Đến nơi này, Linh Tĩnh và Sa Sa lập tức nhận ra mấy người bạn mà mình quen biết, ba người nhập vào trong đám người, cũng thỉnh thoảng có người chạy tới chụp vào vai của Gia Minh:
“Ai! Cố Gia Minh!”
Đã nhiều năm không gặp, khi học bạn bè có bao nhiêu giao tình bây giờ thể hiện ra hết.
Thỉnh thoảng có người chào hỏi Linh Tĩnh và Sa Sa, sau một lúc thì Gia Minh đứng chỏng chơ, chẳng có ma nào thèm gặp hắn nữa, nhưng Linh Tĩnh và Sa Sa thì bạn bè vây thành vòng tròn.
Ba người đương nhiên là không có khả năng đứng cùng một nơi, mấy phút sau, bọn họ chia nhau ra, Linh Tĩnh và Sa Sa đi gặp những người bạn khác nhau, Gia Minh thì cầm lấy một chùm nho, vừa ăn vừa đi.
Mấy trăm người hiện có ở đây đã bao trùm toàn bộ các lĩnh vực trong xã hội, trải qua một thời gian nói chuyện thì đủ loại sự tình hứng thú tuôn ra, trò chuyện trên trời dưới đất, nhưng cũng có đám tập trung lại đánh bài, đánh bạc, có bàn thì chơi đấu tay, những người xung quanh cổ vũ ồn ào, cũng có những bạn học nam nữ trước kia có tình cảm với nhau cười cười nói nói.
Gia Minh đi lại trong đám người, thỉnh thoảng chào hỏi một số người.
Cứ đi như vậy, hơn mười phút sau, ánh mắt của hắn hướng sang ban công, có một thân ảnh hiện lên trong mắt, cùng lúc đó, bóng người kia cũng nhìn sang.
Đây chính là Đông Phương Uyển đang mặc một bộ đồ màu đen.
Có thể nhận ra loại tụ họp này cũng phân chia đẳng cấp, lúc này Đông Phương Uyển đang ngồi ở trên ban công nói chuyện với một số người, nàng dựa vào lưng ghế dựa, vừa nói chuyện ánh mắt không ngừng nhìn vào trong đại sảnh. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Bây giờ nàng đang cầm một điếu thuốc, đang muốn đưa lên môi châm lửa thì lại nhìn thấy Gia Minh, nàng sững sờ một lúc, sau hai giây nàng nhìn nam nhân đối diện cười một cái, đặt điếu thuốc xuống bàn.
Câu chuyện của hai người chắc có liên quan tới việc làm ăn, khi nhìn lại thì thấy Gia Minh đang phun hột nho, Đông Phương Uyển nhìn Gia Minh vài lần, chậm rãi thu điếu thuốc vào hộp, mỉm cười nói chuyện cùng với người kia.
Xem ra đã có nhiều thứ thay đổi, một cô nữ sinh nóng nảy trước kia bây giờ đã trưởng thành rồi…
Gia Minh suy nghĩ một chút, nhún vai cười, tiếp tục đi về phía trước.
Trong đại sảnh nói ồn ào náo nhiệt, người hát bây giờ đã là một người khác, đang hát bài “bạn ngồi cùng bàn”, lúc hát xong có người muốn đoạt micro cho nên cự cãi, một đám người xông lên đánh nam nhân kia xuống.
Một cô gái giành Microphone nói:
“Bây giờ xin mời ca sĩ vĩ đại của chúng ta, nhà diễn tấu đàn dương cầm, nhà biểu diễn nghệ thuật… Diệp Linh Tĩnh bạn học biểu diễn…”
Họ mang theo vố số danh hiệu vĩ đại đẩy Linh Tĩnh lên biểu diễn.
Ở cách đó tương đối xa, Gia Minh nhìn Linh Tĩnh đang đùa giỡn với mấy bạn trên sân khấu, sau đó cầm một cái đàn ghi ta, cười ngồi ở trước micro, nhẹ nhàng cất tiếng hát điêu luyện trong bài “về hiện tại, thấy tương lai”.
Linh Tĩnh vốn có kinh nghiệm sân khấu phong phú, cho nên tiết mục biểu diễn vô cùng thuận buồm xuôi gió, thái độ thì thoải mái rất hợp với bầu không khí này, hát xong một đoạn, không ít người đã chú ý, vỗ tay ủng hộ nhiệt liệt.
Gia Minh cảm thấy giọng hát này khác với giọng hát réo rắt hôm nọ, cười xoay người, chỉ nghe bịch một tiếng, một bóng người màu đen xuất hiện trước mặt, sau đó có tiếng gió rít lên.
Bóng người phía trước đá thẳng vào bắp chân của hắn, hắn có chút bất đắc dĩ thở dài, thuận tay đẩy bàn chân kia ra.
“Thôi xin đi, mọi người đã lâu không gặp, không cần chào đón nhiệt tình tới mức này chứ…”
“Cậu chưa chết, tớ vui mừng lắm biết không…”
“Cũng nhờ phúc cậu nên mới sống tới giờ, đương nhiên nếu như cậu không nghiến răng nghiến lợi, thì tớ lại càng cảm động hơn một chút…”
Gia Minh vuốt tay, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía đôi chân nhỏ phía trước đang tức giận giậm chân thình thịch.
“Đã lâu không gặp, bạn lớp trưởng.”
