“Tớ muốn… chuyển ra ngoài…”
TV vẫn mở, thanh âm quảng cáo truyền ra, Sa Sa ôm gối ngồi trong một góc, ánh mắt nhìn Gia Minh và Linh Tĩnh, tiếng nói của nàng xen lẫn với thanh âm của TV hiển nhiên là không rõ lắm.
Linh Tĩnh đang kiểm tra đồ đạc, lúc này quay đầu hỏi:
“Cái gì?”
Gia Minh cũng tỏ ra không nghẽ rõ, nhìn nàng.
“Tớ muốn…”
Sa Sa thấy Gia Minh nhìn mình lâu như vậy, rốt cục hít sâu một hơi, nói:
“Tớ muốn chuyển ra ngoài một chút, hiện giờ công việc của Sa Trúc bang hơi nhiều, tớ hay phải về muộn, cha của tớ trước kia có một gian nhà bên đó…”
Nàng còn chưa kịp nói xong, Linh Tĩnh đã đứng dậy nhìn nàng, xoay người đi vào trong phòng:
“Tớ đi tắm.”
Có lẽ nàng vào trong đó lấy quần áo.
“Ách… Tớ…”
Bị cắt ngang như vậy, dũng khí của Sa Sa biến mất, hai vai sụp xuống, nhìn Gia Minh không biết phải nói cái gì.
Thường ngày Gia Minh tương đối cưng chiều nàng, nhưng mà nàng biết chuyện này quan hệ trọng đại, trong lòng có chút áy náy cúi đầu, sau đó lại liếc mắt nhìn Gia Minh, nhếch môi định nói.
Đúng lúc này thì trong phòng ngủ truyền ra những tiếng lịch kịch, giống như có gì đó đổ vỡ.
Gia Minh đứng lên mở cửa, thấy quần áo và đồ dùng rơi đầy đất, Linh Tĩnh mặc một bộ quần áo ngủ màu đỏ, đi đôi tất trắng, dựa vào giường, trên đùi nàng có vô số quần áo và đồ dùng bị đổ, nàng ngẩng đầu nhìn Gia Minh, hai mắt ứa lệ.
Lúc này, Sa Sa đã chạy vào, nàng nghiêng đầu đứng im đưa tay lau nước mắt.
Bầu không khí cứ như vậy trầm xuống, Sa Sa có chút do dự đi lên vài bước, đại khái là nàng muốn ôm Linh Tĩnh nhưng không dám đành phải thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày, Linh Tĩnh lại dùng ống tay áo lau lau ánh mắt, gục đầu vào gối của mình, nghẹn ngào.
“Linh Tĩnh, thật xin lỗi, thế nhưng tớ…”
Đem áo và đồ dùng hàng ngày đặt lên giường, Sa Sa ôm lấy Linh Tĩnh, nhưng lại bị Linh Tĩnh hất ra.
“Liễu Hoài Sa, cậu cho rằng tớ gây khó khăn cho cậu đúng không?”
“Không phải… Thế nhưng tớ, thế nhưng tớ… tớ cũng không còn cách nào khác…”
Hai cô gái ôm nhau trong phòng, Gia Minh day day trán, cơn đau đầu lại dâng lên, vốn lúc này hắn định tới ôm hai người khuyên nhủ cho họ bình tĩnh lại, nhưng trong đầu hắn lại chẳng có từ nào có thể an ủi được.
Hắn đi vài vòng trong phòng, một tay chống tường, một tay bóp trán, cảm nhận cơn đau đớn trong đầu. Khi hắn định ngồi xuống thì lại đi tới góc nhà, rót một chén nước, tiếng khóc lúc này đã vang lên xen lẫn thanh âm của TV.
“Cậu định không đi học? Không lên đại học? Lẽ nào làm đại tỷ của đám xã hội đen thú vị như vậy ư? Nếu như… cậu gặp chuyện như chú Liễu, tớ và Gia Minh phải làm sao bây giờ?”
