“…”
Đông Phương Lộ nhìn hắn vài lần, nói:
“Đừng đùa ta.”
“Ta giống như đang nói đùa ư?”
Gia Minh cười rộ lên, nói:
“Bảo bọn họ tới đi, ta đã nói rồi, ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng.”
Nhìn thêm Gia Minh mấy lần, Đông Phương Lộ hơi nhếch miệng:
“Quên đi, ta không bị lừa đâu, ngươi cứ chờ đó, lát nữa ta sẽ gọi người tới, nếu ngươi như muốn phản kháng thì hạ thủ nhẹ tay, ít gì chúng ta cũng là bạn bè… Ta đã thấy ngươi đấm cái xe taxi kia một đấm rồi…”
Hắn thở dài, đứng lên, bước được 2 bước thì dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Gia Minh, sau khi xác định hắn không nói đùa, mới đi tới chỗ xe cảnh sát.
Gia Minh nhắm hai mắt lại.
Nơi này hắn đã từng tới rất nhiều lần rồi, khi tan học, hắn và Linh Tĩnh, Sa Sa đều về ngang qua đây, Sa Sa đánh nhau bị thương, hắn ở chỗ này bôi thuốc cho nàng, bọn họ đùa giỡn với nhau trong những bụi cây, ngọn cỏ nơi đây, chiều chiều họ lại tới đây đi dạo.
Sa Sa thích chơi đùa với những con chó cảnh, mèo cảnh của người khác, Linh Tĩnh thì đi tìm vỏ sò, chân trần, xắn quần, nhảy trên nước, giống hệt một tinh linh vui tính. Bọn họ đã từng có một con mèo nhỏ, sau đó lại không biết đi đâu, khi đó Linh Tĩnh ôm nó, ba người ngồi dưới ánh mặt trời, cảm giác thật là hạnh phúc.
Khi có thanh âm khác thường vang lên, hắn mở mắt, một chiếc máy bay chở khách bay ngang qua bầu trời, Linh Tĩnh đến Viên ba, Sa Sa cũng đã lên thuyền, chiếc thuyền kia chạy theo hướng tổng bộ của U Ám Thiên Cầm ở Viên, có Kelly quan tâm, sau này chắc Sa Sa không có chuyện gì cả, không biết nàng có quen ngay với khí hậu nơi đó không, không biết nàng có khóc không…
Có lẽ mình còn thiếu các nàng một câu xin lỗi…
Không ngừng nhớ lại quãng thời gian trước kia, hắn chợt nhớ tới một đoạn ký ức đã khá lâu rồi của kiếp trước.
Mùa thu năm 2002, hắn tiếp nhận nhiệm vụ tấn cấp của Bùi La Gia, khi chạy vào trong biệt thự của Hoàng gia, giết sạch mọi người trong đó, lúc đang gài lựu đạn ở tầng 2, bỗng nhìn thấy một cô thiếu nữ, mặc váy màu trắng trốn trong một góc, đang nhìn vào hắn, ánh mắt có chút sợ hãi, có chút bướng bỉnh, không hề chớp mắt, hắn nhắm ngay họng súng vào nàng, bóp cò. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Hiện giờ mới nhớ tới, gương mặt của thiếu nữ kia sao giống y như Linh Tĩnh.
Hắn ôm lấy đầu, đột nhiên có sự đau đớn xuất hiện, mấy chục năm qua hắn chưa từng khóc, vậy mà bây giờ nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Đứng dậy, Gia Minh cầm còng tay đi tới chỗ của Đông Phương Lộ.
“Có thật không vậy?”
“Có chuyện nhờ ngươi một chút.”
“Nói đi.”
“Đợi khi nào Ứng gia đổ, giết Ứng Tử Phong đi.”
“Ách… Không phải ngươi đã thỏa hận rồi cơ mà.” Liếc mắt nhìn Gia Minh, Đông Phương Lộ nhún vai, nói: “Được rồi, nếu như ta có cơ hội đó, nhất định sẽ làm, nhưng không biết có cơ hội đó không?”
“Đau đầu quá…”
“Giống y bệnh của Phương lão đại.”
“Ca” một tiếng, còng tay sáng loáng chụp lên cổ tay của Gia Minh…
“Làm cái gì… Bắt hắn?”
Phương Chi Thiên ném một đống hồ sơ lên bàn, nói:
“Vốn ta đâu có quyết định này, bây giờ thì chống đỡ làm sao?”
Đông Phương Lộ nhún vai:
“Hắn chủ động yêu cầu.”
“Hắn thực sự muốn chịu trách nhiệm, cũng muốn cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng… nhưng trách nhiệm này tính thế nào cho phải đây.”
“Không nặng tới mức tử hình chứ.”
