“… Như vậy là, Cố Gia Minh trốn vào rừng, sau đó cắt đuôi được bọn họ rồi chạy về nhà?”
Khi ánh nắng chiều tắt hẳn, nghi vấn đồng dạng thế này xuất hiện từ miệng rất nhiều người ở Giang Hải. Trong số đó có Phương Chi Thiên, có Đông Phương Lăng Hải, có Thiên Vũ Chính Tắc, cũng có một người thanh niên tên Ứng Tử Lam vừa mới đến Giang Hải hôm qua, trước mặt bọn họ là tin tức giống nhau, cùng với những nghi vấn theo đó mà đến.
Cũng giống hành trình đến Giang Hải lần trước, Phương Chi Thiên lúc này đang ở lại biệt thự Đông Phương gia. Ăn cơm tối xong, hắn ngồi bên xe lăn với Đông Phương Nhược, hai người ngồi trên ban công hóng mát vừa uống trà vừa xem xét tin tức mới thu được. Nếu là trước đây, hắn sẽ cố gắng không để đứa cháu gái luôn ốm yếu này tham dự vào những chuyện thế này, chỉ là có vẻ cháu gái mình khá hứng thú với thiếu niên tên Cố Gia Minh kia, chuyện lần này cũng không có cảnh tượng máu tanh, bạo lực gì nên mới nói cho nàng nghe.
“Nói như vậy, vị Kelly Denime tiểu thư kia đưa ra lí do là Gia Minh tiểu đệ của chúng ta đã lừa cô ta hai năm, rốt cuộc là lừa cô ta chuyện gì chứ…”
Nghi vấn như vậy gần như là lẩm bẩm một mình, cũng không trông mong có ai giải đáp được. Phương Chi Thiên nhìn Đông Phương Nhược ở bên cạnh, vì cháu gái, đối với Gia Minh, trong lòng hắn thật sự tồn tại chút tư tâm khó nói rõ. Bởi vì từ năm đó, sau một số lần nói chuyện, hắn nhận ra cháu gái mình có vẻ có chú ý đặc thù tới thiếu niên mới chỉ gặp vài lần này, nguyên nhân rất khó nói rõ, nhưng khi một thiếu nữ mười mấy tuổi tò mò về một người con trai khác, hắn rất khó có thể không liên hệ chuyện này đến tình yêu.
Cháu gái có lẽ có hảo cảm với thiếu niên này, hoặc là tình cảm gì đó – ít nhất là Phương Chi Thiên nghĩ như vậy. Mà trong lòng hắn, đối với Đông Phương Nhược, hắn thật sự còn thương yêu nàng hơn cả con gái ruột của mình, mặc khác, tình huống của nàng lại cực kỳ đặc thù, trải qua lần thí nghiệm dị năng sai lầm kia, tính mạng của cháu gái có nguy cơ bị chấm dứt bất cứ lúc nào, bất kỳ thứ gì khiến nàng cảm thấy hứng thú thì hắn đều coi trọng. Mặc dù trong tình báo của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, Cố Gia Minh là tên lừa gạt tình cảm, một chân đạp ba thuyền, nhưng hắn cũng không thèm quan tâm, cháu gái chưa chắc đã còn sống được lâu nữa, vì vậy chỉ cần nàng có hảo cảm với thiếu niên khác, nếu điều đó khiến nàng cảm thấy hành phúc, thì phẩm hạnh của đối phương cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể lưu lại dấu vết của hạnh phúc trong quãng đời ngắn ngủi của nàng là được rồi.
Đương nhiên, suy nghĩ rồi đưa ra kết luận như vậy, trước mắt vẫn còn quá sớm, hắn suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng hỏi dò cháu gái mình:
“Nhược Nhược, đối với vị Kelly tiểu thư sắp trị liệu cho cháu, cháu có ấn tượng thế nào? Hôm qua các cháu cũng gặp nhau rồi.”
“Ồ… Một chị người nước ngoài rất thú vị…”
“Thú vị?”
Phương Chi Thiên nhíu mày, cảm giác của cháu gái mình rất nhạy cảm, nhưng hình dung như vậy lại rất không rõ ràng, chỉ là, thấy Đông Phương Nhược gật đầu nhưng không định bổ sung thêm, hắn cũng không hỏi nữa. Chứng bệnh của Đông Phương Nhược bắt nguồn từ dị năng ở não bộ, đối với nàng, suy nghĩ không khác gì thiêu đốt tính mạng, thay vì dẫn dắt để nàng suy nghĩ về những vấn đề này, còn không bằng để nàng yên lặng suy nghĩ về những chuyện tốt đẹp như tình yêu, hạnh phúc, có lẽ còn đáng giá hơn.
“Nhưng mà… Cố Gia Minh kia chạy trốn cũng rất nhanh, đúng không? Không hổ là đệ tử của Giản Tố Ngôn.
“Đúng vậy, cháu cảm thấy hắn có thể chạy thoát được.”
Đông Phương Nhược mỉm cười, gật đầu.
