Gia Minh, tên là Liễu Hoài Sa…”

“Ừ, đúng vậy, cha cô ta là Liễu Chính, bang chủ Sa Trúc bang ở Giang Hải. Tuy nói ở Trung Quốc thì bang hội xã hội đen không có tiền đồ gì, nhung Liễu Chính có người ở bên trên làm chỗ dựa. Bình thường tôi vẫn ở Bắc Kinh, lần này mới tới Giang Hải nên không hiểu rõ tình hình lắm, nhưng có vẻ như Sa Trúc bang là bang hội lớn nhất ở Giang Hải thì phải. Đương nhiên, theo như tài liệu tôi biết thì tính tình Liễu Hoài Sa khá tốt, cho dù thỉnh thoảng có mâu thuẫn với người khác nhưng nếu không phải chuyện lớn thì cũng không dùng thế lực xã hội đen để hiếp đáp người khác. Vinh thiếu, anh đừng lo lắng… Vinh thiếu?”

Vinh thiếu đã hoàn toàn choáng váng, lúc này hắn đã hiểu tại sao Hương Tiêu lại tức giận chửi ầm lên trong điện thoại rồi. Đúng vậy, bọn họ không dùng thế lực xã hội đen đè người, nhưng vấn đề là… Lần này là tự mình đưa lên cửa…

Đến buổi chiều, sắc trời dần âm u, có vẻ như trời sắp mưa.

Đông Phương Uyển mang nước ngọt đi vào lều. Gia Minh đang thu chút tiền thua bài cuối cùng của Sa Sa, cười ầm ĩ:

“Ha ha, đưa tiền, đưa tiền, không trả được thì bán mình trả nợ!”

“Người ta đã bán cho cậu từ lâu rồi.”

Linh Tĩnh cười nói.

“Chuyện gì vậy, hắn chỉ thu tiền của một mình mình.”

Sa Sa khó chịu hét lên, cầm trái táo lên ném tới.

Một đám người chen chúc trong một căn lều chơi đùa ầm ĩ, mà người luôn thích hoạt động tập thể như Đông Phương Uyển lúc này cũng rất vui, rất hài lòng với không khí thế này. Nàng đưa một lon nước ngọt cho Sa Sa, nói:

“Sa Sa lại thua à? Ha hả, cho cậu một lon trước, xem như thưởng riêng.”

Trong bọn họ, ai thua người đó phải trả tiền. Đông Phương Uyển thường xuyên thua nên lúc này rất đồng tình với Sa Sa, tất nhiên, cũng có thể là cảm giác vui vẻ khi thấy có người chết thay.

Sa Sa nhận lấy đồ uống, nói:

“Đúng rồi, sắc trời không tốt lắm, hôm nay sẽ không mưa chứ?”

“Dự báo thời tiết nói mấy ngày này sẽ không mưa mà.”

Gia Minh nhìn sắc trời bên ngoài, nhíu mày nói. Đông Phương Uyển đưa nước ngọt cho Nhược Nhược đang đọc tiểu thư và ngôn tình chữ nổi ở bên cạnh, lườm hắn:

“Ngu ngốc, đã bao giờ cậu thấy dự báo thời tiết đúng chưa?”

“Nếu trời mưa thì làm sao bây giờ?”

Nhược Nhược cầm lấy nước ngọt, có chút lo lắng hỏi:

“Chúng ta phải ngồi xe trở về sao?”

Đối với nàng, mười mấy năm cuộc đời đều phải chống chọi với bệnh tật, gói gọn ở phòng thí nghiệm và am ni cô, cơ hội được ra ngoài cùng một đám người, nghe mọi người cười nói thế này đúng là chưa bao giờ có, huống chi từ nhiều năm trước đến nay, cơ hội kiềm chế cơn đau đầu như thế này cũng không có nhiều. Trong lòng của thiếu nữ, có lẽ đây là điều mà nàng cảm thấy thỏa mãn và quyến luyến nhất. Thấy chuyến du dịch ba ngày có nguy cơ bị rút ngắn lại một ngày, giọng nói của nàng gần như đã trở nên nức nở.

