Vì vậy muốn thành một sát thủ xuất sắc, cần phải vô tình, không có tình yêu, không có nhà, không có vướng bận gì mới là trạng thái lý tưởng nhất. Nếu là bình thường, mười người, trăm người Đao Ba sợ rằng cũng khó có thể khiến hắn bị thương, song chỉ cần có một người bạn bị kẹp ở chính giữa, hắn có thể dùng máu, dùng tính mạng để đánh đổi. Cho nên Nguyên Lại Triêu Sang không đám thổ lộ tình cảm của mình, cho nên cùng với việc hắn trở thành vua sát thủ, hắn cũng gần như trở thành người hèn yếu nhất thiên hạ. Đường do mình chọn, nếu đã chọn rồi thì không thể oán trách.
May là lần này nguy hiểm nhưng không mất mạng, nếu vừa rồi là một sát thủ chuyên nghiệp thì chuyện không thể giải quyết nhẹ nhàng mà dứt khoát như vậy được. Hắn có biện pháp hữu hiệu hơn, nhưng nếu làm vậy thì con tin bị kẹp giữa hai bên sẽ phải chịu một chút thương tổn, đây là chuyện hắn tuyệt đối không hi vọng sẽ xảy ra.
Ngoài cửa dần vang lên tiếng người, Gia Minh chậm rãi nhắm mắt lại:
“Sẽ lập tức có người tới, em phải ngất đi một lát. Nhã Hàm, chị..”
“Không được ngất!”
Nhã Hàm đột nhiên khóc la.
“Em không được ngủ, không được nhắm mắt lại, này…”
“Xin nhờ, em chỉ ngất mà thôi. Mặc dù có thể cố gắng tỉnh táo nhưng em bị chảy nhiều máu như vậy cũng rất mệt đó. Chỉ là ngất thôi, không sao cả…”
“Này, không thể ngủ, em đừng ngủ, nếu em ngủ… Đừng ngủ, xin em, đừng ngủ…”
Nhã Hàm khóc lớn, đưa tay vỗ vào khuôn mặt Gia Minh khiến mặt hắn dính đầy máu.
“Làm ơn, đây không phải đóng phim, ngất là do thân thể tự động điều tiết cơ năng…”
Gia Minh khổ sở mở mắt ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nhã Hàm khóc lớn.
“Đừng khóc được không… Sợ chị rồi, em không ngất nữa…”
Ánh mắt đảo vài vòng, Gia Minh bất đắc dĩ nói nhỏ.
“Chị đáng sợ hơn tên kia nhiều…”
Nghĩ tới không lâu nữa còn có hai người đáng sợ khác cũng tới. Gia Minh nhức đầu. Linh Tĩnh và Sa Sa… Lại không thể nói về chuyện về Linh Tĩnh và Sa Sa với Nhã Hàm, a a a… Đầu đau quá…
Rạng sáng, bệnh viện.
Ngồi bó gối trên ghế trước phòng phẫu thuật, tâm tình Nhã Hàm hỗn loạn. Lúc này ở đây đã đầy ắp người, cha và mẹ hai, vệ sĩ trong nhà, cảnh sát, quản gia của Hoàng gia đều đã tới. Đông Phương Uyên, Đông Phương Lộ cũng đến xem tình hình. Liễu Chính cũng dẫn theo một đám người đứng đầu của Sa Trúc bang tới, người bình thường, xã hội đen lẫn lộn với nhau. Cha nàng đang yêu cầu cảnh sát nhất định phải điều tra rõ ràng, còn đám người của Sa Trúc bang kia thậm chí nói phải tiêu diệt cả nhà Hoa Vi ngay trước mặt cảnh sát, bởi vì hôm qua Gia Minh mới kết thù với Hoa Vi, đến khi Liễu Chính vẻ mặt âm trầm rống lên câm miệng thì bầu không khí sôi trào mới lắng xuống được. Một lát sau lại có mấy vị cấp sở trưởng, cục trưởng tới khuyên nhủ Liễu Chính, nói trước khi chuyện được điều tra rõ ràng thì hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Linh Tĩnh và Sa Sa đương nhiên đã đến, hai cô bé thậm chí vẫn còn mặc đồ ngủ. Trên đường chạy đến, Linh Tĩnh bị mất một chiếc dép, lúc này nàng đang ngồi một bên lặng lẽ chảy nước mắt, trên người khoác một chiếc áo khoác của người lớn, yên lặng chờ đợi kết quả của cuộc phẫu thuật, vốn lúc vừa thấy Linh Tĩnh. Đông Phương Lộ lập tức cởi áo khoác của mình ra đưa cho nàng, nhưng vừa thấy là hắn. Linh Tĩnh vốn luôn biết điều, lễ phép lại cầm chiếc áo lên ném xuống đất rồi ngồi đó lau nước mắt, áo khoác trên người nàng là của một thủ hạ của Liễu Chính.
