“Được rồi, được rồi, tôi sẽ có chừng mực, tuyệt đối sẽ không hành hạ mỹ nữ quá mức… Hừ, nhu đạo của tôi gân đây đã vượt qua được kiểm tra, đang muốn thử một chút đây.”Hắn chầm chậm chạy đến trước mặt Huân.
“Huân. Huân tiểu thư xinh đẹp, tôi muốn tỉ thí một trận hữu hảo về thể thuật, xin hỏi có được không?”
Ngẩng đầu nhìn hắn, Nguyệt Trì Huân nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, không phải trước khi rời khỏi Giang Hải, Gia Minh đã nói nàng phải nghe theo sự sắp xếp của Thiên Vũ Chính Tắc sao, lúc này đương nhiên cũng phải hỏi ý kiến của đối phương. Nguyệt Trì Chính Không lại cho rằng con gái đang nhìn mình, gật đầu rất bất mãn, đến khi Thiên Vũ Chính Tắc gật đầu bất đắc dĩ thì nàng mới đứng lên:
“Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Nhìn sang bên này, Thiên Vũ Chính Tắc mấp máy môi:
“Đừng nặng tay quá…”
“Ha hả, yên tâm, yên tâm, tôi nhất định sẽ nhẹ tay, không phải sợ. Ừ, đến đây đi.”
Cười lui về phía sau một bước, Mộ Thôn Quảng Thụ bày ra tư thế mở đầu tiêu chuẩn của nhu đạo. Tư thế mở đầu này rất tuỳ ý, không thể nhận ra được sự lợi hại nào nhưng ánh mắt của rất nhiều người xung quanh lại bị trận đấu này hấp dẫn, bạn của Thiên Vũ Chính Tắc đấu với Huân rốt cuộc sẽ là tình cảnh thế nào? Hầu như tất cả mọi người, bao gồm cả các trưởng lão, đều nhìn sang bên này.
Còn Huân.
Hai bàn tay nắm lại, đầu tiên là tư thế Vịnh Xuân quyền khó coi, sau đó dường như nàng nhận ra đây là cuộc tranh tài về Nhẫn thuật, vì vậy hai đầu gối trầm xuống, đổi lại thành tư thế Nhẫn thuật đã luyện tập trước đây, nhưng lại khá cứng nhắc, một lát sau, nàng lại đổi quyền thành chưởng, đổi đi đổi lại, đến cuối cùng, nàng dĩ nhiên lại buồn rầu nhìn mười ngón tay thon dài trắng nõn của mình, chân tay có vẻ luống cuống. Một năm tới đây nàng luôn luyện tập với Gia Minh, thỉnh thoảng tiến hành thực chiến, cũng không có tư thế mở đầu cụ thể nào. Gia Minh chỉ vừa nói vừa yêu cầu đối phương ra tay bất cứ lúc nào, loại tư thế mở đầu như nhắc nhở người khác “Ta tới nha” này căn bản không có ý nghĩa gì cả.
Mấy ngày qua bởi vì Thiên Vũ Chính Tắc chỉ mới quen Mộ Thôn Quảng Thụ nên nàng cũng chỉ biết hắn là một người không tệ, thích đi du lịch khắp nơi, nhưng có thể trở thành bạn bè với Thiên Vũ Chính Tắc, hơn nữa còn có thể ra tay đánh Ngự Thủ Hỉ thì quá nửa cũng là một cường giả rất lợi hại sao. Trong lòng nghĩ vậy, nàng muốn dùng tư thế mạnh nhất để đối phó với hắn, nhưng lại phát hiện mình hơi gặp khó khăn. Nguyệt Trì Chính Không ngồi ở phía trước lắc đầu, đứa con gái này luôn khiến hắn không hài lòng, xem ra một năm qua ở Trung Quốc cũng chỉ uổng phí ngay cả khi ý nghĩa tồn tại của nàng chỉ vì để lôi kéo Thiên Vũ Chính Tắc nhưng trong lòng hắn vẫn hơi tức giận.
Đến sau cùng, rốt cuộc nàng vẫn phải dùng tư thế Vịnh Xuân quyền khó coi. Trong mắt đám Ninja xung quanh, tư thế trong công phu Trung Quốc này thực sự là ngu ngốc đến không thể ngu ngốc hơn, mọi người âm thầm chế nhạo và thất vọng. Mộ Thôn Quảng Thụ nhìn nàng tư thế của nàng nhưng vẫn không nhúc nhích.
Hai người đứng nhìn nhau gần ba phút, đôi chân Mộ Thôn Quảng Thụ dường như đã trở nên hơi chết lặng, lung lay thân thể, hắn bất đắc dĩ lao về phía Huân. Khoảng cách dần được rút ngắn, tâm tình mọi người trở nên khẩn trương cao độ, đang đợi Mộ Thôn Quảng Thụ biểu hiện ra vũ kỹ thần kỳ trong nháy mắt.