“Không có chuyện đó.”

Đông Phương Uyển an ủi.

“Người ra sẽ mắc rạp rất lớn, ngồi trong đó ăn lẩu, chơi trò chơi suốt đêm. Ha hả, thực ra ở đây ngắm mưa rơi cũng rất thú vị đó.”

Một số người tiếp tục đánh bài, mấy người khác thì ngồi nói chuyện trời mưa. Sa Sa xụ mặt ngồi dưới đất nhìn ra ngoài qua cửa lều, thấy Đàm Quân Vinh đi ra ngoài liền không khỏi nhíu mày lại:

“Sao tên Đàm Quân Vinh kia lại có vẻ như mất hồn vậy nhỉ?”

“Chắc là đau khổ vì tình.”

Đông Phương Uyển vừa ăn đồ ăn vặt vừa nhìn ra ngoài một cách hứng thú, nhưng cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn. Lúc này Đàm Quân Vinh đã thay quần áo khác, mặc một bộ đồ tây phẳng phiu, đang bước về phía những chiếc xe đậu ở ven đường.

“Không thấy có vẻ gì là mất hồn cả, nhưng mà đi chơi mà vẫn mặc đồ tây, hắn có bệnh sao?”

“Vừa rồi nhìn vẻ mặt có vẻ khang khác.”

Sa Sa nhún vai.

“Thôi, mặc kệ hắn, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Nếu còn dám đến đây thì khi trở về mình sẽ gọi mấy trăm người đến nện cho hắn một trận, đảm bảo cha mẹ nhận không ra.”

“Đúng đúng.”

Đông Phương Uyển gật đầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

“Đại tiểu thư xã hội đen đúng là có khác.”

“Có ý kiến gì không?”

Đông Phương Uyển cười nói:

“Mình nào dám.”

Trước kia Đông Phương Uyển và Gia Minh luôn bất hòa với nhau làm ấn tượng của Sa Sa về nàng cũng không tốt lắm, nhưng bây giờ ở cùng một đội với nhau thì những khúc mắc trước đây đều đã bỏ qua. Hai người trêu chọc nhau một lát, Đông Phương Uyển lại nhìn ra ngoài rồi lập tức khẩn trương kéo tay Sa Sa:

“Này này này, sang bên này, sang bên này!”

“Ai sang bên này?”

Sa Sa cũng nhìn ra ngoài rồi lập tức giật mình há hốc miệng.

“Nói đùa gì vậy, thực sự đi sang bên này!”

Thấy nàng la lên như vậy, đám người Linh Tĩnh, Gia Minh, Thiên Vũ cũng thò đầu ra nhìn một cách hứng thú. Nhìn ra ngoài qua khe hở ở cửa, chỉ thấy Đàm Quân Vinh mặc đồ tây đang ôm một bó hoa hồng lớn đi về phía bên này. Mặc dù là cắm trại dã ngoại, nhưng để tiện cho một số nam nữ tìm hiểu nhau, ban tổ chức cũng đưa hoa từ thành phố ra đây để bán. Một bó hoa hồng lớn như vậy, hơn nữa Đàm Quân Vinh lại mặc y phục nghiêm túc như thế, mọi người xung quanh đều ghé mắt nhìn sang.

“Bộ dạng của hắn có vẻ rất quái dị, giống như là bất kể mọi giá vậy.”

Đông Phương Uyển tán tụng.

“Không phải là muốn cầu hôn luôn chứ?”

Sa Sa cũng bị dọa rồi.

“Sao lại có loại người như vậy chứ…”

Linh Tĩnh vịn lên vai Sa Sa, nhíu mày nói.

“Thật dũng cảm, đây là cái gọi là khí thế nghĩa vô phản cố (không hể chùn bước) ư?”

Thân là người Nhật Bản, Thiên Vũ thể hiện ra sự uyên bác của mình.

“Người này có bệnh.”

