“Cố Gia Minh, ngươi…”
Chỉ tay vào tên đang nằm trên mặt đất, Dương Chấn Hưng nói không nên lời. Tên to con có ngoại hiệu A Phách này gần đây mới đi theo hắn, ra tay không biết nặng nhẹ hệt như một con trâu điên, nhưng đánh nhau rất giỏi không cần phải nghi ngờ, nghe nói trước đây đánh Hắc quyền ở phía nam, sau này bị đuổi giết, từng một mình đấu với hơn hai mươi tên du côn. Có điều tên này rất không biết nặng nhẹ, một khi nổi điên thì người bình thường chắc chắn sẽ bị hắn đánh chết, người quen rất khó can ngăn được.
Về phần bản thân Dương Chấn Hưng, hắn luôn tự nhận mình là người làm việc lớn, bình tĩnh hơn người, lần này bị Gia Minh nện một cú nhưng cũng không đến nỗi tức giận đến mức muốn lập tức giết người cho hả giận, chỉ là sau đó nghĩ đến có thể Gia Minh cũng biết chút võ công nên mới gọi người đến thử, dù sao bên cạnh hắn có một đám người như vậy, Gia Minh có thực sự biết võ công thì chắc chắn cũng không đánh lại nổi một đám người. Nào ngờ kết quả lại như thế này.
Vẫn giữ nguyên những suy nghĩ như trước đây, đầu tiên hắn nghĩ là Gia Minh lợi dụng thủ đoạn nào đó mới tạo thành kết quả thế này. Nhìn hắn nhàn nhã như đang đi chơi, tất nhiên không phải giao đấu chính diện rồi đánh đối phương thành như vậy. Trong mắt hắn, Gia Minh nhún vai.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Trao đổi một chút mà thôi.” Ư
Lạnh nhạt đáp, Gia Minh đi vào nắm cổ tên to con kéo lên. Tên to con bị đánh đến mặt mũi đầy máu này vẫn còn chút năng lực phản ứng, hét lên “a” một tiếng rồi nắm chặt lấy cổ tay Gia Minh. Cánh tay hắn vạm vỡ, thô to như bắp đùi Gia Minh, khi gồng lên cơ bắp cuồn cuộn, đáng sợ tựa như một con mãng xà. Mà thấy hắn phản kháng lại, Gia Minh tay trái cầm ly trà, cúi đầu xuống ngẩn người nhìn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Giơ tay lên, ly trà đập rầm vào đầu đối phương:
“Mày có đạo đức công cộng không vậy? Không nhìn thấy người ta đang bàn bạc sao! Người ta còn có việc phải làm đó!”
Cánh tay phải đang bị nắm chặt của hắn vững chắc như thép, không bị ảnh hưởng chút nào. Gia Minh đập ly trà xuống, tay trái cầm tay nắm của cánh cửa vừa bị đánh ngã trên mặt đất, vừa kéo tên to con vừa vung chân đá vào bụng đối phương, từng cú từng cú….
Rầm một tiếng, cánh cửa được dựng lên, đóng lại, tiếng nói chuyện của Gia Minh truyền qua khe cửa:
“Không có chuyện gì đâu, mọi người cứ tiếp tục…”
Sau đó, tiếng đấm đá hỗn loạn lại vang lên.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Dương Chấn Hưng xanh mét mặt mày, thu hồi ánh mắt, quét qua đám người cũng đang không biết nói gì, nói:
“Ách, về chuyện kia, thực ra thì…”
Vừa nói ra khỏi miệng, trong đại sảnh lại nổ vang khiến mọi người giật nảy mình, cánh cửa vừa được dựng lên lại đổ ầm xuống, trong phòng và đại sảnh lại nối liền nhau. Mấy tên đàn em của hắn đang lôi tên to con ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía bên này. Cuối tầm mắt hắn, Gia Minh đang cầm một ly trà mới đứng bên máy lọc nước, bị tiếng nổ này làm giật mình nên quay lại nhìn sang một cách nghi ngờ. Bốn mắt nhìn nhau tạo thành một sự châm biếm khó nói nên lời…
Sáng hôm nay, chuyện về di chúc của Liễu Chính vẫn chưa được giải quyết.
Trong di chúc của Liễu Chính, phân phát tất cả tài sản cho mọi người là vì muốn cho Sa Sa có cơ hội bứt ra, nhưng lăn lộn nhiều năm như vậy, đại để là cũng đoán trước được sẽ có người trở mặt với người mình nên vẫn lưu lại khả năng sửa đổi nhất định. Về phần Sa Sa, tất nhiên nàng sẽ không nguyện ý giao mọi thứ cho Dương Chấn Hưng đơn giản như vậy, dưới sự trợ giúp của Tiểu Mạnh, hai bên trực tiếp trở mặt với nhau. Cuối cùng, mọi người đều chỉ có thể làm ầm lên rồi ai đi đường nấy.
