Bầu trời âm u, mưa rả rích từ sáng cho tới tận trưa vẫn không ngừng, nhìn từ trong cửa sổ lớn ra ngoài, cả thành phố bao phủ trong màn mưa vô tận, thỉnh thoảng có tia sét xẹt qua, sau đó là thanh âm của sấm sét.
“Cảm ơn, rất tuyệt vời… Anh có thể trở về chờ điện thoại của chúng tôi…”
Thanh âm vang lên trong một căn phòng rộng rãi, trước mặt là một cảnh tượng đang tuyển dụng nhân viên.
Đông Phương Uyển ngồi ở bên cửa sổ, châm một điếu thuốc, hít một hơi, sau đó dập tắt ngúm trong cái gạt tàn:
“Chị Linh, sáng hôm nay tới đây thôi.”
“Được.”
Nữ nhân trung niên chủ trì chuyện tuyển dụng gật đầu, cầm một phần văn kiện đi ra ngoài, những người còn lại cũng thu dọn, thỉnh thoảng liếc nhìn Đông Phương Uyển, họ đang chờ chỉ thị tiếp theo của nàng.
Nhưng mà, vị nữ thủ trưởng trẻ tuổi này hình như không để ý, nàng đang khoanh hai tay trước ngực, nhìn cảnh tượng mưa lớn bên ngoài.
Qua một lúc, nàng lại lấy một điếu thuốc ra châm, gác một chân lên đùi, tia sét xẹt qua, nàng thở ra một hơi.
Tư thế ưu nhã nhưng cô đơn, mấy vị quản lý là đàn ông đều nghi hoặc, liếc nhìn với ánh mắt tán thưởng.
Lại nói tiếp, vị này nữ Boss này tuổi chỉ mới 23, nhưng hai năm qua từ Bắc Kinh đến Giang Hải, làm được những chuyện người trưởng thành cũng khó làm.
Phương châm làm việc của nàng từ trước tới nay luôn khác người, không liều lĩnh, hoàn thành một quy tắc công việc thật chuẩn, chuẩn bị tài nguyên đầy đủ, sau đó sẽ phất lên.
Nàng không gấp gáp vội vàng giống như một công ty mới thoát khỏi thời kỳ khủng hoảng.
Nếu gặp phải khó khăn nhỏ, nàng từng bước nhảy qua, nếu gặp phải khó khăn lớn, nàng cũng không dao động, nàng không mù quáng khát cầu cái loại cảm giác phát triển thật nhanh, không thích kế hoạch bí quá hoá liều, đồng thời cực kỳ ghét cái loại hành động đơn lẻ, biểu hiện cá nhân.
Trong hai năm qua, những nhân viên mang tư tưởng táo bạo bị khai trừ không dưới 10 người, nhưng mà theo thời gian phát triển, công ty cứ như vậy lớn mạnh lên, vững bước như tằm ăn rỗi tiến ra thị trường.
Nếu có người hỏi là công ty có bí quyết gì đặc thù, chẳng ai nói được gì cả, xét đến cùng chính là bốn chữ: làm từng bước một.
Sự hào quang óng ánh chỉ lướt qua một lúc, sau đó biến mất không tăm tích.
Các công nhân viên trong lúc trà dư tửu hậu đề kính phục tố chất của những đại gia tộc, dù sao đối với bà chủ này, ngoại trừ xuất thân gia thế, xinh đẹp và khó tiếp cận, nàng cũng chỉ ghét loại người nào phá hỏng quy tắc của mình mà thôi.
“Mọi người đi ăn cơm trước đi, nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại tiếp tục.”
Mắt thấy Đông Phương Uyển tiến vào trạng thái này, sau khi thu dọn xong, Hứa Nghị Đình nhìn mọi người cười cười, nhẹ giọng nói.
Biết trọng lượng của câu nói này, mọi người bắt chuyện với nhau, yên lặng đi ra ngoài.
Hứa Nghị Đình rót một chén trà mang tới, đặt ở trước mặt Đông Phương Uyển, sau đó cầm lấy điếu thuốc trong tay nàng, dí vào cái gạt tàn.
“Không thích hút thuốc, lại bắt chước người khác trầm tư…”
Nàng nói xong, từ trong túi lấy ra một cái khăn lụa trắng, dúi vào tay đối phương rồi nói:
“Vậy thì mới đẹp, cậu hôm nay mặc một bộ đồ đen, ông chủ Triệu ở bên cạnh nhìn thấy, còn chạy tới hỏi tớ, không phải có phải cậu thất tình hay không.”
Đông Phương Uyển ngồi im, cúi đầu nhìn mình, hôm nay đúng là nàng toàn thân đều màu đen, áo màu đen, váy đen, mũ đen, tất chân cũng đen, lại còn thêm cả một đôi giày đen.
Nàng không khỏi bật cười, gót giầy gõ gõ xuống mặt đất:
“Chỉ là cảm hứng thôi, mình thấy cũng rất tuyệt, chân nhỏ lại dài…”
Đưa tay vuốt ve bắp chân, sau đó đứng dậy, nói:
“Thế nào, rất ít khi tớ có cảm giác mình tuyệt như vậy…”
“Lại thế rồi, sớm muộn cũng có ngày cậu yêu chính mình.”
