Trong bãi đỗ xe, một chiếc Audi màu bạc chậm rãi di chuyển, nhanh chóng lao vào trong trời mưa, một cô bé có chiếc nơ xinh đẹp trên đầu đang ôm con gấu trắng thật lớn lăn qua lăn lại, tiếng cười như chuông bạc.
“Xe thật tốt nhưng lại là kiểu cho con trai, sao người ta lại cho chị một chiếc xe như vậy?”
“Không gian lớn tiện cho Đào Đào chơi đùa ở phía sau, chị nghĩ nó di chuyển cũng không tệ lắm, khi đi gặp người không quen biết có thể nói là xe của chồng mình.”
“Nuôi đứa nhỏ không quá khổ đấy chứ?”
“Có người phụ trách giúp mà… Em vẫn nhớ chị là được rồi…”
“Nghe nói đây là một dự án hợp tác rất quan trọng, bỏ dở giữa chừng như vậy không xuất hiện vấn đề gì chứ?”
“Nó không quan trọng đâu…”
Có những khi trong lòng muốn nói rất nhiều điều, nhưng con người ta lại thường hay rụt rè.
Hai người đang cố gắng kiềm chế nói chuyện bình tĩnh với nhau, đã nhiều năm không gặp lại, Nhã Hàm ngồi ở vị trí tài xế, trên mặt có trang điểm phớt qua, rất khó nhận ra suy nghĩ thực sự của cô gái xinh đẹp lạnh lùng này.
Lúc trước, nàng không thể kiềm chế rơi nước mắt đã làm cho tất cả mọi người kinh ngạc tột đỉnh.
Đương nhiên, hiện giờ có nhiều lý do, nếu như không có “người thứ ba” là cô bé đang ôm gấu trắng chơi, thì rất có thể nàng đã nhào tới.
Tâm tình kích động, nàng không thể nào lái xe được, chiếc xe con di chuyển vào trong trời mưa, đi thật chậm, nàng nhìn sang người bên cạnh, nước mặt lại trào ra.
“Mẹ, mẹ lại khóc ư?”
Nàng vốn không muốn cho cô bé ở phía sau thấy, nhưng không ngờ nó rất tinh minh, thấy động tác của mẹ mình, cô bé tỏ vè buồn buồn, trong trí nhớ có hạn của nó, nó luôn thấy mẹ mình hiền hòa, lúc này thấy mẹ mình liên tục rơi lệ, điều này không quá phù hợp với tâm tình bé bỏng của cô nhóc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
“Không đâu, mẹ không khóc.”
“Chú là người xấu!”
Nhã Hàm muốn an ủi cô bé vài câu, Tiểu Đào Đào hướng về phía Gia Minh đang lái xe, nói:
“Chú làm mẹ cháu khóc, cháu không cần gấu của chú!”
“Á…”
Gia Minh há miệng cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng mà việc này đúng là trách nhiệm của hắn.
Nhã Hàm nhìn hắn không biết nói thế nào, nhịn không được bật cười, quay đầu lại giải thích:
“Đào Đào ngoan, không phải mẹ khóc đâu, là mẹ cao hứng… là mẹ vui vẻ…”
Phải giải thích nhiều lần, cô bé mới nửa tin nửa ngờ tiếp nhận được cái sự thực khó tin là mẹ mình vui mừng rơi lệ.
Nếu như mẹ mình không buồn vì chú đây, thì nàng cũng không hề oán giận chú ấy, ghé vào con gấu hỏi:
“Chú ơi, cháu hỏi chú một vấn đề được không?”
“Được.”
“Con gấu này biết bay ư?”
“Sao lại hỏi vậy?”
“Bởi vì cháu thấy nó bay từ mái nhà kia tới, là chú mang nó bay tới công ty của mẹ ư?”
Tiểu cô nương vừa nói như vậy, Nhã Hàm đã dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang, Gia Minh cười nói:
“Đúng vậy, bà chị phía dưới không cho em lên, em cũng chỉ còn cách mang theo nó bay vào trong.”
Hắn bây giờ mới hiểu một chuyện, nhịn không được cười cười.
“Từ tòa nhà kia bay tới? Tại sao không gọi điện thoại?”
“Quên không hỏi người ta.”
“Chị cho Linh Tĩnh…”
Nói đến đây, Nhã Hàm gật đầu, nếu như Gia Minh muốn gặp mình, cho dù Linh Tĩnh có biết hắn cũng sẽ không hỏi.
Nghĩ đến việc Gia Minh trở về, người đầu tiên cần gặp cũng nên là nàng mới đúng chứ.
Nàng nghĩ như vậy thì hơi buồn bã, tiểu Đào Đào thấy hai người phía trước có chút kỳ quái, trong lúc nhất thời cũng không tiếp tục hỏi chuyện con gấu.
Một lát sau, Nhã Hàm nhẹ giọng nói:
“Còn đau đầu không?”
“Khỏi rồi…”
Gia Minh gật đầu, nói:
“Nó cũng kéo vài mấy năm rồi còn gì…”
“Trở về… khi nào?”
