Bọt nước trắng xóa, tan trên khuông mặt , ngẩn đầu, nàng hít sâu một hơi, sau đó cong đôi môi đỏ như hoa hồng, cố gắng làm mình vui vẻ, nhưng mà lúc này cho dù thể nào đi nữa, trong nàng cũng giống một tiểu oán phụ không chiếm được tình yêu của chồng.
“Như vậy không tốt, Linh Tĩnh, ba người chúng ra là một, không giống như những người khác.”
Trong phòng rửa tay không có ai, nàng nỉ non tự an ủi mình như vậy, sau đó thở dài, lau khô những hạt nước trên mặt, ra khỏi WC, nhưng đột nhiên lại hoảng sợ kêu lên:
“Ách, Trương quản lý.”
“A, anh thấy em đi vào trong đó quá lâu, sợ em xảy ra chuyện gì.”
“Cảm tạ, không có chuyện gì.”
Linh Tĩnh nhe răng cười, lần thứ hai đi vào trong đại sảnh, Trương Cạnh Phong vừa đi vừa nói:
“Em …không vui?”
“Ách? Không có a.”
Linh Tĩnh lắc đầu.
Trương Cạnh Phong cười nói:
“Anh có thể nhìn ra, em thích người bạn nam kia, cậu ta tên là Cố Gia Minh đúng không? Thế nhưng người bạn Cố Gia Minh này lại thích một người bạn khác, từ lúc đầu anh đã nhận ra, huống chi em còn uống mấy chén rượu.”
“Ha hả, chuyện chúng tôi … không phải như anh hình dung đâu.”
Linh Tĩnh nở nụ cười, nghĩ thầm anh làm sao biết được chuyện của chúng tôi.
Trương Cạnh Phong suy nghĩ một chút nói:
“Chẳng lẽ lại giống như tiểu thuyết, vốn em và Cố Gia Minh thích nhau, nhưng bởi vì người bạn thân của em cũng thích người con trai này, cho nên em tình nguyện rút lui, không tới mức như vậy chứ? Nếu đúng như vậy thì quá là khách sáo rồi.”
“Không, cũng không phải, ha hả….”
Linh Tĩnh có chút hơi đắc ý, lúc trước nàng uống mấy chén rượu, bây giờ có cảm giác khát nước, mắt thấy một gả bồi bàn mang một chén nước trong suốt đi qua, nàng vội vã cầm chén, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trương Cạnh Phong, nàng há miệng, nuốt cái ực một cái. Đột nhiên nàng dừng lại, hai má phùng như ếch, có vẻ sắp phun ra tới nơi, nhưng mà nàng lại cố gắng nuốt xuống, sau đó cúi người ho sặc sụa.
Trương Cạnh Phong không để lỡ cơ hội này, vội vàng một tay đỡ lấy người của tiểu mỹ nữ, một tay vỗ lưng nàng, nói:
“Linh Tĩnh, em …. em muốn uống rượu giải sầu thì cũng không nên uống như vậy chứ..”
Hít sâu mấy hơi, phải khó khăn lắm mới cảm thấy mình thoải mái, Linh Tĩnh khổ sở nói:
“Tôi đâu biết nó là rượu, tôi tưởng nó là nước suối, thực cay, thật là khổ…”
“Đây là rượu có nồng độ cồn cao nhất, người bình thường chỉ dám uống 1 chén là cùng, em lại uống luôn một ly, đương nhiên là khó chịu. Ai, em…”
Hắn thở dài, loại rượu này bề ngoài nhìn thì như nước suối, nhưng mà nồng độ lại cực cao, Linh Tĩnh trước kia đã uống mấy chén rượu, nói là uống nhầm nước suối, nhưng mà Trương Cạnh Phong đâu có tin lý do của nàng, thuận thế nói:
“Em hà tất như vậy, cậu ta không biết quý trọng em là cậu ta sẽ thiệt, nếu em thấy không thích …”
“Ha hả, đã bảo là không phải như vậy mà.”
Tửu lượng của nàng vốn không quá tốt, bây giờ lại uống phải rượu mạnh, lửa giận bốc lên, Linh Tĩnh nghĩ cái tên nam nhân ân cần trước mặt này có chút đáng ghét, ngươi không phải là Gia Minh, chạy tới đây làm gì:
“Tôi không sao, không cần đỡ tôi, cám ơn Trương quản lý.”
