“Hắt xì…”“Bị cảm rồi à?”
Bàn tay nhỏ nhắn hơi lạnh của Linh Tĩnh sờ lên trán hắn.
“Không phải, có lẽ lại có người đang nhắc tới mình, mấy ngày nay toàn như thế…”
“Là vì nhớ cậu à?”
“Thông thường là hận tớ…”
“Ai thế?”
Linh Tĩnh trợn tròn mắt, sau đó Gia Minh buông tay một cách bất đắc dĩ.
“Ai biết được, người đáng nghi có nhiều lắm…”
Trong chợ bán thức ăn người qua lại nhộn nhịp, hai người đứng trước một quầy bán rau, vừa nói chuyện vừa nhìn một bà thím vẻ mặt đanh đá, đầu đội khăn, chọn mấy quả dưa chuột trái mùa sau đó bỏ lên cân, cân xong trả tiền và đứng đợi thối tiền. Khu chợ nhỏ tụ hợp bởi những người nông dân, không có phương châm kinh doanh nên cũng chẳng cần để ý đến vẻ mặt của đối phương, dù sao hẳn là cũng không nhằm vào bọn họ. Vuốt vuốt mũi, Gia Minh luôn cảm thấy gần đây có chút khó chịu, cái thời tiết quỷ quái này…
Thực ra, mùa đông lại là mùa Gia Minh cảm thấy rất thích, ngược lại với thời tiết nóng bức mùa hè, vào mùa đông ba người sau khi tắm xong có thể quấn chăn năm trên giường, xem ti vi, đọc sách, trò chuyện hoặc đánh bài tú-lơ-khơ, trời trở lạnh, lúc gió rét gào thét bên ngoài cửa sổ, không gì sánh bằng cảm giác ấm áp quây quần bên nhau. Chẳng hạn như một buổi tối chạng vạng đầu đông, đèn đường vừa bật sáng, nép vào bên nhau mua thức ăn trên con phố náo nhiệt, cảm giác đi tản bộ dưới ánh đèn sáng rực, chen chúc giữa dòng, hai người có riêng một thế giới.
“Tại sao lại mua dưa leo…”
“Dưa leo rất tốt cho gan, hơn nữa chống được khối u. À, còn có thể cắt lát mỏng đắp mặt nữa.”
“Chưa từng thấy cậu và Sa Sa đắp mặt bao giờ.”
“Ha hả, phiền phức lắm, mình không thích cảm giác dính dính đó.”
“Mình thấy da của cậu rất đẹp rồi.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
“Làm gì cười dữ vậy.”
“Vui chứ sao…”
Nhận xong tiền thối, hai người xách túi ni lông quay người đi khỏi, vừa đi được vài bước đã nghe thấy một ông chủ của một quầy hàng đang hỏi bà thím bên này:
“Này, dưa leo mới lấy về bán chạy không? Nghe nói là dưa trái mùa, nếu bán chạy ngày mai tôi cũng lấy một ít về bán.”
“Dưa leo? Bây giờ bán không chạy nữa.”
“Sao vậy?”
“Nữ sinh bây giờ đều yêu sớm…”
Đối với từ yêu sớm này rất nhạy cảm, Linh Tĩnh quay đầu lại, lát sau mới quay lại, thè lưỡi:
“Gia Minh, dưa leo bán không chạy thì liên quan gì đến việc yêu sớm?”
Gia Minh sắc mặt không chút thay đổi:
“Cậu đừng quan tâm đến bà ta, đối thủ cạnh tranh hỏi thì đương nhiên là bán chạy nói thành bán không chạy. Xem cái tính ấy thì biết ngay đây là một mụ đàn bà tham lam..”
Vừa đi, Linh Tĩnh vừa nghĩ đến chuyện trái dưa leo, do cách suy nghĩ quá nghiêm chỉnh nên cuối cùng lại khiến cho mình rơi vào vòng lẩn quẩn, trong đầu có chút mơ hồ. Gia Minh cười giải thích hai câu, sau đó bị Linh Tĩnh ở giữa chợ rượt đuổi được hai mươi mét, cười hớn hở ra khỏi chợ. Bên ngoài khu chợ là một con phố có khá nhiều cửa tiệm nhỏ, phía trước có một quảng trường rất lớn hình tam giác, màn ảnh lớn bên ngoài cửa hàng bách hóa đang phát quảng cáo, người xe qua lại tấp nập.
Thẳng một đường đi đến trạm xe buýt. Linh Tĩnh đột nhiên nhảy lên, chỉ chiếc xe nhỏ đậu phía bên kia đường:
“Gia Minh cậu xem, đó có phải là xe của chị Nhã Hàm không?”