Chuyện còn chưa xong, Sa Sa có thể thông qua luật pháp để chứng minh một số thứ thuộc về mình, nhưng Dương Chấn Hưng đã chiếm một phần cổ phần, huống chi chuyện trong xã hội đen, nếu muốn liều mạng cá chết lưới rách thì cuối cùng cũng phải xem thực lực, hoặc lợi dụng quan hệ với chính phủ để bám vào chứng cứ phạm tội, đưa đối phương vào tù, hoặc triệu tập huynh đệ đấu ngươi chết ta sống, nếu không thì có nói nhiều hơn nữa cũng không giải quyết được vấn đề gì. Càng về sau Dương Chấn Hưng lại càng khiêm tốn. Hắn có chí lớn, lại không muốn phải núp nhờ dưới bóng Tân Ninh bang, lúc này trong lòng vẫn còn nuôi chút hi vọng, dù Sa Sa có bướng bỉnh hơn nữa thì cũng chỉ là một cô bé, đến khi Tân Ninh bang lấn tới cửa thì đám người Tiểu Mạnh tất nhiên sẽ phải thỏa hiệp với hắn, khi đó tất cả mọi chuyện đều được giải quyết.
Về phần Cố Gia Minh… Trong lòng hắn khá loạn. Thực ra mọi người biết nhau đã không phải ngày một ngày hai, hầu như từ khi Gia Minh mới quen Sa Sa không lâu thì đã gặp rồi. Khi ấy hắn chỉ là một gã đường chủ của Sa Trúc bang, sau đó Tào Đông Phong âm mưu phản bội, sau khi thất bại phần lớn thế lực được phân cho hắn, hắn liều thừa cơ phát triển, cuối cùng trở thành đường chủ có thế lực mạnh nhất của Sa Trúc bang. Quen biết nhiều năm như vậy, thường ngày tên kia gọi chú Dương này chú Dương nọ không ít, khi đó còn cho rằng đối phương có tính cách ôn hòa, thậm chí là hèn yếu, chỉ là một đứa trẻ hoàn toàn vô hại, nhưng hôm nay khi Liễu Chính chết đi rồi mới đột nhiên phát hiện ra hắn lại đáng sợ như vậy.
Sau khi cánh cửa đổ sập xuống, đối phương đứng bên máy lọc nước lạnh nhạt nhìn sang làm hắn cảm thấy hồi hộp đến khó tả… Nhưng mà lại khó có thể hiểu được rõ ràng, hắn đột nhiên có thái độ cứng rắn như vậy rốt cuộc là vì Sa Sa hay là muốn thượng vị? Mười bảy tuổi cũng là tuổi con người ta bắt đầu có dã tâm. Vốn lúc đi còn định nói vài lời nhưng cuối cùng cái gì cũng không muốn nói.
Hắn ở bên này suy nghĩ về mục đích của Gia Minh. Mặt khác, đến khi đa số mọi người trong đại sảnh đều đi ăn trưa, Tiểu Mạnh tìm đến Gia Minh, có vẻ khá do dự.
“Là thế này… Hiện giờ lão đại đã mất, bất kể giải quyết di chúc thế nào thì cuối cùng Sa Trúc bang vẫn cần có người tạm thời phụ trách. Người được chọn phải làm mọi người khâm phục, thường thì luôn là người thân thiết với lão đại nhất, nhưng thực ra Gia Minh em cũng hiểu đó, người này muốn cầm quyền sẽ rất khó khăn. Cái mọi người cần là sự thăng bằng… Nếu anh đề cử Sa Sa làm người phụ trách, những người khác chắc hẳn sẽ không có gì để nói, nhưng mà, cụ thể có đồng ý làm hay không vẫn do các em quyết định, dù sao thì từ di chúc của lão đại có thể nhận ra ông ấy không hi vọng Sa Sa tiếp xúc đến những chuyện thế này nữa. Theo như ý kiến của anh, ngay cả lão Dương bên kia cũng vậy, Sa Sa cứ dứt khoát buông ra đi, chuyện còn lại anh và bọn Hứa ca sẽ làm, lão Dương chắc chắn sẽ không có kết quả tốt…”
Tiểu Mạnh với người ngoài thì lòng dạ độc ác nhưng lòng trung thành với Liễu Chính cũng không thể chê, tất nhiên, loại trung thành này còn duy trì đến tận bây giờ có lẽ cũng do ảnh hưởng từ Gia Minh. Trong đại sảnh biệt thự khá trống trải, Gia Minh cười lắc đầu:
“Sa Sa muốn làm. Để cô ấy làm đi, khi nào chán không muốn làm nữa thì thôi. Có điều, anh phải chuẩn bị sẵn sàng, sau chuyện này cô ấy sẽ không cho Sa Trúc bang có bất kỳ dính dáng gì với ma túy nữa. Bất kể cô ấy nói gì, anh cứ ủng hộ là được rồi…”