Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 89: Lâu đài trên biển (2)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Đêm tối như mực, mưa gió rít gào, con thuyền xa hoa lộng lẫy dài hơn hai trăm mét này nhìn từ xa giống như một tòa cung điện trên biển.

Thế nhưng khi đến gần thì ta mới phát hiện trên thân nó đã xuất hiện một số lỗ thủng hơn mười chiến thuyền vũ trang đầy đủ đang bao vây tòa cung điện trên biển này, trên thuyền, những tên lính đánh thuê vũ trang đầy đủ đang liều mạng lao lên, họ lấy vũ lực lớn đề mở đường và đánh tan những sự ngăn cản từ bên trong.

Nói về trang bị thì hỏa lực trên thuyền kém bọn lính đánh thuê rất xa, tuy rằng đươc huấn luyện đầy đủ nhưng bọn cảnh vệ chỉ cầm theo súng lục hơn nữa người từng trải qua cuộc chiến sinh tử không có bao nhiêu người, hai bên hơn kém rất lớn, cho dù là hai mươi mấy người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh mạnh hơn đám lính đánh thuê, nhưng cộng thêm bọn họ thì số lượng vẫn quá ít, cũng may là các thương nhân mang theo không ít bảo tiêu và những bảo tiêu này đều tham chiến.

Những người này hơn phân nữa là lính xuất ngũ hoặc là lính đánh thuê, tuy rằng âm thầm mang theo súng chỉ có vài người, nhưng mà bọn họ gia nhập trợ giúp cũng không ít, bởi vậy mới có thể dựa vào hỏa lực yếu kém mà kiềm giữ không cho bọn lính đánh thuê xông lên tầng trên.

Nếu cuộc chiến bên dưới rơi vào trạng thái giằng co thì cuộc chiến ớ phía trên lại lâm vào tình huống khó có thể phân biệt, chí ít hiện nay khó có thể nhìn ra ai sẽ là người chiến thắng, bất kỳ bên nào đều có thể toàn quân bị diệt.

Một bên là Nguyên Lại Triêu Sang và một gã A cấp sát thủ đang ẩn nấp gần đó, bên kia là Thôi Quốc Hoa, Lô Quốc Nghị, Trần Cô Hạ. Núp ở chỗ tối là Kiều Quốc Duệ cùng với một gã khác vừa mới ra tay, một bên khác là người có dũng cảm đấu trực diện với Nguyên Lại Triêu Sang-Natalie Anne.

Trên thuyền lúc này. người có thể biết rõ thân phận của cô gái này ngoại trừ vài tên bảo tiêu mà cô mang thì chỉ còn có mỗi Gia Minh, trong mắt đám người Thôi Quốc Hoa thì đây chỉ là người của U Ám Thiên Cầm phái tới để kết minh thôi chứ không ai nghĩ cô là một người có thân thủ kinh người.

Ngay lúc này Nguyên Lại Triêu Sang và tên A cấp sát thủ kia đột nhiên lao ra. Dị năng giả tạo thành một lớp sương mù màu tím, bên phía Thôi Quốc Hoa lại có thêm một người bị trúng đạn, khi thấy Trần Cô Hạ đã rơi vào tình huống nhất định phải chết thì cô gái kia đột nhiên phá tan bức tường bằng sắt rồi xông ra đánh về phía Nguyên Lại Triêu Sang, nếu như Nguyên Lại Triêu Sang không ứng biến nhanh chóng thì sợ rằng thân thể của hắn lúc này đã biến thành hai khúc.

Cô gái với bộ quần áo màu đen bó sát lộ ra thân hình ma quỷ dùng lực lượng của mình phá tan bức tường bằng sắt thép thể hiện trình độ cực hạn trong giới dị năng của mình, chỉ vẻn vẹn dùng một thanh chủy thủ, cô dùng dao đấu súng với Nguyên Lại Triệu Sang, loại biểu diễn xinh đẹp trong lúc sinh tử này không thể nghi ngờ là đang khoe khoang lực lượng của U Ám Thiên Cầm.

