Đại khái là khoảng 10 phút sau tiếng khóc trên cầu mới dừng lại được, tôi bất đắc dĩ ôm nàng đi, bên kia con đường có một nhà hàng, cạnh đường có đặt mấy bàn ăn, màu sắc tương đối hài hòa.
Đặt Heidy ngồi xuống, nhìn vào bên trong thấy nhà hàng hiện giờ cũng không có nhiều người lắm.
Bồi bàn tới, Gia Minh gọi nước và khăn tay, Heidy tiếp tục khóc, nước mắt không ngừng, hô hấp dồn dập, thân hình hơi co lại, khuôn mặt đầy nước mắt.
Gia Minh đã đi lại trong thành phố này nửa buổi chiều, tuy rằng không bị thương nhưng quần áo lại bị thủng, vô số bụi bám lên người, nước mắt của Heidy rơi vào lại càng bẩn thỉu.
Trong lúc nhất thời Gia Minh có cảm giác người ngồi trước mặt mình chính là cô bé lưu lạc ở ở Giang Hải những năm 95.
“Được rồi được rồi… Khóc lâu như vậy là được rồi, đừng khóc… Đừng khóc…”
Vừa nhẹ nhàng nói, Gia Minh vừa cầm khăn tay lau mặt cho nàng, phải mất một phút thì tiếng khóc mới chuyển thành nghẹn ngào và nức nở. Heidy vốn đã là thiếu nữ trưởng thành, khóc lóc lại giống như trẻ con, thấy Gia Minh vai nhún, nàng hơi có chút ngượng ngùng cười, sau đó nằm úp luôn xuống mặt bàn, qua hai giây sau mới ngồi thẳng lên.
“Anh… Anh sẽ không như…”
“Ừ, sẽ không giống như lần trước nữa.”
Gia Minh gật đầu, đưa khăn tay cho nàng. Heidy có chút ái ngại lau đôi mắt đỏ:
“Hì hì…”
Thấy nàng ngừng khóc, bồi bàn đứng ở xa xa vốn đã có hoài nghi bây giờ liền đi tới, ấp a ấp úng:
“Xin hỏi… Mạo muội hỏi một chút… cô là Jeanette tiểu thư phải không… Ách…”
Heidy rút một cái khăn ở phía trước, thấp giọng xì mũi, sau đó nói:
“Không phải… tôi là Heidy…”
“A a…”
Nàng nói như vậy bồi bàn cũng chỉ còn cách thối lui, Heidy ngẩng đầu nhìn Gia Minh cười, Gia Minh cũng cười chỉ vào gò má của nàng. Gió biển phất phơ, dưới ánh đèn đường thiếu nữ láy hộp trang điểm nhìn lại mình, sau đó kinh ngạc kêu to, bắt cầu luống cuống trang điểm lại…
Tuy rằng Heidy có nói là đường xá phức tạp, thế nhưng lộ trình tới chỗ Marilyn không xa lắm.
Khi thiếu nữ ngừng khóc khóc, trang điểm lại hai người liền tiếp tục đi, Heidy theo sát Gia Minh kể lại cuộc sống học tập của mình. Thiếu nữ vừa khóc hiện giờ lại nhu thuận đi bên cạnh Gia Minh, thỉnh thoảng cười cười.
“Mẹ làm việc ở một cửa hàng bánh, nhưng mà bây giờ chắc đã trở về… khi gặp mẹ không được nói chuyện em vừa khóc…”
“Chỉ cần nhìn là có thể biết, cần gì nói…”
Nàng dặn như vậy một câu sau đó dụi mắt, cười rất tươi.
Kiến trúc ở Venice đều rất đẹp, mỗi một cái nhà bình thường đều giống như một cái biệt thự, tràn ngập phong cách châu Âu, trong mỗi nhà có vô số hệ thống chiếu sáng, trên sân thương thiết kế những bức tường tràn ngập mỹ cảm.
Trên ban công trang trí nhiều loại hoa cỏ, Heidy chỉ lên một cái sân nhà sau đó đi vào, khi tới cửa, nàng hơi do dự.