Trước đây khi hai người còn là học sinh, sợ rằng rất khó tưởng tượng tới lúc hai người hòa hợp ngồi với nhau nói chuyện phiếm, loại ý nghĩ này phần lớn tới từ Gia Minh, nhưng cho dù như thế nào, chí ít ở trong lòng Đông Phương Uyển cũng không dự đoán được lần gặp mặt này lại khác:
“tên kia tính cách ác liệt, ở cấp 3 có bao giờ nhường nhịn ai đâu, quan hệ giữa mình với hắn luôn luôn cãi vã, sau đó lại còn cám ơn mình “Cảm ơn cậu đã mời tớ đi chơi” giống như một lời từ biết khiến cho nàng chấn động và luống cuống, không kịp phản ứng gì khác nữa.
Trong thời gian 4 năm sinh viên, nàng cũng không tưởng tượng tới cảnh lúc gặp mặt sẽ như thế nào, bốn năm trước trong một ngày hè chói chang, họ gặp nhau lần cuối cùng, cái việc xuất thủ phóng đãng khiến cho nàng cảm nhận được một loại khí tức tuyệt vọng trong lòng hắn.
Hai năm sau khi anh trai báo tin rằng hắn đã chết, nàng cũng không có vô cùng kinh ngạc, chỉ là mỗi khi nằm mơ thấy câu nói kia, nàng lại giật mình nhận ra, mình đã bỏ lỡ thứ gì đó.
Loại tâm tình này đương nhiên là không cách nào biểu hiện ra ngoài, hai người tìm một cái bàn tròn dựa vào cửa sổ ngồi xuống, giống như những người khác nói mấy câu chuyện.
Trên sân khấu Linh Tĩnh đã biểu diễn xong, nàng thấy nam nhân đối diện phất tay cười cười, sau đó Linh Tĩnh biến mất trong đám đông.
Trọng tâm câu chuyện của Đông Phương Uyển không nhiều, nàng lấy ra một điếu thuốc thơm, cúi đầu suy nghĩ một chút nhưng vẫn châm lửa.
Nữ sĩ hút thuốc thơm, khói tỏa nhàn nhạt mang theo một hương vị bạc hà.
“Nghe nói gần đây cậu mở công ty, chắc là thói quen khi nói chuyện làm ăn với người khác?“
Nghe thấy Gia Minh thuận miệng hỏi, Đông Phương Uyển lại lắc đầu, dập tắt điếu thuốc đang hút:
“Khi nào gặp lại cừu nhân mới hút.“
Câu nói này làm Gia Minh bật cười.
“Ách… Cậu nhắc tới cái lần biểu lộ bị tớ cự tuyệt hay sao? Đâu cần phải ghi hận tới bây giờ chứ?“
“… Cậu nói hay như hót, nếu nhưu có thật tớ sẽ ghi hận cậu cả đời.“
Đông Phương Uyển bật cười, sau đó nói.
“Cậu biến mất 4 năm, Diệp Linh Tĩnh và Liễu Hoài Sa cũng giống như là mất tích 4 năm, hiện giờ xuất hiện lại ở chung với các nàng ấy hay sao?“
“Đương nhiên.“
“Rốt cuộc ai là bạn gái của cậu.“
“Cả hai.“
“Lại vậy…“
Nàng quen biết nhiều người, cho nên lúc này lại có một người bạn tới bắt chuyện, người kia đại khái cũng muốn nói chuyện với Đông Phương Uyển vài câu, nhưng lại không thấy nàng muốn đứng dậy cho nên phất tay rời đi.
Đông Phương Uyển quay đầu lại nói:
“Còn nhớ Hồ Trường Lâm không, nhà hắn mở công ty thương mại bây giờ rất tốt, bạn gái của hắn ở bên kia, trước đây là bạn học lớp 2…”
Từ đó chủ đề câu chuyện lại biến thành giới thiệu bạn học, trên thực tế cho dù Đông Phương Uyển không nói ra thì Gia Minh cũng không thể nhớ hết, 4 năm nay hắn không trở về, Đông Phương Uyển chỉ trỏ giới thiệu cho hắn biết tình hình bạn học gần đây.
Mấy năm nay nàng chuyên tâm làm công việc làm ăn cho nên biết nhiều, Gia Minh cứ chăm chú ngồi nghe.
Nói như thế hơn mười phút, Đông Phương Uyển mới hơi ngừng lại, nàng đại khái nhìn ngắm Gia Minh khoảng hơn 10 giây:
“À mà, trước đây… chị Tố Ngôn có liên lạc với cậu không?“
“Tất nhiên, nàng là cô dâu của tớ mà, sao vậy?“
Đông Phương Uyển cũng không phản bác, gật đầu:
“Trước đây chị ấy giúp Nghị Đình cai nghiện, lại còn cho Nghị Đình mượn mấy vạn đồng tiền, hiện giờ Nghị Đình muốn gặp lại nói câu cám ơn, đồng thời trả lại tiền.“
Gia Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Chuyện này… tớ sẽ chuyển lời giúp.“
“Được, tới lúc đó tìm cậu là được, bây giờ cậu ở đâu?“
“Chỗ cũ, căn nhà nhỏ gần học viện Thánh Tâm.“
Đông Phương Uyển không khỏi ngẩn người:
“Không phải… vẫn ở chung cùng với Linh Tĩnh và Sa Sa đấy chứ?“
“Thỉnh thoảng thôi, dù sao cũng mới về nhà, đôi khi cũng phải ở Diệp gia võ quán, tớ và Sa Sa đều là người không nhà để về.“
“Đúng là không hiểu quan hệ của các cậu nữa, mà cậu cũng có thể trở lại Hoàng gia mà…“
Nói tới vấn đề này vài câu, nàng lưu điện thoại, sau đó đưa danh thiếp của mình cho Gia Minh, từ chỗ ngồi đứng lên nói:
“Tớ đi toilet, đợi gặp lại sau.”
Thấy Gia Minh gật đầu, nàng mới xoay người rời đi.