Sau đó, Nguyên Lại Triêu Sang lui lại, biến mất, cô gái này cũng theo hắn mà biến mất theo, không cần ai nói thì mọi người cũng biết họ đang chờ đợi đối phương xuất thủ hơn mười lăm phút sau, cuộc chiến vốn đang kịch liệt nay lại biến thành quỷ dị. Lúc trước ta đuổi ngươi bây giờ ngươi đuổi ta, trong hơn mười phút hai ngươi cứ đuổi đuổi chạy chạy từ hành lang tầng sáu ra tới bên ngoài.

Tầng chót của con thuyền lúc này không có nhiều ánh sáng cho lắm nên chỗ dùng để ẩn nấp nhiều vô số kể, trong cơn mưa gió trận đấu súng lại một lần nữa trở nên kịch liệt, những tia lửa trong bóng tối trở nên vô cùng xinh đẹp.

Sáu người vừa đấu súng vừa yểm hộ cho nhau.

Tấm vải bạt bên cạnh hồ bơi bị đạn bắn làm cho nát bấy, khi chạy qua một căn phòng ớ tầng hai, Thôi Quốc Hoa trốn ở phía sau bức tường giơ tay xé tay áo ra rồi cắn chặt răng buộc lại miệng vết thương trên cánh tay trái lại. Ngay lúc đó có một bóng người lặng yên không chút tiếng động đến gần hắn sau đó ngồi xuống.

“Ta thua…”

Trên bộ áo bó sát màu đen lộ ra vóc người ma quỷ, Natalie đè lại vết đạn bắn trên đùi, những giọt máu từ trong kẻ tay cô chảy ra, trong đêm mưa gió như thế này nhìn Natalie có chút chật vật.

Lúc này Thôi Quốc Hoa thậm chí ngay cả việc hai người giao thủ khi nào cũng không rõ lắm, nhưng kết quả lại rất rõ ràng, liếc mắt nhìn về phía vết thương của cô, Thôi Quốc Hoa gật đầu. nói:

“Hiểu rồi. kế tiếp giao cho chúng ta.”

Hắn đang muốn đứng dậy thì bị Natalie nắm kéo lại. cô nói:

“Ha ha, đừng có đùa, nghe đây, hiện nay tôi bị thương nên không có bao nhiêu sức uy hiếp đối với Nguyên Lại Triêu Sang, thế nhưng tôi có thể áp chế dị năng của bọn họ, các người làm được sao?”

“Tôi sẽ là cho đối phương sử dụng dị năng, đến lúc đó thì nhờ cô.”

Gật đầu, hai người định xông ra thì ở phía trước, đột nhiên sáng lên. Đây là đèn dùng để kéo cờ, nó chiếu rọi trên bong thuyền một vòng sau đó chiếu về phía cây cờ rồi chiếu thẳng lên không trung, tuy trên biển vẫn còn mưa gió nhưng ánh sáng này lại rất rực rỡ.

Hai bên đang giao chiến đều bị một màn này hù dọa, ai cũng đang suy đoán xem có phải là viện quân đã đến hay không, một tiếng súng đột nhiên vang lên, tất cả mọi người nhanh như thiểm điện chạy vào chỗ ẩn nấp bên cạnh đợi màn tiếp theo diễn ra.

Ngay sau đó một tiếng nhạc vang lên.

Quốc kỳ được kéo lên thì tất nhiên phải có Quốc ca, nhưng mà khúc nhạc vang lên không phải là “Nghĩa dũng khúc quân hành” cũng không phải là “Quân chi đại” của Nhật Bản, ngay khi khúc nhạc vang lên thì ở bên cây cờ có một xác chết được kéo lên.

Trong mưa gió, xác chết này bị cột vào sợi dây đang chậm rãi được kéo lên, trên thi thể có một lỗ thủng thật to, bởi vì mưa gió cọ rửa lớp máu đã khô đi nên khi ánh sáng chiếu vào làm người khác thấy đưọc một cái lỗ thật lớn, trên đó, tình cảnh này vừa đáng sợ vừa có chút buồn nôn.