Trong đầu chợt nhớ tới câu nói của Gia Minh, là nam nhân hay thích khen, nàng lập tức nhe răng cười:
“Ạnh là người tốt.”
Tiếc rằng câu nói này của nàng lại nó tác dụng vượt quá quy định, bộ dáng tươi cười của nàng trong mắt của Trương Cạnh Phong biến thành sự ngây thơ, hắn cho rằng người đẹp có hảo cảm với hắn, cho nên mở miệng nói:
“Nếu như không có chuyện gì, chúng ta đi khiêu vũ đi, em không cần phải đợi hắn, nếu như em không biết nhảy, anh dạy cho em.”
Lời nói tuy ôn nhu, nhưng cảm giác bị người khác ôm khiến cho Linh Tĩnh cảm thấy đáng ghét, nàng đẩy hắn ra, nói:
“A, tôi không nhảy, tôi không biết nhảy, cám ơn anh.”
Trương Cạnh Phong rất có kiên nhẫn cười:
“Tin tưởng anh, cứ nhảy đi, em sẽ quên hết những thứ không vui khác, đến đây đi.”
Đưa tay muốn kéo Linh Tĩnh, nhưng mà Linh Tĩnh lui lại hai bước, đột nhiên bị người khác đỡ vòng eo cảu mình, nàng quay đầu lại nhìn thấy người nọ, thấy bóng người này, nàng không tránh nữa. Đưa tay về phía Trương Cạnh Phong tỏ ra thân mật, Gia Minh thấp giọng nói:
“Lúc này đi đâu vậy? Tớ tìm mãi không thấy, cậu uống rượu?”
“Tớ đi toilet, khi ra ngoài lại tưởng ly rượu thành nước suối, rất khổ.”
Nỉ non trong lòng Gia Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Tĩnh áp sát vào hắn, cái mũi khả ái nhăn lại, đầu lưỡi xinh xinh thè ra, thần tình nhu thuận, khác hẳn với những gì vừa nãy với Trương Cạnh Phong.
“Cậu thực là…”
Gia Minh không khỏi bật cười, nhìn Trương Cạnh Phong nói lời xin lỗi, sau đó đỡ Linh Tĩnh chạy đi tìm nước uống.
Đợi cho hai người đi xa, Trần Khắc An từ một bên đi tới, vừa cười vừa nói :
“Thế nào? Rất khó đúng không? Thành thật mà nói, hai nữ một nam này khiến tớ cảm thấy vô cùng kỳ quái, cậu nghĩ xem, bọn họ không phải là hai vợ một chồng đó chứ? Nếu như bọn họ không phải học sinh cấp 3, thì rất có thể sẽ như vậy, tớ lúc nãy có nghe ngóng qua chỗ Nhã Hàm tiểu thư, bề ngoài cậu nam sinh kia không được tốt, nhưng mà cũng là người của Hoàng gia, con cái Hoàng gia toàn là những đứa lắm tiền, chắc là thích làm những chuyện như thế này.”
“Không phải đâu.”
Trương Cạnh Phong lắc đầu, nói:
“Hai cô gái này trông không giống bị ép buộc, cùng chồng? A, chắc chắn sẽ không, thoạt nhìn bọn họ có tình cảm bạn bè gì đó, tớ sẽ không bỏ cuộc, cùng lắm thì chờ thêm một thời gian nữa mà thôi, đợi khi tuổi tác của nàng lớn hơn một chút, nàng sẽ hiểu được cái gì là tốt, cái gì là xấu. Đương nhiên, nếu quả thực như cậu nói… vậy thì tớ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên kia.”
Lời nói như đinh đóng cột, rất có khí thế, nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi góc phòng, thấy cô gái lúc nãy không bao giờ nhận lời khiêu vũ cùng hắn, bây giờ lại đang cùng với nam sinh Cố Gia Minh ôm ấp, khiêu vũ dưới ánh đèn.
“A, Gia Minh, Sa Sa đâu?”