“Thế nhưng… Tớ thật sự không biết mình phải làm gì…”
“Chẳng phải cậu thích bóng chuyền hay sao? Năm ngoái chẳng phải cậu nói là mình muốn làm nhà thiết kế thời trang hay sao, có nhiều chuyện tốt hơn là đi làm xã hội đen, cậu biết…”
“Tớ đã không đánh bóng chuyền lâu rồi, thiết kế thời trang chỉ là nói đùa thôi…”
“Chúng ta còn là học sinh cấp 3 đấy, sao có thể làm xã hội đen được, sau khi cậu học xong đại học… cậu có thể quyết định mà, khi đó cậu sẽ hiểu…”
“Nhưng mà Sa Trúc bang gần đây có việc, có một số bang phái lại nhúng tay vào, đêm hôm nay còn phải đàm phán với người ta, tớ đã không chối, nhưng mà không thể không…”
“Tớ ghét một cô gái mà lúc nào cũng liên miệng nói đàm phán, tớ nghĩ tớ sai rồi, tớ không nên quản cậu, tớ không nên… cản cậu để cậu gặp chuyện không may…”
Linh Tĩnh nói xong lại khóc, Gia Minh đi vài vòng ở phòng khách, phát hiện ra mình không thể an ủi gì cả đành kéo cửa ra đi ra ngoài, đạp xe tới biệt thự của Nhã Hàm, trên đường gọi điện cho Tiểu Mạnh.
“A lô, Mạnh ca, đêm hôm nay đàm phán với ai vậy… là Tân Trữ bang? Không có chuyện gì… Tôi chỉ hỏi một chút thôi, Sa Trúc bang đã không cho buôn lậu thuốc phiện, vậy mà có người còn nói tới, đúng là kỳ quái… chúng ta không phải Liên Hợp Quốc mà lúc nào cũng thương lượng giải quyết vấn đề… Ha hả, biết rồi, đồng thời tìm cho tôi một số tư liệu, nhất là lão đại của Tân Trữ bang, hình như tên hắn là Triệu Chấn Hải thì phải, chẳng phải lần trước tư liệu đã bảo điều tra rồi mà… Tôi không thấy, anh tra địa chỉ nhà hắn, những họ hàng tương đối thân cận… A, ba đời thì càng tốt… Không có gì, tâm tình không tốt lắm đi ra ngoài hóng gió một chút, đang định bái phỏng cô, dì, cậu, mợ bọn Tân Trữ bang… Ha ha, nói đùa mà thôi…”
Gió đêm thổi tới, hắn cúp điện thoại, thì thào tự nói:
“Mẹ nó… Chúng mày muốn tới thì tao tới gặp cả nhà chúng mày…”
***
Đèn đường sáng trưng, hắn vòng qua học viện Thánh Tâm, tới khu biệt thự của Nhã Hàm. Lúc này, trước biệt thự có 2 chiếc xe con, trông như là có người tới gặp, năm nay nàng đã hòa giải với cha mình, bắt đầu tiếp xúc với một số người trong nhà, số người tới gặp cũng nhiều hơn.
Thường ngày toàn lấy chìa khóa tự mở cửa, nhưng bây giờ thì không thể, Gia Minh dừng xe nhấn chuông, một lát sau hắn thấy Nhã Hàm mặc một bộ quần áo công sở màu trắng đi ra mở cửa, thấy hắn, nàng cười cười lắc đầu chỉ vào bên trong, ý bảo có khách:
“Vào đi.”
“Chào cô giáo.”
Chào một tiếng Gia Minh tiến vào trong, thấy trong phòng có tổng cộng có 7 người, cả nam lẫn nữ, hiện giờ đều đang nhìn vào hắn, 2 người trong đó Gia Minh biết, đều là họ hàng của Nhã Hàm, không biết đang thảo luận cái gì, Một thanh niên đeo kính đi tới bên cạnh nói:
“Nhã Hàm, đây là học sinh của cậu?”