Khi Gia Minh nhìn về hướng bên kia, khoác áo gió màu xám, Nhã Hàm với mái tóc dài bồng bềnh đang đứng bên ngoài cửa kính của một cửa hàng. Sau giây lát, nàng cũng nhìn thấy hai người họ.
“Chị Nhã Hàm.”
Linh Tĩnh kêu lên rồi chạy về phía đó, Gia Minh chầm chậm đi theo. Đó là một cửa hàng bán thú nuôi, từ chỗ Nhã Hàm đứng nhìn vào, trong quầy hàng đang trưng bày một đôi rùa nhỏ đang bò trên đống đá cuội rất đẹp trong cái chậu thủy tinh trong suốt.
“Thật dễ thương, chị Nhã Hàm muốn mua đôi rùa này sao?”
“À, mới chỉ xem thôi, hai người ra ngoài mua thức ăn sao?”
Đây chỉ là một câu trần thuật, không phải câu hỏi. Linh Tĩnh đang chăm chú nhìn con rùa liền gật gật đầu. Gia Minh cười lắc lắc túi nilon trong tay. Nhã Hàm liếc nhìn hắn sau đó chuyển ánh mắt hướng sang nhìn Linh Tĩnh.
“Nói đến vật nuôi em liền nghĩ đến A Sửu. Trước đây ở nhà Sa Sa chúng em có nuôi một con mèo trắng, chị Nhã Hàm vẫn còn nhớ chứ, nuôi được một năm rưỡi, khi lên trung học thì đưa nó cho chú Liễu chăm sóc, sau đó nó chạy đi mất, em thấy hơi nhớ nó.
Linh Tĩnh miệng nói, tay chỉ về phía hai con rùa đang nằm trong cửa kính.
“Chị Nhã Hàm, em thấy hai con rùa này rất đáng yêu.“
“Em cảm thấy chúng nó đáng yêu sao… Hắt xì! Vậy chị sẽ mua hai con này.“
Đưa tay lên quẹt quẹt mũi, Nhã Hàm nở nụ cười hơi cô đơn.
“Sở thích của chúng ta khá giống nhau, vừa nãy chị cũng thích hai con này…“
“Ồ, chị Nhã Hàm bị cảm sao?“
“Không.“
Mũi nàng hơi ửng đỏ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://sachvui.com
“Chắc là có người đang mắng chị đó.“
“Ai mà đám mắng chị Nhã Hàm chứ.“
Linh Tĩnh cười phản đối.
“Nghĩ không ra.“
Nhã Hàm nhún vai, cười dí dỏm.
“Bởi vì người đáng nghi có nhiều lắm. Đi thôi, chúng ta vào trong mua rùa.“
Nhã Hàm đối với công việc trong trường học làm rất tích cực, chăm chỉ, những người mà nàng làm mất lòng rồi ôm thù ghét trong lòng cũng không phải là ít. Đi theo sau nàng, Linh Tĩnh quay đầu lại nhăn nhăn mũi, cười khẽ:
“Nói giống hệt cậu.“
“Vì chúng mình đã thông đồng với nhau từ sáng sớm mà.“
“Thôi đi…”
Chọn mua hai con rùa xong, hỏi về đặc tính, cách nuôi rùa, đương nhiên là cũng mua một bệ thủy tinh có đá cuội ở bên trong để thả chúng rồi đặt cùng nhau ở ghế sau xe. Trước đó sợ nàng không khiêng được những thứ này nên Linh Tĩnh đề nghị Gia Minh cùng đi theo giúp một tay, nhưng đã bị Nhã Hàm từ chối. Thực ra chỗ này cách ngôi nhà thuê chỉ có hai trạm xe buýt, cách biệt thự của Nhã Hàm cũng không xa lắm, kể ra thì chỗ này dường như vừa khéo nằm ở giữa hai nơi. Gia Minh và Linh Tĩnh đi về phía trạm xe buýt. Nhã Hàm ngồi trong xe cửa kính đóng kín, nhìn bóng dáng hai người họ đang sóng vai bên nhau.
Lát sau, họ vẫy vẫy tay về hướng này, lên xe, đi xa dần rồi mất hút.
Hai con rùa nhỏ trong chiếc bể đặt phía sau xe bò tới bò lui một cách nhàn nhã. Thực ra Nhã Hàm không hề thích hai con rùa này, nàng không có thói quen nuôi thú vật trong nhà, chỉ là… Trong căn biệt thự lớn đó, quả thực đang rất quạnh quẽ.
Con người không phải ngay từ đầu đã chán ghét thất vọng, chỉ là bởi vì đã từng rất có hy vọng, không phải sinh ra đã sợ cô đơn, sợ cũng vì đã có những lúc không cô đơn.