Theo tin tức của cục cảnh sát, Đao Ba mới vượt ngục trước đó không lâu, chỉ là sau khi Liễu Chính kiểm chứng lại tin tức thông qua một số thuộc hạ lại phát hiện một tin tức khác, người trợ giúp cho Đao Ba sau khi vượt ngục là một số thủ hạ của Hoa Vi. Trong chốc lát, thế cục dường như trở nên rõ ràng, mặc dù Liễu Chính không nói gì nhưng rõ ràng đang suy tính việc chuẩn bị khai chiến với Tam Thanh bang. Phía cục cảnh sát có vẻ như cũng không có cách nào, bởi vì ngay cả Trương Kính An cũng âm trầm đi tới nói chuyện với Liễu Chính, rồi lại nói chuyện với mấy người của cục cảnh sát, chuyện này chút nữa đã khiến Nhã Hàm bị thương. Trương gia chắc chắn sẽ nhúng tay làm rõ. Mẹ hai thì đang lớn tiếng mắng chửi người, hơn nữa còn nói sẽ không bỏ qua chuyện này.
Nhã Hàm bàng hoàng ngồi đó, thỉnh thoảng lại nấc lên nghẹn ngào.
Hơn ba giờ sáng, rốt cuộc phòng phẫu thuật cũng mở ra. Đoàn Tĩnh Nhàn thân là chủ nhiệm ngoại khoa, khoa chấn thương dẫn đầu đi ra. Linh Tĩnh khóc chạy đến:
“Không sao chứ. Gia Minh không sao chứ mẹ…”
“Không có chuyện gì, mọi người yên tâm. Gia Minh rất may mắn, viên đạn bắn qua sát trái tim, chỉ cần trật một, hai li thì sợ rằng hậu quả rất khó nói. Hiện giờ đã phẫu thuật xong. Gia Minh cần nghỉ ngơi, bây giờ cũng không thể nói chuyện với mọi người được. Mọi người đến mai hãy trở lại, hôm nay… Muốn vào thăm cũng được, tôi cảm thấy… Sa Sa, một mình cháu vào thôi. Linh Tĩnh, này, Linh Tĩnh.
Theo bác gái Diệp nghĩ, nếu Sa Sa là bạn gái Gia Minh thì một mình nàng đi vào là thích hợp nhất, chỉ là sau khi Sa Sa đi vào. Linh Tĩnh cũng đá văng chiếc dép còn lại rồi chạy theo, bà chỉ có thể cười bất đắc dĩ rồi đóng cửa lại.
Những người lớn xác định Gia Minh không có chuyện gì xong cũng không có bao nhiêu hứng thú vào thăm bệnh. Liễu Chính đang tính toán kế hoạch giết người. Trương Kính An cũng nói với ông ta chuyện đối phó với Tam Thanh bang nhất định phải chừa cho mình một phần, cảnh sát ở bên cạnh uể oải thương lượng cách ứng đối. Trong đám người, Nhã Hàm đứng dậy nhìn cánh cửa đã khép lại kia, trên mặt đầy nước mắt có thêm nụ cười an tâm.
Hắn không có chuyện gì. Nhưng… Trong suốt thời gian từ khi Gia Minh lao vào cứu nàng đến khi hắn trúng đạn, thoát khỏi nguy hiểm rồi được đưa tới bệnh viện, nàng suy nghĩ đến tất cả những chuyện mình có thể làm vì Gia Minh, bất kể đáng xấu hổ thể nào, không có tôn nghiêm thế nào nàng cũng đều bỏ qua, nàng muốn ở chung một chỗ với hắn, cảm kích hắn, báo đáp hắn giống như các tình tiết sau khi anh hùng cữu mỹ nhân trên TV vẫn chiếu. Song… Linh Tĩnh và Sa Sa, bọn họ tới, bọn họ đang khóc…
Tiến vào, sau cánh cửa kia, các càng đang ở cùng một chỗ với Gia Minh, mà nàng đứng bên ngoài, không ai cho rằng nàng cũng nên đi vào, không ai cho rằng nàng có tư cách này. Từ đầu đến cuối, hắn không thuộc về nàng…
Mẹ hai đến ôm lấy nàng an ủi, bác gái Diệp cũng tới an ủi nàng, lại nói, Đoàn Tĩnh Nhàn cũng là sư mẫu của nàng. Đông Phương Uyển cũng đến nói vài lời. Sau đó mấy người đứng đầu của Sa Trúc bang rời đi. Không biết qua bao lâu, cha đi đến vỗ vỗ bờ vai nàng, nói thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi thôi, ngày mai con có thể đến gặp hắn. Nàng đứng lên, nhìn cánh cửa kia lần cuối rồi đi theo cha mình.
Đúng vậy, thời gian không còn sớm, chị phải trở về, Linh Tĩnh và Sa Sa có thể chăm sóc em, mà chị thì chỉ có thể chờ ngày mai danh chính ngôn thuận đến thăm em, giống như một người bạn tốt.
Hắn không sao, như vậy là tốt rồi…
Cuối cùng, nàng nghĩ.