Hứa Nghị Đình bật cười lắc đầu, nói:
“Có biết là trong công ty có rất nhiều người coi chúng ta là Les không, họ còn cá cược cả với nhau nữa kìa.”
“Thế nhưng cậu đã tự vứt bỏ mình rồi, cậu thích anh của tớ.”
Mắt thấy khuôn mặt Hứa Nghị Đình hơi hồng lên.
Đông Phương Uyển nở nụ cười:
“Vậy là xong rồi, bàn bạc chuyện làm ăn nói với vài trăm vạn cũng chẳng đổi sắc, vậy mà khi nói tới anh của tớ cậu lại đỏ mặt. Thế là cậu đã vứt bỏ tớ, tớ phạt cậu tìm cho tớ một anh đẹp trai tới đây, mọi người dù sao cũng là chị em, dùng anh tớ làm món quà trao đổi.”
“Cái danh sách đó nhiều lắm.”
Hứa Nghị Đình đi tới bên cạnh bàn cầm lấy cuốn sổ của mình, đọc:
“Gần đây nhất ngày 28 tháng 6, ông chủ Điền đưa tới 99 đóa hoa hồng, hẹn cậu đi ăn cơm. Chiều, ngày 28 tháng 6, Kha Gia An gọi điện thoại hẹn cậu đi ăn cơm. Ngày 29 tháng 6, Lôi Khánh theo thường lệ gọi điện thoại tới đây, tặng cậu một bó hoa, hoa tươi ám chỉ mong muốn tiến thêm một bước quan hệ với cậu. Cùng ngày…”
Hứa Nghị Đình đọc rất hưng phấn, Đông Phương Uyển nhíu nhíu mày, đi qua một bên chỉ trích:
“Cậu không có thành ý!”
“Nhưng cậu đâu có nói là không có hứng thú với những người này, anh chàng đẹp trai nhiều như vậy, dù sao cũng phải cho họ một cơ hội. Mà cho dù không phải những người này, trước đây khi còn đi học cũng có rất nhiều người theo đuổi cậu còn gì. Tuy rằng bị cậu hù dọa bỏ chạy cũng rất nhiều… Tớ biết lý luận của cậu, nói chuyện yêu đương phải xem biểu hiện của đối phương thế nào. Thế nhưng khi những người đó biểu hiện cậu lại tỏ ra không thích. Đối với vấn đề này cậu quá cực đoan rồi. Người ta còn chưa kịp tỏ ý với cậu, cậu đã nghĩ người ta chỉ muốn bê cậu lên giường, cởi sạch.”
Đông Phương Uyển lấy một điếu thuốc, nói:
“Họ chính là như vậy.”
“Mặc dù có một phần, nhưng đâu phải ai cũng vậy, huống chi, nếu như mình yêu nhau rồi, chuyện đó cũng là việc bình thường.”
“Nếu vậy cậu đang mơ mộng chuyện lên giường với anh của tớ?”
Thuận miệng nói một câu, Đông Phương Uyển châm bật lửa, đột nhiên bị thổi tắt.
Nàng nghiêng đầu, thấy Hứa Nghị Đình thẹn quá hoá giận đỏ mặt, liền nói:
“Ok, ok, tớ nói sai rồi, nhưng điều này có sao đâu, chẳng qua là vóc người của anh tớ không đẹp, quá xấu xí…”
Nàng xoay đầu qua một bên, châm lửa, điếu thuốc lại bị Hứa Nghị Đình đoạt mất, rồi đưa lên miệng hít một hơi, sau đó dí xuống cái gạt tàn.
Đông Phương Uyển cười rộ lên:
“Đã lâu rồi chưa thử, hình như đã hơn 5 năm rồi cậu chưa thử qua cái này…”
“Đã thề là không động tới nhưng lại bị cậu làm cho ngoại lệ…”
Bị nói toạc ra tâm sự trong lòng, Hứa Nghị Đình có chút cô đơn và uể oải.
Nàng và Đông Phương Uyển cùng học trong một trường, nhưng mà cơ hội gặp Đông Phương Lộ không tính là nhiều, không đủ để nói tới khái niệm bạn bè.
Đông Phương Lộ học ở một trường học cực tốt, mấy bạn gái đều là hoa hậu học đường, mọi người cùng đã gặp nhau mấy lần.
Tuy rằng sau đó họ đều chia tay, nhưng mà Đông Phương Lộ cũng chưa bao giờ coi nàng trở thành một bạn bè đặc thù cả.
Đương nhiên, hắn đối với bạn bè luôn tốt hơn so với bạn gái —- hắn chính là người như vậy, hắn không cho phép bạn bè mình bị người khác khinh thị.
Khi ở trong trường đại học, đa số mọi người đều coi nàng là người hầu của Đông Phương Uyển, nhưng Đông Phương Lộ lại không coi như vậy, bởi vì có quan hệ với Đông Phương Uyển, cho nên có một lần hắn đã giới thiệu với người ngoài, nàng là một người em gái của hắn…
“Chuyện này cũng không được, chuyện kia cũng không được, cậu quá ngoan cố, muốn tìm một người thích sẽ rất khó đấy.”