Bóng người đụng vào nhau. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Tiếng kêu thảm thiết sắc bén quanh quẩn trong sân, Mộ Thôn Quảng Thụ bay lên, xẹt qua một đường vòng cung trên không trung rồi rơi xuống đất, rõ ràng chỉ là một cú đụng vai cực kỳ đơn giản, thắng bại đã phân. Huân khá kinh ngạc nhìn người thanh niên đang ngã trên đất, nhưng ngay sau đó nàng liền lui lại một bước, cúi người chào. Mộ Thôn Quảng Thụ vẫn ôm vai kêu thảm:
“A, vai tôi… Trật khớp rồi… A, nhất định đã trật khớp rồi… Đau quá… Đau đau đau…”
Thiên Vũ Chính Tắc bất đắc dĩ tiến lên giúp hắn nối lại bả vai bị trật khớp, sau đó lại xấu hổ đỡ hắn trở lại:
“Ngại quá, mọi người tiếp tục đi, bạn tôi không am hiểu về phương diện này lắm…”
Xuất hiện tình huống khôi hài như vậy khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng, nhưng thi đấu thì vẫn phải tiếp tục. Một lát sau, nhóm người Văn Thái Lang trước sau khiêu chiến Huân nhưng đều bị từ chối. Nhớ lại tư thế vụng về của Huân vừa rồi, mọi người không khỏi lại càng xem thường, quy định khi luận võ như vậy được đặt ra là để phòng ngừa nhiều người muốn liên hợp lại để đối phó với một người, vừa rồi đấu với Mộ Thôn Quảng Thụ Huân không phải tiêu hao chút thể lực nào, vậy mà thậm chí lại từ chối tất cả khiêu chiến của mọi người, rõ ràng là ở Trung Quốc hưởng thụ một năm, ngay cả lá gan cũng nhỏ đi – trước kia cho dù lúc lượng không đủ nhưng Huân chưa bao giờ từ chối khi người khác khiêu chiến.
Mà thấy thái độ e sợ của nàng, Nguyệt Trì Chính Không lại càng thêm bất mãn.
Đến khoảng mười giờ khuya, chuông điện thoại của Thiên Vũ Chính Tắc bỗng vang lên, đi tới một bên nghe một lát sau đó hắn trở lại với vẻ khá nghi ngờ, vỗ vai Huân:
“Đến đây một chút, có tin tức từ Giang Hải…”
Vẻ lạnh lùng chợt hoà tan, nàng đi theo Thiên Vũ Chính Tắc, đến khi Thiên Vũ Chính Tắc nói xong, trên mặt nàng xuất hiện vẻ bối rối hiếm thấy, cầm lấy điện thoại của đối phương:
“A lô… Sa Sa, mình là Huân. Hắn bị trúng đạn? Làm sao có thể…”
Gần nửa đêm, mọi người trong sân đều đã trở về chồ ngồi của mình. Bên sân, Huân ngồi cúi đầu yên lặng, tư thế như vậy đã duy trì gần hai giờ từ khi nghe điện thoại xong, nhưng so với lúc trước, những người xung quanh còn bất giác cảm thấy chút gì đó lạnh lẽo.
Nguyệt Trì Chính Không đứng ở đằng trước nói chuyện, tổng kết tình hình luận võ vừa rồi và phân tích sự thiếu sót của một số người. Hắn đứng đó nói một lúc lâu, sau khi tổng kết xong liền nhân tiện nói luôn chuyện kiểm tra ngày mai.
“… Bởi vì đây là lần kiểm tra mỗi năm mới có một lần, ta hi vọng mọi người cố gắng hết sức trong lần kiểm tra này… Năm ngoái người đứng đầu là Văn Thái Lang, hi vọng năm nay có thể tiếp tục tiến bộ…”
Phát biểu, khích lệ xong. Nguyệt Trì Chính Không lại nói về những người hắn có ấn tượng. Cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn sang Huân đang ngồi ở một bên:
“… Còn con nữa. Huân, một năm trước khi cho con đến Trung Quốc học tập, ta đã hi vọng có thể thấy được thành tích của con, nhưng hành vi sợ chiến đấu vừa rồi của con khiến ta rất thất vọng. Ninja có thể lựa chọn tạm thời tránh đối thủ lợi hại hơn mình trong lúc chiến đấu thực sự nhưng tuyệt đối không được e sợ trong khi luyện tập, hi vọng ngày mai con có thể…”
Bởi vì Huân là con gái của hắn nên lời nói cũng đặc biệt nghiêm nghị hơn so những người khác, chỉ là hắn còn chưa nói xong thì Huân đã đứng lên đi tới giữa sân, quỳ xuống:
“Xin lỗi, cha, sáng mai con sẽ ngồi máy bay trở lại Giang Hải, sẽ không tham gia buổi kiểm tra ngày mai được.”
Mọi người đều biết quan hệ của Huân và Nguyệt Trì Chính Không, xưng hắn là cha tại nơi này cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng cắt đứt lời nói của người lớn, hơn nữa làm trái lại ý tứ của người lớn và cấp trên, đối với Ninja, đây tuyệt đối là chuyện đại nghịch bất đạo. Lông mày Nguyệt Trì Chính Không vểnh lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đứa con gái đang quỳ trước mặt mình:
“Con nói gì?”
Ngẩng đầu lên, nàng nhìn cha mình bằng ánh mắt lạnh nhạt mà kiên quyết:
“Con muốn trở lại.”