“Tớ không biết nấu ăn, học lại không giỏi, hậu đậu, không dịu dàng lại không biết bảo vệ ai, mọi chuyện đều là do Linh Tĩnh và cậu chiếu cố tớ…”
Sa Sa nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Linh Tĩnh cái gì cũng tốt hơn tớ, lại giỏi nhiều thứ, ngay cả kế hoạch trong thời gian tới cũng dự tính được… Cậu ấy nói với tớ chuyện tương lai cậu ấy muốn làm, tớ cũng phải làm một chuyện gì đấy, nhưng tớ nghĩ mãi mà không thấy cái gì thích hợp với mình. Linh Tĩnh vì muốn ở với cậu mà tớ mà bỏ qua nguyện vọng nghệ sĩ đàn dương cầm, học làm bác sĩ hoặc y tá, mẹ cậu ấy cũng làm bác sĩ, đã vun đắp từ nhỏ cho Linh Tĩnh, tính cách cậu ấy lại tốt, bây giờ làm bác sĩ hay ý tá đúng là thích hợp. Còn tớ thì sao, tớ không làm nổi bác sĩ, mà đi làm y tá tớ lại sợ tiêm cho người khác… Cái gì cũng không biết làm…”
“Khi cha tớ mất để lại cho tớ Sa Trúc bang, tớ biết cậu và Linh Tĩnh không thích hắc đạo, lúc đầu tớ chỉ muốn Sa Trúc bang không được buôn lậu thuốc phiện, nhưng sau đó… tớ nghĩ mình có một cơ sở ở trước mặt rồi, đầutiên là chỉ cần từ từ quen với nó, sau đó làm cho Sa Trúc bang đổi đen thành trắng và tớ có thể quản lý… Nhưng mà tớ cũng biết rõ, nếu như không có cậu và Tiểu Mạnh ca sắp xếp thì tớ không làm nổi… Cấp 3 tớ có thể bốc đồng, thậm chí thi đỗ đại học tớ vẫn có thể bốc đầu, thế nhưng sau đại học thì sao, chẳng nhẽ cả đời của tớ cũng phải bám lấy cậu và Linh Tĩnh ư, một ngày nào đó các cậu sẽ cảm thấy tớ rất phiền phức…”
Nàng co rúc nằm trong lòng của Gia Minh:
“Tớ yêu cậu và Linh Tĩnh, không muốn bị các cậu ghét…”
Gia Minh nhẹ vỗ vai nàng, cười cười:
“Thực ra nói thì khó nghe một chút, nhưng có một loại người chẳng cần quan tâm tới gì cả, mặc kệ cậu có lợi hại hay không, có biết nấu ăn hay không, có hiền lành dịu dàng hay không, có hiểu ý người khác hay không, họ đều tiếp nhận một cách vô điều kiện. Khi nào cậu có phiền não thì cứ đẩy sang họ, khi nào muốn mạo hiểm thì họ nghĩ biện pháp giúp cậu, cho dù cậu thất bại, không còn cách tiến lên phía trước thì chỉ cần quay đầu lại, bọn họ sẽ lại ở với cậu…”
“Bạn trai của tớ sao?”
“Người nhà đấy, so với bạn trai còn đáng tin hơn, chính là anh chàng đẹp trai trước mặt và cô gái xinh xắn đang ngủ ở phòng bên cạnh kia kìa, cho nên tớ nghĩ lo lắng của cậu hoàn toàn không cần thiết.”
Đại khái là do mấy câu nói này tương đối khó nghe, Sa Sa cười cười, lại rúc mặt vào ngực của hắn:
“Thế nhưng tớ vẫn nghĩ tới chuyện một ngày nào đó sẽ bị các cậu ghét…”
“Bảo đảm sẽ không bao giờ ghét cậu…”
Gia Minh nhìn thiếu nữ trong ngực mình, ngừng lại một chút, đảo mắt nhìn quanh phòng:
“vĩnh viễn bảo vệ cậu…”
Thấy cơn đau trong đầu lại hiện lên, hắn nhẹ giọng nói.