“Em đi trước hay anh đi trước… anh muốn thế nào… a, thôi để em vậy…”
Nàng có chìa khóa nhưng lại không biết làm thế nào, sau một lúc nàng đưa tay gõ cửa, Heidy đứng sang một bên, chỉ lát sau cửa đã mở.
“Heidy…”
Một giọng nói vui mừng truyền tới, nhưng ngay sau đó là một tiếng choang, một cái đĩa trắng rơi xuống đất vỡ tan tành, không gian lập tức yên tĩnh lại.
Marilyn đứng ở cạnh cửa nhìn ra ngoài há miệng, trong lúc nhất thời hô hấp dồn dập, liều mạng nháy mắt, sau đó do dự đưa tay phải lên, giống như là muốn chạm vào Heidy, nhưng sau lại tự mình bịt miệng.
Năm năm trôi qua, nàng không có thay đổi gì nhiều, bởi lúc sinh Heidy nàng vẫn còn trẻ nên bây giờ khoảng cách giữa nàng và Heidy đã ngắn lại, chỉ giống như là hai chị em.
Nàng mặc một cái áo màu vàng nhạt và một cái váy, mái tóc dài xõa trên vai, vẫn xinh đẹp như ngày nào.
“Mẹ, con vào nhà trước đây…”
“Heidy…”
Viền mắt đã có sương mù, Marilyn nhìn con gái mình đi vào trong rồi lại nhìn Gia Minh, nàng tiến lên hai bước giống như là muốn ôm hắn, nhưng lại dừng lại được, tâm trạng có vẻ lo lắng.
Gia Minh nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng ôm eo nàng, kéo thân hình đầy đặn của nàng vào trong lòng mình.
“Tôi không biết còn được làm như thế này nữa không, nếu không được thì cứ nói, được không…”
Marilyn chảy nước mắt, liều mạng gật đầu.
Thời gian khoảng 8h tối, ba người đang ở trong phòng bếp.
Lúc này họ đang làm cơm, tình hình giống như là đang ở với Linh Tĩnh và Sa Sa.
Heidy tự nhiên là không biết làm cơm, nhưng thấy Gia Minh bận rộn nàng cũng tham gia vào cho náo nhiệt, hỗ trợ rửa rau, thỉnh thoảng bị Gia Minh đánh một cái vì tay chân vụng về.
Marilyn đã lau lệ cười ôm lấy con gái bảo vệ, tiếng cười đã mang ba người trở lại thời gian trước đây, nhưng bởi vì có Heidy nên Marilyn tránh tiếp túc với Gia Minh ngoại trừ cái ôm và hôn ở cửa.
Ngoại trừ một số điều không rõ, bữa cơm này có thể nói là vui vẻ, vẫn như nhiều năm trước, một thiếu nữ tinh quái, một cô gái xinh đẹp, một thiếu niên được coi là chủ nhà.
Nhưng bởi vì có nhiều chuyện nên Marilyn im lặng, chỉ có Heidy là hỏi cái này cái kia, khi Gia Minh hỏi tới chuyện của Marilyn thì nàng mới cười nói mấy câu, đại khái là có rất nhiều đàn ông theo đuổi nhưng bị cự tuyệt. Heidy nhìn Gia Minh với ánh mắt giống như muốn nói “vì mẹ chờ anh mấy năm nay chứ còn gì nữa”– thấy vậy ánh mắt Marilyn nhìn con gái có phần bất an.
Trong sự hiếu ký của Heidy, Gia Minh uyển chuyển nói một số khốn cảnh của mình trong mấy năm nay, nói qua cái chuyện bị bệnh mà sinh ra ngớ ngẩn cho họ biết.
Lúc này hắn mới biết, khi có tin hắn chết, hai người đã lặn lội tới Trung Quốc tìm kiếm mình nhưng giống như là tìm kim đáy biển.
Hai người không tin chuyện hắn chết, lại cho rằng Gia Minh muốn chặt đứt toàn bộ các mối liên hệ cho nên buồn bã rời đi, Marilyn bệnh nặng một trận, Heidy thì áy náy rời nhà, lúc bình thường không muốn trở về.
Việc này đã qua, có một số chuyện có nói nhiều cũng không được, nói ra những người tham gia ngại ngùng mà thôi, ba người vừa xem ti vi vừa nói chuyện.