Đương nhiên, đối với người thường xuyên vào sinh ra tử mà nói thì cảnh này cũng chẳng là gì, Thôi Quốc Hoa cố gắng nhận rõ hình dạng của xác chết nhưng vẫn không nhận ra đó là ai, một lát sau Natalie ớ cười khẽ một tiếng:

“Là A cấp sát thủ của Bùi La Gia, hắn chuyên về phần máy tính, tình trạng mất điện trên thuyền có lẽ là kiệt tác của hắn… Đây là việc làm của một thiên tài, tôi muốn ca ngợi hắn.”

Trong khi nói chuyện, thì bên kia có một tiếng “A” vang lên, sau đó, bên Bùi La gia bắt đầu nồ súng, Thôi Quốc Hoa nhảy ra, Natalie cũng đứng dậy, giơ súng bắn về phía sau, ánh lửa, đạn, máu giao thoa không ngừng xuất hiện.

Một bóng người ở cách đó không xa chậm rãi ngã xuống, mọi người đều trầm mặc trong cơn mưa gió nên tiếng động do một người ngã xuống trở nên rất rõ ràng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Người kia là… sát thủ của Bùi La Gia.

Trốn ở một chướng ngại vật khác, Thôi Quốc Hoa hít sâu một hơi, gã sát thủ của Bùi La gia này nãy giờ vẫn ẩn núp xung quanh cho tới khi Nguyên Lại Triêu Sang xuất hiện thì hắn mới hiện thân, Natalie lúc đó lao ra là đề cứu thầy Trần, nhưng dù sao thì một người cũng không thể cứu được mối nguy mất nước. Mà bây giờ, đối phương dĩ nhiên cứ như vậy bị người giết chết, loại cảm giác này, thật sự là rất khó hình dung.

Lực lượng của HoaTulip đang ẩn nấp trong bóng đêm rốt cục là mạnh như thế nào?

Bên hông truyền tới tiếng rè rè, Nguyên Lại Triêu Sang giống như lần trước tuyên bố với Trần Cô Hạ:

“Tao sắp tới chỗ của mày rồi.”

Ngay lúc này có một giọng nói bình thản vang lên:

“Tính toán sai lầm sẽ là cho ông phải trả một cái giá rất lớn, Nguyên Lại Triêu Sang, ván này tôi thắng, ông chuẩn bị tốt cho việc gánh chịu hậu quả chưa?”

Trong mưa gió không hề có câu trả lời, giờ phút này áp lực thật lớn của đám người Thôi Quốc Hoa khi nhìn không thấy sờ không được đã biến mất. Tuyên chiến với Nguyên Lại Triêu Sang, người này thật quá mạnh mẽ.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, là người nhạy cảm nhất trong những người ở đây Natalie Anne từ trong chỗ ẩn nấp bước ra. Trong bóng tối, cô có thể cảm giác được bóng đen thần bí giống như u linh lóe lên. Nguyên Lại Triều Sang và tên sát thủ dị năng kia đã rời khỏi. Hoa Tulip thần bí kia không ngờ lại có sức mạnh lớn đến như vậy, ngay cả vua sát thủ cũng phải bất đắc dĩ lựa chọn trốn tránh, trong cơn mưa, cô nắm chặt tay lại.

Lúc này đây, mình bại, liên tục bại bởi hai người. Ghê tởm a… Nếu như năng lực của mình có thể hoàn toàn mở ra thì cũng sẽ không bị động như thế này, Nguyên Lại Triêu Sang cũng được, Hoa Tulip cũng được, hai năm sau ta sẽ hung hãn đánh bại hai người!

Tạm thời không nhắc tới Natalie Anne kết cục lúc này đối với Gia Minh không thê nghi ngỡ chính là biện pháp giải quyết cuộc chiến tốt nhất, những gì mình làm trong cuộc chiến này thoạt nhìn thì vô cùng kinh người, nhưng nếu xét kỹ thì cũng không có gì, nếu như mình đã ẩn nấp trước mà còn không thể giết được một sát thủ A cấp của Bùi La gia thì có thể nói là quá mất thể diện.