“Chỉ được cái mạnh miệng… Lúc này hứa đương nhiên không thể tin…”
Sa Sa hài lòng nói nhỏ:
“Nhưng mà… Được rồi, tớ cũng biết chuyện một thiếu nữ lập chí làm hắc đạo đúng là xằng bậy, Gia Minh nếu cậu không muốn tớ làm nữa thì tớ sẽ không quan tâm tới chuyện Sa Trúc bang nữa, tớ sẽ chăm học, thi vào một trường đại học tốt, vậy là được chứ gì…”
Gia Minh cười rộ lên, một lát sau hắn mới mở miệng:
“Hiện giờ… chỉ muốn làm một chuyện như vậy thôi sao?”
“Ách…”
Sa Sa ngẩn người, nghiêng đầu có chút không hiểu nhìn Gia Minh:
“Chuyện này đại khái là như vậy thôi, dù sao tớ đâu có lý tường gì… dù sao cách nghĩ của tớ cũng lung tung lắm, bây giờ muốn làm cái gì đó nhưng có thể chưa tới một năm, tớ lại không muốn nữa, có khi đại học cũng không đỗ…”
“Vậy hãy làm đi.”
Gia Minh buông chuột, ôm chặt lấy Sa Sa:
“Đợi tới khi nào cậu không làm được, hãy trở về ôm lấy tớ khóc nhè.”
***
Tình hình cứ như vậy, sau một tuần lễ, Sa Sa chính thức dọn ra ngoài ở.
Thực ra cũng không phải là hoàn toàn dọn ra ngoài, ngày nào Sa Sa cũng đi học, trưa thì cùng với Linh Tĩnh và Gia Minh từ trường học về căn phòng họ thuâ ăn cơm, sau đó ước định thời gian trở về. Hiện giờ mọi người dọn dẹp lại căn phòng của Liễu Chính ở Sa Trúc bang lại một lần, buổi tối Sa Sa vừa ở đây học vừa quản lý chuyện của bang phái.
Để cho Linh Tĩnh đồng ý chuyện này đương nhiên là Gia Minh thuyết phục, mà cái việc đi thuyết phục người khác không tính là sở trường của Gia Minh, nhưng với quan hệ của hai người, một số chuyện không ủng hộ thì chỉ là ngụy biện, Gia Minh nói ra thì tuyệt đối còn hữu dụng hơn ý kiến của người khác nhiều lần. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Sa Sa lúc này đã được thỏa mãn, khi ở trường thì vô cùng chăm chỉ, nỗ lực học tập thể hiện mình trước mặt Linh Tĩnh. Đương nhiên đây chỉ là tinh thần bốc đồng, thấy thiếu nữ trước mặt mình học tập với nhiệt huyết sôi trào, hai mắt Linh Tĩnh sáng ngời, nhưng mà thành tích của Sa Sa từ trước tới giờ không được tốt, nửa năm cuối này lại còn phải làm quen với công việc của Sa Trúc bang, có thể đỗ được đại học hay không còn khó nói.
Mặc dù bị Gia Minh thuyết phục, đồng ý chuyện Sa Sa trong nửa năm tới ở bên Sa Trúc bang, nhưng mà Linh Tĩnh hiển nhiên là không vui.
Ngày đó ba người tới căn phòng của Sa Sa ở bên Sa Trúc bang sửa sang lại một phen, mua một số lượng lớn vật phẩm, ngay cả các loại thực ăn nhanh cũng chất thành đống, làm xong những chuyện này mới làm cho Linh Tĩnh yên tâm được.
Nhưng mà, đêm đó sau khi trở về nhà với Gia Minh, ở trong thế giới của hai người, Linh Tĩnh lại cảm thấy cô đơn.
“Thực ra mà nói, đây mới là cuộc sống tĩnh lữ đôi lứa, nhưng Sa Sa không có ở đây, tớ cảm thấy dường như thiếu một cái gì đó… Gia Minh, chuyện của Sa Trúc bang như thế nào? Sao Sa Sa lại muốn sang đó… Tớ cảm thấy cậu ấy muốn nếm thử cảm giác mới mẻ khi ở một mình thì đúng hơn…”
Con đường bên ngoài truyền tới những tiếng động nhốn nháo, Tiểu Viêm thì được mở hết cỡ, sau khi ăn cơm sau và chia tay với Sa Sa, Linh Tĩnh lại cảm thấy bức tức. Hiện giờ hai người mới chỉ tròn 18, nhìn từ bên ngoài, Linh Tĩnh vẫn còn ngây thơ trong sáng như một thiues nữ, bây giờ oán giận, đúng là phản bội lại hình tượng của mình.