Tới 11h đêm, Gia Minh có chuyện phải rwoif đi, Heidy lúc này mới nói kế hoạch của nàng:
“Gia Minh, tương lai em tới… Trung Quốc hát có được hay không?”
“Hì hì, có dám không.”
“Cứ thử xem…”
Trong tiếng cười, Marilyn tiễn Gia Minh, nhưng vì lo lắng cho con gái mà trầm mặc, người mẹ xinh đẹp này hiện đang mặc một cái áo khóc mềm, trong gió biển, giày cao gót nện gạch tạo nên những tạp âm.
Gia Minh dừng lại ôm lấy nàng, Marilyn cúi đầu vào vai hắn không dám ngẩng đầu nhìn.
“Lần sau thừa dịp Heidy không có ở nhà, tôi tới tìm cô nhé.”
“… Ừ.”
Marilyn gật đầu, đúng vào lúc này trên ban công có người vọt ra, hai tay quơ quơ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
“Ba ba “
Tiếng gọi quanh quẩn trên không trung, tiếng cười như chuông bạc, hai người đều có chút bất đắc dĩ, vừa buồn cười lại vừa tức giận.
Không bao lâu sau, khi bóng hình Gia Minh biến mất ở góc đường, Heidy quay lưng lại, trên khuôn mặt tươi cười kia nước mắt rơi xuống, lau thế nào cũng không hết.
Tới gần nửa đêm, Gia Minh đến biệt thự của Natalie.
Chắc là do đã có dặn trước cho nên trên đường đi hắn không bị ngăn trở gì cả, căn biệt thự thật lớn rất yên tĩnh, hắn trực tiếp đi lên lầu hai, đẩy cánh cửa phòng ngủ của Kelly.
Một cái màn trắng lay động theo gió, ở trên sân thượng có một cái ghế nằm, hai cô gái đang im lặng ngủ trên đó.
Kelly mặc một cái váy ngủ màu đen trân châu nằm đó, tay chân khêu gợi được hiện lên rõ rệt, hai chân trắng ngọc, nàng yên tĩnh ngủ giống như một thần đêm thánh khiết.
Natalie thì mặc một cái váy ngủ màu trắng, nhận thấy Gia Minh đã vào, nàng ngẩng đầu lên, sau đó đứng dậy làm một cái thủ thế.
Gia Minh đi tới cái ghế nằm ngồi xuống, Natalie nhẹ nhàng vuốt tóc trên mặt Kelly, giống như một người chị đang bảo vệ một người em.
“Có thời gian tôi đã suy nghĩ quan hệ của hai người, cậu thực sự thích cô ấy, hay chỉ là lợi dụng cô ấy. Cô ấy thực sự thích cậu hay chỉ là giả bộ mà thôi…”
“Tôi cũng không biết.”
Gia Minh nhìn tư thế ngủ của Kelly, khẽ cười cười.
“Các người không biết có phải đồng tính luyến ái hay không nữa?”
“Cậu đoán xem?”
Natalie nở một nụ cười mỹ lệ, sau đó nghiêng đầu.
“Dù sao nó cũng chỉ là trên giường mà thôi. . .”
Giọng nói của nàng vang vọng trong phòng, Kelly đang ngủ giật mình, sau đó lầm bầm:
“Tớ còn đang ngủ, không được ầm ĩ…”
Hai người đều nở nụ cười.
Gia Minh cười không nói gì, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Cứ nằm im như vậy khoảng 1 phút đồng hồ, Kelly nói:
“Ôm em ngủ…”
Gia Minh ngồi xích lại, ôm lấy lưng của nàng, Natalie nhìn một lúc rồi cũng ngả người xuống ngủ.
Gió biển vẫn thổi, trong phòng yên tĩnh, chỉ có một cái màn màu trắng là lay động…
Sáng sớm hôm sau theo tin tức nhận được, Gia Minh gọi điện thoại cho mẹ con Marilyn, sau đó lên máy bay tới Albania.
Xế chiều hôm đó, hắn đã có mặt ở thành phố Korçë phía nam nước này, gặp được Long Đường Duy đang đợi.
Từ một ý nghĩa nào đó, đây là lần đầu tiên gặp mặt của họ…