Nhã Hàm nói một cách chán ghét.

“Có lẽ không phải dành cho Linh Tĩnh…”

Gia Minh còn chua nói xong thì Đông Phương Uyển đã phản bác:

“Cậu có đầu óc hay không vậy, không phải Linh Tĩnh thì còn là ai được!”

Sa Sa nói:

“Gia Minh, ra nện cho hắn một trận đi “

“Không nên bạo lực như vậy được không? Còn chưa chắc đã là Linh Tĩnh, nghe nói loại hoa hoa công tử này rất dễ thay lòng đổi dạ…”

“Chỉ có loại ngu ngốc như cậu mới có thể nói ra những lời như thế!”

Đông Phương Uyển nhìn chằm chằm hắn, mà lần này Sa Sa cũng đứng chung chiến tuyến với nàng, liều mạng gật đầu. Suy nghĩ một chút, Đông Phương Uyển lại cảm thấy sợ rằng chuyện này có điều cổ quái, tên Cố Gia Minh này quen nói bậy nói bạ đã không phải ngày một ngày hai, hơn nữa chuyện trước mắt này căn bản đã rõ ràng, nàng giương cằm lên:

“Được rồi, có giỏi thì đánh cuộc đi!”

“Này, không cần như thế chứ, ngoại địch trước mặt, cần gì phải nội chiến…”

“Cậu đã nói là không phải, vậy thì đánh cuộc đi. Thế nào? Không dám?”

Gia Minh nhún vai tỏ ra khó xử, ánh mắt lóe lên một lúc lâu rồi mới gật đầu như bất chấp mọi giá:

“Được rồi, vậy cậu nói xem… Đánh cuộc thế nào?”

“Tùy cậu!”

Nắm chắc phần thắng, Đông Phương Uyển hoàn toàn không lo lắng.

“Được rồi, nếu như không phải Đàm Quân Vinh đến tặng hoa cho Linh Tĩnh, đến khi hắn tặng hoa cho người khác, cậu phải đi đến nói với hắn: Em muốn dâng hiến sự trong trắng cho anh. Sau đó giáng cho hắn một cú bạt tai.”

Vừa nói xong những lời này, Đông Phương Uyển lập tức đỏ bừng mặt, Nhược Nhược ngồi trên xe lăn thì bật cười, Linh Tĩnh và Sa Sa nhảy dựng lên đánh Gia Minh, Nhã Hàm ở bên cạnh khẽ gắt một tiếng. Một lát sau, Đông Phương Uyển cắn răng nói:

“Được! Nhưng nếu hắn muốn tặng cho Linh Tĩnh thì đêm nay cậu phải nói với La Viên Viên trước mặt mọi người rằng: Tôi muốn sự trong trắng của cô. Sau đó hôn mông cô ta.”

La Viên Viên mà Đông Phương Uyển vừa nói đến là một người phụ nữ độc thân khoảng hơn ba mươi tuổi, có tính tình quái dị, cũng tham gia lần cắm trại dã ngoại này, mập mạp giống như một trái bóng, thực sự là người cũng như tên. Mọi người trong lều cười ầm lên. Cũng trong bầu không khí thế này, Gia Minh nặng nề gật đầu:

“OK.”

“Mọi người làm chứng nhé, ai thua mà không nhận là con heo!”

Đông Phương Uyển gật đầu. Đánh cuộc được thành lập.

Một lát sau, Đàm Quân Vinh đi qua trước cửa lều…

Nhã Hàm nghi ngờ:

“Không thể nào, thật sự không phải?”

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Đông Phương Uyển, có điều nàng vẫn giương cằm một cách đầy tự tin với Gia Minh:

“Hắn còn chưa tặng mà, có thể là không biết Linh Tĩnh đang ở đây, cũng có thể là muốn chọn một thời điểm lãng mạn hơn.”

Nàng nói:

“Dù sao thì mình cũng thắng chắc rồi!”

Nàng không sợ gì cả!

Chọn tập
Bình luận
× sticky