“Đây là cảm giác vợ chồng già ở với nhau đó, do ba người chúng ta ở cùng một chỗ vơi snahu lâu, bây giờ mới cảm thấy thiếu thốn…”
Gia Minh quay đầu cười nói.
“Đàn ông các ngươi rất thích như vậy còn gì.”
Linh Tĩnh trừng mắt:
“Hai cô bé cùng theo cậu, không ôm oán giận, không ăn giấm, một người ra ngoài người kia còn cảm giác không quen, tại sao phải là tớ oán giận, tại sao tớ lại là người không muốn cho cậu ấy ra ngoài, tại sao tớ phải lo lắng, đáng nhẽ người này phải là cậu mới đúng!”
“Khụ…”
Gia Minh ngại quá nhéo nhéo mũi:
“Cái này… xem ra chúng ta cần phải có một thời gian rất dài mới quen được cuộc sống của hai người…”
“Sa Sa đâu phải không trở về, chẳng phải nói lúc nào rảnh sẽ về hay sao?”
“Nói thì là nói như vậy, nhưng mà tính tình của cậu ấy hiện giờ đang bốc đồng, muốn trong nửa năm quen với chuyện của Sa Trúc bang, sau đó theo chúng ta học đại học, cậu nghĩ cậu ấy có bao nhiêu thời gian rảnh chứ? Huống chi… đây chỉ là cảm giác thế giới hai người thôi, trước kia đâu phải lúc nào Sa Sa cũng ở cùng chúng ta, vì sao khi đó chúng ta không thấy thiếu…”
Linh Tĩnh ngẩn người, sau đó suy sụp hạ hai vai:
“Dù sao… tớ cũng không thích cảm giác như vậy…”
Nàng hít sâu một hơi, nói:
“Tớ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng…”
Gia Minh cười rộ lên:
“Vậy theo cậu thì lúc nào mới đúng?”
“Sau khi tốt nghiệp đại học.”
Linh Tĩnh nhún vai:
“Cho dù học đại học, ba người chúng ta vẫn phải ở cùng nhau… Tớ vốn nghĩ như vậy, bây giờ có nhiều trường đại học, ba người chúng ta chưa chắc là học chung một trường, nhưng có thể ở trong một thành phố là được rồi, chí ít còn có thể ở cùng với nhau… Mà Gia Minh này, cậu có muốn làm bác sĩ ngoại khoa không, mẹ tớ nói cậu nên học, đó chỉ là ý kiến thôi, không phải là ép cậu, cậu có thể chọn việc mình thích…”
“Bác sĩ ngoại khoa đi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
Gia Minh cười gật đầu, nói:
“Nghề nghiệp rất thích hợp với tớ, tớ thích.”
“Vậy cứ quyết định như thế! Hiện giờ chỉ còn Sa Sa… mà nghĩ tới chuyện này làm gì cho thừa hơi…”
Linh Tĩnh tỏ vẻ khó chịu, nhanh chóng đem rác bỏ vào trong túi nhựa, xoay người cười với Gia Minh:
“A, đừng nhìn, phải đi ra ngoài đổ rác đó, đại lão gia.”
Gia Minh kéo tay nàng:
“Cùng đi.”
“Ngay cả việc này cũng muốn đi cùng sao!”
Linh Tĩnh cười nói.
“Tản bộ mà, chẳng nhẽ cậu không cảm thấy đây mới là việc thú vị của thế giới hai người sao?”
“Trước đây sao không thường xuyên như vậy.”
“Khi đó là thế giới ba người, không giống bây giờ, đi nào, đi nào.”
Gia Minh không nữa kéo tay nàng ra ngoài, Linh Tĩnh vội vã giãy dụa:
“Chờ một chút, tớ thay quần áo đã.”