Đông Phương Uyển cười rộ lên:
“Tớ nghĩ sẽ không có đâu, nếu như là Lưu Đức Hoa, tớ nhất định sẽ yêu hắn điên cuồng.”
“Thật ra, không phải là không có, trước đây đã có một, đó chính là anh họ của tớ.”
“Người nào?”
Nàng thuận miệng hỏi.
“Là anh họ Gia Minh đấy.”
Đông Phương Uyển trầm mặc trong chốc lát, rồi nói:
“Khi đó tớ chưa nghĩ là mình thích hay không, mọi người cùng học trong một lớp, tớ cũng không thể nói với hắn cái gì cả. Cậu không thể vì tớ nói cậu thích anh tớ mà phản kích tớ đấy nha…”
“Thế nhưng người thỏa hiệp cuối cùng lại là cậu mà, cậu còn cố gắng làm cho mối quan hệ của hai bên tốt lên, mỗi năm đều cố gắng mời anh ấy ra ngoài du lịch…”
“Đúng vậy.”
Đông Phương Uyển cắn cắn môi, nói:
“Lúc cuối hắn còn nói cảm ơn tớ đấy…”
Thực ra, có một số việc không thể phủ nhận, sáng hôm nay khi tỉnh dậy, vô ý nghe thấy cha mình nói chuyện điện thoại, không biết là xảy ra chuyện gì, cha mình rất khiếp sợ, lúc đó buột miệng nói một câu:
“Sao lại như vậy, có phải là Cố Gia Minh giết trở về không…”
Có thể là vì câu nói này làm cho tâm tình của nàng cả buổi sáng nay không tốt, hơn nữa còn nghe được tin tức của một người khác. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
“Linh Tĩnh đã trở về, tối ngày hôm trước…”
Hứa Nghị Đình ngẩn người:
“Cậu ấy…”
“Nàng không thông báo cho ai, nhưng nghe nói là đã ký kết với công ty biểu diện, bên kia quyết định đưa nàng thành một minh tinh… Đàn dương cầm…”
Đông Phương Uyển suy nghĩ một chút, nói thêm:
“Đã 4 năm rồi nàng không trở về, khi về nhất định sẽ nghiên cứu tìm hiểu kỹ chuyện của anh họ Gia Minh của cậu. Chỉ còn ngôi mộ thôi, hắn đã trở thành người thiên cổ, anh tớ hiện đang ở Thâm Quyến, tớ muốn gọi điện thoại thông báo cho anh tớ một chút.”
“Kỳ thực… Tớ không rõ quan hệ của hai người họ tới đâu, Linh Tĩnh cùng anh họ Gia Minh… Trước kia chẳng phải nói, bạn gái của anh họ Gia Minh là Sa Sa hay sao?”
“Ba người bọn họ sống chung…”
Đông Phương Uyển vuốt tay.
“Vẫn là điều không có khả năng nhất, Gia Minh bị bệnh nan y, chia tay Linh Tĩnh. Kết quả là cậu ấy tới Viên 4 năm không về, trước đây cậu ấy chơi thân với không ít người, thế nhưng lúc này chẳng liên lạc với một ai, giống như là chỉ có mình giữa nhân gian, cậu ấy đối với bản thân mình thực độc ác.”
Bên ngoài có sấm sét, Hứa Nghị Đình nhìn trời mưa ngoài cửa sổ, thở dài, đang muốn nói thì điện thoại vang lên, nàng đi tới nhận:
“Alo, Tổng giám đốc Tần sao, xin chào… Ha hả, đương nhiên là nhớ… Hàng đã đến rồi ư? Được, ngài sắp tới Giang Hải… Thật sự là quá tốt, lúc nào xuống máy bay, tôi… à, còn có cả bà chủ chúng ta tới đón ngài… đúng vậy, đúng vậy, mấy năm nay nhờ có ngài chiếu cố… Tiểu Uyển hiện giờ không có ở đây, ngài có lời gì tôi sẽ chuyển lại cho cậu ấy… còn gì nữa không… Được, tôi đã nhớ kỹ rồi… Được…”
Vừa liếc mắt, Hứa Nghị Đình vừa nói chuyện điện thoại, Đông Phương Uyển gật đầu, an tĩnh trời mưa ngoài cửa sổ.
Một lát sau, nàng đứng dậy đi ra ngoài cửa, lấy điện thoại bấm một dãy số.
“Alo, anh, là em… Nói cho anh biết một việc, nhưng có thể anh đã biết… Linh Tĩnh đã trở về, hôm trước mới về, em đoán là vì chuyện của Gia Minh, cậu ấy sẽ tới tìm em, em cho cậu ấy số điện thoại của anh… Được, anh trở về… chuyện bên Thâm Quyến chẳng phải chưa xử lý xong hay sao… Được, em biết rồi…”
Tiếng sấm vang lên, nàng cười ưu nhã…