“Giết hắn thì thế nào, vấn đề là… Ta không dự định giao hắn, giao hắn ra, ta nói làm sao với những thế lực như Cao Thiên Nguyên, U Ám Thiên Cầm…”
Phương Chi Thiên lại bắt đầu bóp trắn, một lát sau hắn nói:
“Thôi vậy, cứ cho hắn ra tòa tội danh là… giúp tội phạm buôn lậu thuốc phiện của Sa Trúc bang lẩn trốn, qua loa xử hắn mấy năm, dù sao hắn muốn ra ngoài cũng chẳng có ai cản được hắn… Thật là thích tìm phiền toái, được rồi, đem hắn tới một nhà tù nào tương đối yên tĩnh một chút, cho hắn một căn phòng đơn loại tốt, có ai động vào hắn, ta sợ hắn sẽ đánh chết người…”
Cuối tháng 8.
Cây cối trong núi xanh ngắt, sức sống bừng bừng, một chiếc xe chở tù đang chạy trên con đường hoang vắng, cô gái lái xe đang bỏ điện thoại xuống, vừa lái xe vừa rung đùi đắc ý, ngâm nga một ca khúc.
Tới gần ngã ba, có một chiếc xe tải đột nhiên lao tới, chắn ngang lối đi, cửa xe mở ra, một thiếu nữ mặc trang phục màu xám nhảy xuống, cầm trong tay một khẩu súng ngắm thẳng vào chiếc xe, ánh mắt nàng sắc bén như một lưỡi đao.
Xe chở tù dừng lại, Diệp Liên ra khỏi cửa xe, cười giơ hai tay lên:
“Huân tiểu thư phải không, chúng ta biết cô đã đến Giang Hải, Phương tiên sinh nói, nếu như cô muốn gặp hắn thì lúc nào cũng được, xin cứ tự nhiên.”
Thiếu nữ Nhật Bản ánh mắt lạnh như đao giơ súng, nghi ngờ đi về phía sau xe chở tù, một gã “hành khách” từ phía trên đi xuống, những kẻ tù tội và hai cảnh sát trong xe nhìn người này với ánh mắt hoài nghi, sự lạnh lùng của cô gái đột nhiên biến mất, nàng nhào vào trong lòng của đối phương.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc lâu, dần dần, thiếu nữ lắc đầu, nước mắt hiện đầy gương mặt, bướng bỉnh. Diệp Liên đẩy chiếc xe tải chặn đường để lấy lối đi, thuận tiện nói chuyện với nam nhân Nhật Bản đang ngồi trên chiếc xe thể thao đứng lề đường.
Hơn mười phút sau, người vừa bước xuống leo trở lại trên xe, Diệp Liên bất đắc dĩ vuốt tay, khởi động xe đi, thiếu nữ nhìn theo xe chờ tù, chậm rãi đuổi theo vài bước, sau đó lại chạy một đoạn, đột nhiên, từ trong đáy mắt nàng hiện lên sự cương quyết, “cách cách” lên đạn, hướng về chiếc xe chở tù.
Nam tử ngồi trên chiếc xe thể thao kia vội vàng xuất hiện phía sau nàng, đoạt lấy khẩu súng trên tay nàng, cố sức ôm lấy cô gái, sau đó phất tay với người trên xe, làm động tác cáo biệt.
Thiếu nữ bị vị hôn phu trên danh nghĩa của mình ôm lấy vẫn điên cuồng giãy dụa, nhưng mà không có hiệu quả, ánh mắt nàng nhìn vào xe tù thật ấm áp và ôn nhu. Cuối cùng, chiếc xe cũng biến mất trong tầm mắt…
Cuối tháng tám.
“Ta muốn giết hắn.”
Trong phòng làm việc của Phương Chi Thiên, Ứng Hải Sinh lạnh nhạt đưa ra yêu cầu của mình.
“Thế nhưng hắn sẽ chết.”
Đưa cho Ứng Hải Sinh một phần tư liệu, Phương Chi Thiên nhìn hắn, sau đó hít sâu một hơi, nói một cách nặng nề:
“Hắn sẽ chết, trong đầu hắn có khối u to bằng trái sầu riêng, loại chuyện này…”
“Vậy thì con trai của ta thì sao? Hắn đã điên rồi…”
“Thứ cho ta nói thẳng, hắn tự làm tự chịu. Hắn vu hãm cô bé kia buôn lậu thuốc phiện, ngươi cũng biết, tội đó là tử hình, loại vu hãm này đồng nghĩa với mưu sát.”
Phương Chi Thiên nhún vai, nói:
“Huống chi, tinh thần chỉ tạm thời hỗn loạn thôi, sau này sẽ tốt.”