Tính tình của Nguyên Lại Triêu Sang hắn nắm rất rõ, ưu thế lớn nhất của hắn chính là thần bí, trước khi nắm được tư liệu của hắn hơn nữa hắn còn thể hiện thực lực rất mạnh thì Nguyên Lại Triêu Sang sẽ lựa chọn trốn tránh, đây cũng là việc mà hắn đã dự đoán trước, về phần thật sự cùng Nguyên Lại Triêu Sang quyết chiến, hiện nay hắn chưa chán sống nên không cần thiết thì không nên liều mạng với người khác.

Tùy tiện tìm một gian phòng, hắn thay bộ áo màu đen trên người ra sau đó nhìn lên đồng hồ, trên mặt đồng hồ xuất hiện một rada mini. Lúc trước hắn từng đưa cho Sa Sa một đôi bông tai, trong đó lại có gắn thiết bị dò tìm nên bây giờ hắn có thể dễ dàng phát hiện ra vị trí của cô. Một lát sau hắn cười cười sau đó chạy thẳng lên một căn phòng trên lầu bốn

Trong thân thuyền có rất nhiều căn phòng nhỏ, quán bar, sòng bạc, phòng đọc sách, phòng khiêu vũ, sân bóng rổ, thậm chí cả nơi triển lãm cũng có.

Hôm nay đại đa số người đều đang tập trung tại một phòng đọc sách chờ cuộc chiến kết thúc, dưới sự hướng dẫn của cảnh vệ hắn đi đến phòng đọc sách, Gia Minh làm ra một bộ dạng lo lắng nhưng không ngờ sự lo lắng đó đã biến thành sự thật.

Bởi vì người tiến lên đón hắn chỉ có hai người là Nhã Hàm và Sa Sa.

“Gia Minh, Linh Tĩnh tìm được cậu ư?”

“Gia Minh, cậu thấy Linh Tĩnh không?”

“Linh Tĩnh… chị ấy không có ở chung với hai người sao?”

“Linh Tĩnh… chúng tớ không biết tin tức của cậu, lúc trước cậu nói ra ngoài ăn cái gì đó. Nhưng khi đến nhà hàng thì không có tìm được cậu. Mấy nhà hàng và quán ăn ớ tầng trên đều tìm không thấy cậu vì vậy cậu ấy chạy ra ngoài tìm, tình huống lúc đó có chút hỗn loạn nên chúng ta không ngăn lại được. Lúc đó cậu ấy còn nói là không có việc gì đâu…”

Sa Sa vừa nói vừa chảy nước mắt:

“Chúng tớ đã hỏi cảnh vệ, họ nói là có một cô bé tên là Linh Tĩnh đã chạy xuống lầu hai…”

Gia Minh hít sâu một hơi, hắn quay đầu nhìn xung quanh sau đó nói:

“Tớ đi tìm cậu ấy.”

Sa Sa gọi một tiếng “Không được!” rôi đột nhiên kéo tay hắn lại.

Gia Minh quay đầu lại ôm lấy Sa Sa:

“Sa Sa, tớ sẽ tìm được cậu ấy, yên tâm đi.”

Hắn cười an ủi, sau đó hỏi:

“Được rồi, đôi hoa tay mà tớ tặng đâu? Hôm nay cậu không có mang hay sao?”

“A, ở chỗ này.”

Sa Sa nói sau đó móc ra một sợi dây có hình trái tim màu đỏ đang treo ngực, nói:

“Cái của Linh Tĩnh cũng nằm ở đây, bởi vì hôm nay không có ra ngoài, ngày hôm qua lại mặc lễ phục dạ hội cho nên chúng tớ lấy xuống mà không có đeo, lúc rời khỏi tớ liền đem nó nhét vào túi.”

“A, hóa ra là như vậy…”

Thở dài một hơi sau đó hắn đeo lên cho Sa Sa, cái của Linh Tĩnh thì hắn cầm trong tay, sau đó hắn đẩy Sa Sa về phía Nhã Hàm, hắn nói:

“Chị Nhã Hàm, Sa Sa giao cho chị, em đi tìm Linh Tĩnh.”

“Em nên cẩn thận một chút.”

Biết ngăn không được Gia Minh nên Nhã Hàm thấp giọng dặn một câu, Sa Sa còn muốn kéo hắn lại thì Gia Minh đã chạy ra thật xa, hắn quay đầu lại, nói:

“Yên tâm đi, không ai có việc gì đâu.”