“A, tớ bị cậu ấy bỏ rơi rồi, lúc nãy tớ còn đùa một chút, không biết cậu ấy nghĩ tới điều gì, suy tư nữa ngày, cuối cùng nó là đi uống rượu… Tớ đoán cậu ấy lại muốn làm cho du thuyền này nổ tung lên mới vừa. A, vừa rồi tớ có nói với cậu ấy, nếu như thuyền thực sự chìm, ba người chúng ta bơi tới một hòn đảo đơn độc, sau đó không phải lo lắng gì nữa, giống như Robinson sống cuộc sống vô ưu vô lo….”
“Cậu luôn nói những điều linh tinh”
Ánh mắt của Linh Tĩnh có chút mông lung nhìn về phía Gia Minh, sau đó nói:
“Nếu như thật có thể như vậy tốt quá, Gia Minh, lúc trước …. hình như tớ suy nghĩ hơi đơn giản về cuộc sống….”
Gia Minh nhẹ giọng cười:
“Nhưng mà trên hoang đảo cũng không có biện pháp tránh thai gì đó, lúc đó cậu và Sa Sa phải sinh rất nhiều đứa con…”
“Tớ đâu phải là heo nái.”
Linh Tĩnh cau mũi, bất mãn trợn mắt nhìn Gia Minh:
“Đều tại cậu, nam nhân không có ai tốt cả, nếu như tới hoang đảo, tớ và Sa Sa sẽ cắt bỏ cái đồ tồi đó, Sa Sa chẳng phải nói, đẹp trai sẽ bị cắt, Gia Minh không đẹp trai cho nên không bị cắt….:
Gia Minh há to miệng:
“Vậy … Hai người các cậu làm sao bây giờ.“
Linh Tĩnh ha ha cười:
“Lấy tay cũng được… A . xin lỗi…“
“Chân của tớ bị cậu và Sa Sa dẫm nát rồi…“
“Tớ đã nói tớ không biết nhảy, bây giờ lại có chút chóng mặt, cậu không nên ép tớ khiêu vũ mới phải, đáng đời.“
Gia Minh cười:
“Vậy thì được rồi.“
Một tay đặt vào cái eo mảnh khảnh cảu Linh Tĩnh, một tay trượt xuống mông của nàng ôm nàng thật chặt, hai chân của Linh Tĩnh bị nhấc bổng lên, nàng hoảng sợ ôm sát cổ Gia Minh, nói:
“ Cậu muốn làm gì?“
Gia Minh cười đặt nàng ngồi trên ghế salon, sau đó ngồi xổm xuống cởi giày của nàng, đôi chân mịn màng của nàng bị Gia Minh nắm trong tay, khuôn mặt của Linh Tĩnh đỏ bừng nhìn ra xung quanh, thấy Trương Cạnh Phong và Trần Khắc An đều nhìn sang bên này, thì nói:
“Gia Minh, cậu muốn làm gì?“
“Làm cái này.“
Đặt đôi chân ngọc của Linh Tĩnh lên chân của mình, sau đó ôm thắt lưng, một tay ôm vai, thân hình hai người dính sát lại với nhau không một khe hở. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Ôm cổ Gia Minh, Linh Tĩnh không dám nhìn tới phương hướng của Trương Cạnh Phong, thân hình nàng xoay tròn theo động tác của Gia Minh, nàng nói:
“Gia Minh, có người nhìn chúng ta đấy.“
“Tớ biết … Linh Tĩnh, tớ vừa rồi cảm thấy mình ghen…“
Trên mặt nở nụ cười ôn nhu, Linh Tĩnh nhẹ giọng nói:
“Gia Minh, kỳ thật …tớ lúc nãy cũng ghen…”
Không cần nói lời dư thừa, chỉ như vậy là đủ hiểu nhau, những thứ khác không còn cần thiết nữa. Cảm giác say xông lên, nhưng trong đầu nàng chỉ còn cảm giác sung sướng, ôm cổ Gia Minh, Linh Tĩnh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, bây giờ không cần phải suy nghĩ gì nữa, chỉ cần để hắn nhẹ nhàng chuyện động khiêu vũ….
Dưới ánh sáng mập mờ, hai người dính sát lại với nhau thành một khối.