Thiên Vũ Chính Tắc trầm mặc một lúc rồi mới nói:
“A, ta hiểu rồi, ai cũng có sự cố chấp của mình, xin lỗi. Ta sẽ không đề cập tới chuyện này nữa. Hai mươi ngày? A, cũng sắp tới Lễ Nô-en, ta sẽ an bài tất cả cho ngươi.”
“Chuyện của ta ta sẽ làm, các ngươi tự mình làm tốt chuyện của mình là được, tới lúc đó ta sẽ tới tìm các ngươi.”
“Ách… Được, bảo trọng. A, Duy ra rồi, ta phải cúp máy đây…”
Trong loa truyền tới giọng nói của Long Đường Duy, sau đó cúp máy.
Trong một căn phòng ở Nhật Bản, Long Đường Duy đã tắm rửa xong, dường như là đã nghe trộm câu chuyện một lúc, bây giờ lao tới nói:
“Là Hoa Tulip ư? Là Hoa Tulip ư? Em muốn nói chuyện với hắn, em muốn hỏi xem vì sao hắn phải điều tra em…” Thiên Vũ Chính Tắc sợ hãi vội vã cúp máy. Nguồn: https://sachvui.com
“Ai, đừng làm rộn đừng làm rộn hôm nay em đừng chọc tới hắn hắn đang nổi nóng, hắn mà điên lên lại đi giết người…”
“Nổi nóng? Làm sao vậy?”
“Khụ, cũng mấy người tìm tới nhà của hắn, được rồi, hai mươi ngày nữa hắn sẽ đến Tokyo một chuyến, em cứ chuẩn bị cho tốt, tới lúc đó kiểu gì cũng gặp mặt, dù sao hình như hắn cũng biết em.”
“Thật không? Quá tốt!”
Long Đường Duy cười nhảy dựng lên, một lát sau mới nhớ tới chuyện gì đó, nói:
“Ách, hắn tới Tokyo làm gì, báo thù ư?”
“Ừ.”
Thiên Vũ Chính Tắc gật đầu cười, nóí:
“Chắc là hắn sẽ mang tới cho người khác một phần quà giáng sinh thật to.”
Đầu dây điện thoại bên này, Gia Minh từ từ đặt tai nghe xuống, một lát sau, hắn mới tự thì thào.
“Nếu đã biệt ly, cả đời không qua lại với nhau cũng tốt… Vì sao còn phải làm cho ta hận ngươi…”
Những lời này, dường như là quan hệ chân chính của Gia Minh với Bùi La Gia…
Không lâu sau, Gia Minh đã xử lý xong thương thế đi tới bệnh viện, hắn đi tới phòng của Sa Sa, trên đường còn phát hiện mấy trạm gác ngầm, đều là đặc công của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, phòng bị nghiêm mật như vậy, cho dù đám lính đánh thuê ở trường học có tới cũng không có vấn đề gì.
Tiến nhập phòng bệnh, Sa Sa được băng bó toàn thân một cái chân bị cố định đặt lên giá, Linh Tĩnh thì ngồi ở trên ghế bắt chuyện, nét mặt hai cô gái đều có sự mệt mỏi, nhưng mà không muốn ngủ, mắt thấy Gia Minh vào, câu nói đầu tiên của Sa Sa là:
“Bị bác Diệp mắng một trận, cậu bây giờ mới đến.”
“Ha hả… Không có chuyện gì mà tự chui đầu vào lưới đó là đứa ngốc.”
Gia Minh đóng cửa lại, hít một hơi, nói:
“Tớ có chuyện muốn nói thật với các cậu.”
“Ách…”
Linh Tĩnh và Sa Sa nhìn nhau, sau đó cau mày nói:
“Đâu có…”
Gia Minh không khỏi bật cười:
“Thực ra hôm nay tớ có trúng một phát đạn, nhưng mà vấn đề không lớn, vừa rồi sợ các cậu lo lắng nên không nói, bây giờ đã băng bó rồi, nên mong các cậu giữ bí mật, nhột quá, nhìn xem…”
Hiểu là chuyện này không có khả năng giấu được hai người bên cạnh mình, Gia Minh vén áo, để cho các nàng nhìn băng vải trắng noãn, tình cảnh bây giờ khác xa cảnh tượng khi nãy cả trăm lần, thoạt nhìn giống như vết thương sắp lành.
Linh Tĩnh cùng Sa Sa há to mồm nhìn một hồi, sau đó kéo vào kiểm tra, hỏi nhiều lần có phải là không có chuyện gì hay không, đợi cho khi Gia Minh xác nhận, hai nàng liên tiếp tuôn ra những câu oán giận Gia Minh không biết thương bản thân mình.
Các nàng cũng biết Gia Minh có bí mật, oán giận thì oán giận, nhưng nếu bảo Gia Minh nói rõ, thì đương nhiên hắn sẽ không nói. Nghe hai người nói như vậy, Gia Minh cười ngồi ở bên cạnh Linh Tĩnh, lãng lặng nghe.
“Này. Gia Minh, cậu mệt lắm không? Buồn ngủ thì bên kia còn một cái giường bệnh đấy.”
“A, Sa Sa đại nhân và Linh Tĩnh đại nhân còn đang lải nhải… tớ không muốn chết nên phải ngồi nghe, không phải, không phải… Ha hả…”
“Thật là, tớ đâu có lải nhải.”
“Đúng vậy đúng vậy…”
Trong những câu nói đó, Gia Minh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một lát sau, hắn đã dựa vào Linh Tĩnh mà ngủ say. Linh Tĩnh cởi giầy, để tất trắng co chân lên sô pha, ngáp một cái mỉm cười trò chuyện nguy hiểm hôm nay với Sa Sa. Đồng thời nàng đỡ Gia Minh nằm xuống, để đầu hắn lên đùi mình, yêu thương vuốt ve những vết thương nhỏ trên người của hắn.
“A, thật buồn ngủ… Linh Tĩnh, cậu cũng lên giường ngủ đi… A…”
“Ừ, tớ biết… Nhưng không sao, nếu không tớ lại đánh thức hắn a… Hắn hôm nay quá mệt mỏi rồi…”
Mang theo sự buồn ngủ, những thanh âm nhỏ nhẹ cứ ngắc ngứ vang lên trong phòng bệnh, không bao lâu sau, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Cũng không biết bao lâu, Đoàn Tĩnh Nhàn đi ngang qua, đẩy cửa phòng, nhìn vào bên trong, thấy Gia Minh đang nằm trên đùi con gái mình, còn con gái mình thì co ro ngồi ngủ.
Trước kia nàng còn tưởng rằng Gia Minh và Sa Sa có quan hệ yêu đương, bây giờ thấy cảnh này thì trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng mà sau một lát, nàng mới bất đắc dĩ lắc đầu, có thể ba người bạn này đã vượt khỏi giới hạn quan hệ nam nữ, mình không thể là một người cổ hủ để con mình khinh thường được.
Nàng cầm tới hai cái chăn một cái đắp lên người thiếu niên đang ngủ trên đùi con gái mình, sau đó lại nhẹ nhàng đắp cho con gái, mặc dù rất nhẹ, nhưng Linh Tĩnh vẫn thức giấc, hai mắt ngái ngủ hơi mở một cái, sau đó lại nhắm lại, lầm bầm một tiếng:
“Mẹ…”
“Ngủ đi.”
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con gái, Đoàn Tĩnh Nhàn ôn nhu cười cười:
“Ngủ đi…”
Trong chốc lát, cửa phòng đã được đóng lại, trong căn phòng bệnh ấm áp, có ba người đang ngủ…