Có lẽ ngoại trừ những tên xông lên thuyền…

Trong ánh mắt hiện lên một tia lệ mang, lúc hai tên cảnh vệ đứng gác cửa chặn hắn lại thì thân thể hắn chợt nhoáng lên, hắn trực tiếp xông ra ngoài, tâm tình của hắn lúc này rất phức tạp.

Cuộc sống làm sát thủ trước đây làm cho hắn có thói quen một mình không hề có thứ để hắn quan tâm. Cuộc sống bây giờ rất khác lúc trước, bây giờ hắn có Sa Sa, có Linh Tĩnh vì vậy trong cuộc đấu với Nguyên Lại Triêu Sang, cứ hai phút thì hắn lại liếc nhìn chiếc Rada mini trên tay để xác định sự an toàn của hai cô bé.

Bởi vì như vậy nên hắn không có dốc hết sức để tiêu diệt Nguyên Lại Triêu Sang mà chỉ hù dọa hắn, thế nhưng tình hình bây giờ vẫn xảy ra biến hóa không nằm trong dự tính của hắn…

Bất cứ chuyện gì, nếu như không đạt tới hoàn mỹ thì chắc chắn bên cạnh đã có sơ hở, tập quán làm việc của hắn trước đây nếu không thể thực hiện hoàn mỹ thì hắn sẽ không làm, nếu như hai thân phận đã xảy ra sự mất cân bằng vậy thì dứt khoát vứt bỏ thân phận sát thủ đi. Cảm giác sợ hãi khi biết được Linh Tĩnh có lẽ sẽ gặp nguy hiểm làm cho hắn phát hiện việc tranh đấu với Nguyên Lại Triêu Sang dường như là một việc làm hết sức ngu ngốc…

Đường nhiên, hối hận thì cũng không giúp ích được gì, việc quan trọng bây giờ là phải làm cho Linh Tĩnh được an toàn cho dù là phải làm bất cứ thứ gì!

Trong mưa gió, một bóng người màu đen nhanh chóng chạy đi, chiếc áo của hắn căng phồng lên nhìn giống như một đóa hoa tử vong. Giờ khắc này, sự hung ác cho dù là khi đấu với Nguyên Lại Triêu Sang vẫn không xuất hiện giờ đã lộ ra.

Không lâu sau, khi bọn lính đánh thuê đã chiếm được tầng một và gần một nửa tầng hai thì đột nhiên có một giọng nói không rõ nam nữ vang lên:

“Uy, phía dưới cần người cứu viện những người sống sót ư, nếu vậy thì nhanh chóng ấn vào cái nút gọi phục vụ gần nhất, nhớ, mật mã chính là Bát Nguyệt Thất Nhật và ông chồng nhỏ Đường Sao Lật Tử, tích đô… Ta là một một con mèo hoa nhỏ mèo hoa nhỏ…”

Giọng nói lúc trước giờ đã biến thành một ca khúc lộn xộn, việc này thật khó hiểu, trong một căn phòng ớ lầu một, một gã đầu trọc cầm hai cây súng tự động đang ngơ ngác, hắn hỏi người bên cạnh:

“Máy vi tính có ý gì? Bị chúng ta làm hỏng rồi sao?”

“Hải Sa lão đại, có lẽ là bị những người của Bùi La Gia làm hỏng rồi? Bọn họ không phải đã nói là sẽ phá hỏng hệ thống vi tính trên thuyền hay sao?”

“A, thật là đáng tiếc, một con thuyền tốt như vậy, máy vi tính lại bị làm hỏng…”

Hắn cười đi tới chỗ cái nút nói:

“Là cái nút này sao, nếu ấn vào thì có chuyện gì xảy ra nhỉ? Mọi người tới đây đi, tuy rằng không biết như thế nào nhưng chúng ta thử một lần xem coi có ai tới cứu “những người sống sót” như chúng ta hay không, ha ha ha ha…”

Sau đó, hắn ấn ngón tay xuống cái nút…

Chọn tập
Bình luận
× sticky