Trông dáng vẻ thì hình như hai người có vẻ thân thiết.
Nhã Hàm phất phất tay:
“Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi có việc cần nói với cậu này một chút.”
Nàng xoay người dẫn Gia Minh tới thư phòng. Nguồn: https://sachvui.com
Đóng cửa phòng, cái bộ mặt miễn cưỡng của Nhã Hàm lập tức biến thành tươi cười, ôm cổ Gia Minh, hôn hắn một cái rồi mới nhẹ giọng nói:
“Có một số chuyện hơi phiền, để chị ra ngoài bảo họ về, em chờ một chút.”
“Không cần đâu, em tới rồi phải đi ngay…”
“Ứ, đừng vậy mà.”
Hai tay ôm cổ hắn, thân hình Nhã Hàm như một con mèo nhỏ nằm trong ngực hắn, ngẩng đầu lên, nói:
“Vất vả lắm em mới tới đây được một lần, ngoài kia cũng không có chuyện gì lớn, để chị bảo họ đi.”
“Đúng là em có việc, em tới là muốn mượn xe chị ra ngoài hóng gió.”
“Đi đâu?”
Nhã Hàm bật dậy, dùng ánh mắt hiếu kỳ hỏi.
“Ách, chuyện này… Được rồi, cái tên nam nhân đeo kính kia là ai? Hình như hắn chú ý tới chị, có muốn em đánh hắn một trận không.”
“Phì, cái gì mà mở miệng là đánh, họ nhiều người như vậy em đánh nổi không?”
Nhã Hàm lườm hắn một cái, nói:
“Không nhắc tới hắn nữa, em định đi đâu? Linh Tĩnh và Sa Sa có đi cùng không?”
“Kỳ thực… A, Sa Sa lại gây chuyện với Linh Tĩnh, nàng muốn chuyển ra ngoài, bởi vì Linh Tĩnh hay nói nàng trở về muộn, tối lại còn ra ngoài, hiện giờ em tương đối loạn, muốn ra ngoài cho tỉnh táo một chút…”
Nhã Hàm nghe Gia Minh nói vậy, đảo mắt vài vòng, nhíu mày:
“Không phải Sa Sa muốn chia tay với em đó chứ.”
“Không phải đâu, cô ấy không có ý này.”
“Vậy…”
Nhã Hàm cười theo hình trăng khuyết:
“Chị có thể coi mình là người ngoài để hả hê một chút không?”
Gia Minh thở dài:
“Hả hê một đêm là được rồi.”
Hắn đưa tay véo mũi nàng, Nhã Hàm không tránh, trên mặt tươi như hoa, qua một lát nàng nói:
“Vậy em chờ một chút, chị lập tức đuổi họ về, sau đó cùng em ra ngoài chơi!”
“Chờ một chút.”
Thấy tâm tình của nàng có chút hưng phấn, Gia Minh liền vội vàng kéo nàng lại, nói:
“Em ra ngoài không phải đi chơi.”
“Sao?”
“Chắc là… Sẽ có máu tanh.”
Nhã Hàm ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng, nụ cười biến mất, một lát sau nàng mới gật đầu:
“Chìa khóa trong cặp, chị ra ngoài lấy cho em.”
Mở cửa, thanh âm giày cao gót vang vọng, một lát sau Nhã Hàm trở lại thư phòng, đưa chìa khóa cho hắn, nói:
“Cẩn thận nhé.”
“Chị thừa biết mà.”
Gia Minh cười lắc lắc cái chìa khóa, lúc chuẩn bị kéo cửa thì Nhã Hàm nhẹ giọng nói:
“Này, chị không hả hê vì lòng dạ hẹp hòi đâu, Linh Tĩnh và Sa Sa đều là những cô gái tốt, chị lừa dối các nàng ấy ở với em là không đúng, em không thể không tốt với các nàng ấy.”
Nàng hơi dừng một chút, nhẹ giọng cười:
“Mặt khác… đêm nay chị chờ em…”