“Đêm qua.”
Nhã Hàm khẽ gật đầu:
“Đêm qua, Linh Tĩnh biểu diễn, sau đó nghe nói bên ngoài sân vận động có tai nạn xe cộ, hình như còn có tiếng nổ, sau đó mấy con phố cũng xảy ra chuyện, chị tìm không được Linh Tĩnh, chuyện này…”
Nàng nhìn Gia Minh, sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, nàng hỏi:
“Linh Tĩnh không sao chứ?”
“Không có chuyện gì.”
Gia Minh suy nghĩ một chút, nói tiếp:
“Sa Sa đã trở về, hình như chị mấy năm không gặp cậu ấy rồi.”
“Dù sao cũng phải gặp.”
Nhã Hàm cười rộ lên:
“Không nói tới chuyện này nữa, cho dù thế nào, chiều hôm nay… em là của chị và là cha của Đào Đào?”
Đối với giọng nói có phần hối tiếc này, Gia Minh đều không biết nói gì, sau một lát, Nhã Hàm cười dài thở phào nhẹ nhõm:
“Đến Thánh Tâm đi, biệt thự bên đó vẫn là của chị, em cũng đã lâu không tới đó rồi.”
Chiếc xe phá vỡ màn mưa, yên bình đi tới học viện Thánh Tâm, trong xe mơ hồ có tiếng thở dài mệt mỏi của Nhã Hàm.
“Gần đây mệt chết đi được, muốn nghỉ ngơi một chút… Đều là em làm hại, hôm nay khóc trước mặt nhiều người như vậy, ngày mai không biết phải đối mặt với họ như thế nào, họ là nhân viên của chị đấy…”
***
“Cái gì! Cố Gia Minh… Làm sao có thể!”
Trong lúc chiếc xe rời khỏi tập đoàn Trương thị, trong một tòa nhà cách đó không xa, Đông Phương Uyển đang tiếp bạn học đột nhiên mở to hai mắt. Hứa Nghị Đình nhô đầu ra nhìn một chút, sau đó bởi vì có người gọi nàng mà vội vã ra ngoài.
Lúc này ngồi ở trước mặt nàng là Vương Đồ Giai, La Tĩnh Văn, Lương Minh, Lý Tùng, vốn họ tưởng rằng sẽ ôn chuyện bạn họ cũ nhưng thế nào cũng không nghĩ ra khi nghe tin của Cố Gia Minh, Đông Phương Uyển kinh ngạc vô cùng, Lương Minh thì nhíu mày.
“Đúng vậy, hôm nay đúng là mới nhìn thấy hắn, còn có một số bạn học nữa tới nhà của cậu nói chuyện học hành khi xưa, bọn tớ cũng mời, hắn nói là nếu rảnh nhất định sẽ tới. Tớ nghe nói trước đây hắn phải ngồi tù, đúng không? Liễu Hoài Sa bởi vì dính vào xã hội đen mà phải bỏ trốn, nhưng mà hôm nay… Phương Chi Thiên Phương tiên sinh cũng có ở nhà cậu, đối với hắn rất coi trọng, còn mời hắn vào nói chuyện riêng rất lâu…”
“Chú Phương đúng là ở nhà tớ, nhưng mà gần đây tớ ít khi về nhà…”
Thì thào nói nhỏ, Đông Phương Uyển ngồi xuống ghế, vô ý thức muốn cầm lấy chén trà, nhưng ngón tay lại đưa trúng vào nước trà nóng, nàng đưa ngón tay lên miệng mút một cái, hành động này đúng là khiêu gợi đối với cô bạn học nổi danh này.
Lương Minh và Lý Tùng có chút không được tự nhiên, Đông Phương Uyển cũng không ý thức được hành động này không được bình thường, một lúc sau, nàng cười ngẩng đầu lên.
“Mặc kệ hắn, bạn học cũ gặp nhau là chuyện tốt, chắc chắn tớ và Nghị Đình sẽ đi, được rồi, thời gian trước tớ nghe nói Tĩnh Văn có nghiên cứu một đề tài khoa học được vinh danh khen thưởng, có chuyện này đúng không…”
Lắc đầu, nàng đem tâm tình của mình kéo ra khỏi vũng bùn suy nghĩ, nói tới những chuyện của bốn người gần đây, họ trò chuyện rất vui. Thời gian lúc này còn sớm, Đông Phương Uyển mời họ chiều nay ăn cơm, bốn người mặc dù có những cách nghĩ khác nhau, nhưng vẫn uyển chuyển cự tuyệt, Đông Phương Uyển mới lập công ty, chắc là bận bịu vô cùng, bọn họ không có khả năng ở đây quấy rầy mãi được.
Hứa Nghị Đình phải vất vả lắm mới rút ra được một chút thời gian rảnh rỗi, cũng tới đây hàn huyên với mấy người vài câu, đợi lúc tiễn bọn họ xong, trở lại phòng làm việc của Đông Phương Uyển, nàng mới phát hiện Tiểu Uyển lúc này đang khoanh tay nhìn bầu trời mưa lớn ngoài cửa sổ.