Chút ánh sáng còn sót lại phía trời tây cuối cùng cũng tắt hẳn, sắc trời tối xuống, ánh đèn sáng lên xa xa gần gần, dõi mắt ra xa khỏi biệt thự có thể thấy được thành phố lớn bắt đầu sáng đèn lên, đôi mắt thiếu nữ trống rỗng, an tĩnh nhìn cả thế giới như vậy, trong ánh mắt phản xạ lại hết thảy ánh sáng…
Thời gian trôi qua khoảng nửa giờ nữa, trong một gian phòng của khách sạn Cố Viên, tám tên đàn ông đang tự mình thoa thuốc chữa thương. Bọn họ có người ở trần, có người chỉ mặt một cái quần ngắn, rất nhiều chỗ trên thân thể đều xuất hiện vết máu đọng sưng đỏ đến đáng sợ. Những vết thương này vốn bị che giấu dưới quần áo khiến bọn họ có thể làm bộ không có chuyện gì để trở lại, đến khi không có người lạ thì bọn họ mới có thời gian thoa thuốc lên thân mình, hơn nữa suy nghĩ lại quá trình chiến đấu nguy hiểm chỉ ngắn ngủi mấy phút lúc trước.
Hai tay nâng cằm, thiếu nữ tên Kelly ngồi trên một chiếc ghế đầu trong góc phòng nhìn đám đàn ông cường tráng phô bày thân thể trước mặt nàng. Mặc dù nàng hơi thiên hướng đồng tính luyến ái, nhưng những người này rèn luyện rất xuất sắc, mỗi tấc thân thể đều tràn đầy lực lượng, nàng nhìn cũng rất đã ghiền.
“Chậc chậc, tôi đã nói trước với các anh rồi, phải giết hắn, cho dù các anh không xuống tay được thì ít nhất cũng phải có thái độ muốn giết người. Bây giờ đã biết sai lầm rồi chứ?“
Vừa đã ghiền, nàng vừa nói mát.
“Lúc chưa đến thì còn có vài người biểu hiện dường như có thể ngăn cản được hắn, kết quả là… Tám người! Dễ dàng bị người ta đánh cho xây xẩm mặt mày như vậy! Biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân(núi cao còn có núi cao hơn) chưa? Bây giờ các anh đã khâm phục tôi chưa, tôi gào thét trước mặt hắn mà hắn cũng không làm gì được tôi.“
“Đây không phải chiến đấu sống chết, hơn nữa nếu dùng súng…“
“Dùng súng?“
Là một thiên tài có chỉ số thông minh vượt qua một trăm tám mươi, thói quen cười lạnh và ngắt lời người khác của Kelly được quán triệt tương đối hoàn toàn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
“Nếu tôi cho các anh biết, kỹ xảo áp chế hỏa lực của hắn tương đương với Nguyên Lại Triêu Sang, các anh còn dám dùng súng trước mắt hắn sao? Bản thân các anh chỉ có thể thuật xuất sắc, nói đến dùng súng, tám người các anh có lòng tin khi đối mặt với Nguyên Lại Triêu Sang không chứ?“
“Bất kể thế nào…“
Nàng quệt miệng một cách khó chịu, đứng dậy nói.
“Chuyện lần này không được nói với bất kỳ ai, các anh đuổi theo vào rừng cây, sau đó thì không thấy người nào cả… đừng xem bí mật này là trò đùa, có một câu châm ngôn, tôi không cần các anh thích tôi, nhưng phải phục tùng tôi, bởi vì chỉ có thiếu nữ thiên tài là tôi đây mới đảm bảo được mạng sống cho các anh, nếu các anh không ý thức được điều này… Tôi sẽ giết các anh trước tiên!”
Nàng vừa dứt lời, tiếng xé gió vang lên, ba người phía trước đột nhiên lùi lại một bước, bộ dạng cực kỳ chật vật, bởi vì trong khoảnh khắc đó, thân hình Kelly giống như quỷ mị, ngón tay mảnh khảnh đồng thời xẹt qua cổ ba người. Mặc dù chỉ là tượng trưng, nhưng trong khoảnh khắc đó, ba người thậm chí không thể tránh né được!
Chuông cửa chợt vang lên.
Mọi người bị hù dọa bởi lần ra tay trong nháy mắt vừa rồi. Trong ánh mắt vẫn còn kinh ngạc của bọn họ, thiếu nữ cao hứng chạy ra mở cửa, xuất hiện bên ngoài là một gã quản lý của khách sạn dẫn theo một người đưa băng ghi hình:
“Kelly tiểu thư, đây là những bộ phim của Sophie Marceau mà cô muốn, chúng tôi đưa đến phòng chiếu bóng hay là để trong phòng cô…“
“Không cần, tôi tự mang vào được, đưa cho tôi đi.“
Đón lầy một chồng băng dây từ tay người giao hàng, nàng dùng chân đóng cửa lại một cách khó khăn, sau đó đi thẳng về phòng mình.
“Nói mình giống Sophie Marceau… Không biết là có xinh đẹp hay không, nếu như dám nói xấu mình, hừ hừ…”
Lúc trước nàng tỏ ra rất vui với hình dung của Gia Minh về mình, sợ rằng không ai ngờ được, nàng căn bản không có chút nhận thức cụ thể nào về cái tên Sophie Marceau này.