“Tránh ra, đừng có ôm tớ…”“Cậu đồng ý với tớ đi đã!”
“Đây là trên đường, người khác đang nhìn mình đấy, chú ý hình tượng một chút!”
“Không chú ý! Cho người khác nhìn, sau khi trở về tớ sẽ nói với Sa Sa quan hệ thân mật của chúng ta !”
“Còn như vậy tớ sẽ đánh cậu đấy.”
“Tớ sợ cậu sao?”
Vừa nói xong, Gia Minh đã xoay người giơ tay định vỗ một cái lên đầu của Đông Phương Uyển, Đông Phương Uyển nghiêng đầu, tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi trợn mắt:
“Cậu thích thì đánh đi, dù sao nếu cậu không đồng ý, chúng ta sẽ không xong đâu!”
“Cậu…”
Gia Minh vung lên tay, dừng lại trên không nửa ngày, sau đó lắc đầu không đánh xuống, xoay người tiếp tục đi:
“Mặc kệ cậu…”
“Ha ha, tớ để ý tới cậu là được rồi…”
Đông Phương Uyển sôi nổi đi theo phía sau, thấy hắn không phòng bị, nàng nhảy lên một cái định đánh vào đầu hắn, nhưng mà được một nửa đành thu lại, đầu con trai, eo con gái, tuy rằng người này nhìn bề ngoài thì không quan tâm, nhưng ai biết trong lòng hắn có tức giận hay không.
Bây giờ là hơn 2h chiều, trời đầy mây, đoàn người lúc này đang đi trên một con đường của quận 13 Paris, thỉnh thoảng tiến vào một cái cửa hàng bán đồ ăn, dựa theo lịch trình của ngày hôm nay, đầu tiên là họ tới Bảo tàng Louvre, shoping tại các cửa hàng của bảo tàng.
Nhưng có lẽ con gái có thiên tính là mua sắm, cho nên sau đó họ quyết định đi dạo phố mua đồ, hiện giờ đội ngũ hơn 60 người đã tách thành mấy tiểu tổ, thống nhất với nhau về thời gian và địa diểm tập trung, sau đó ai đi nơi người đó muốn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Về phần Gia Minh và Đông Phương Uyển, ai cũng cảm thấy kinh ngạc vì hai người này chí chóe với nhau tròn một buổi sáng.
Là một trong hai người dẫn đường của tiểu tổ này, mắt thấy Gia Minh giơ tay định đánh vào đầu Đông Phương Uyển, Lôi Khánh ở phía trước ức chế định tiến lên, lại bị Ứng Tử Lam ở bên cạnh đưa tay kéo lại:
“Bỏ đi, hai người họ đang liếc mắt đưa tình, cậu cần gì phải vậy.”
“Làm gì có kiểu liếc mắt đưa tình nào như vậy? Xuất thủ đánh người thì có!”
“Hắn đâu có dùng sức, huống chi cậu thấy Tiểu Uyển đang cười hì hì kìa, biết đâu hai người bọn họ thích như vậy thì sao…”
Lôi Khánh phiền muộn nửa ngày:
“Ta chẳng nhận ra tiểu tử kia có chỗ nào tốt cả…”
Ứng Tử Lam từ chối cho ý kiến cười cười, sau một lát, mới đưa tay đẩy kính mắt:
“Trước đây chúng ta đã từng nói chuyện phiềm, nói nha đầu Tiểu Uyển kia tính cách quá mạnh, sau này rất khó gả ra ngoài, Đông Phương Lộ đều gật đầu đồng ý. Nói… vận khí của cô nhóc này không tốt, đợi khi nào biến thành bà cô già sẽ tìm một nam nhân nào đó gả cho, nhưng mà vận khí của cô nàng này xem ra tốt rồi, lúc còn trẻ mà đã tìm được một nam nhân có thể quản mình, làm cho cô nhóc cam tâm tình nguyện…”
“Cậu nói Cố Gia Minh có thể quản nàng?”
“Ha hả, có một số việc không thể nhìn bề ngoài được đâu, tôi có một người mợ, chính là người tọa trấn tỉnh Hồ Bắc, cậu cũng biết đó, tính cách cực kỳ mạnh mẽ, tính cách của cậu tôi tương đối hiền, thế nhưng vừa về tới nhà, mợ liền nghe lời cậu răm rắp, việc này rất khó nói… chỉ cần có tình yêu là được…”
Ứng Tử Lam cười giải thích. Trên thực tế, làm nhân viên nội bộ của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, từ sau khi em trai mình gặp Gia Minh rồi xảy ra chuyện không may, hắn đã âm thầm điều tra đối phương và Đông Phương Uyển, quan hệ, thân phận của hai người này đúng là dọa người.
Nhưng mà chuyện như vậy không cần thiết phải nói cho Lôi Khánh, cứ để hắn duy trì cảm giác ác cảm với Cố Gia Minh là được rồi, còn chuyện sau lưng Cố Gia Minh có Giản Tố Ngôn, hắn không tham gia quá nhiều, với lại hiện giờ quan hệ của đôi bên chẳng có bao nhiêu thân thiết.
Trong lúc nói chuyện thì điện thoại trên người vang lên, mới nghe được vài câu hắn đã nhíu mày, nhưng mà tình hình này cũng chỉ duy trì trong tích tắc, Lôi Khánh quay đầu hỏi:
“Vẫn không chịu gặp chúng ta?”
“Đúng.”
Ứng Tử Lam gật đầu:
“Vẫn câu trả lời như cũ, bọn họ cũng không biết chuyện của Natalie tiểu thư và Kelly tiểu thư, bởi vì phía trên không có thông báo gì là các nàng tới đây…”
“Nhưng rõ ràng các nàng đã tới.”
Ứng Tử Lam cười cười:
“Tập đoàn Tịch Đức tuy rằng lệ thuộc gia tộc Rothschild, nhưng hai bên không can thiệp vào công việc của nhau, có lẽ vị Natalie tiểu thư này tới Paris chỉ là du lịch nghỉ ngơi, chúng ta nhiều lần nói là muốn tới bái phỏng nàng có lẽ là quá mạo muội, nhưng mà nói thế nào thì…”
Lầm bầm nói một mình, Ứng Tử Lam quay đầu, nhìn về phía hai người ở cuối đường, sau đó đi tới khiến cho Lôi Khánh vội vàng đuổi theo:
“Này, Gia Minh bạn học.”
“Sao?”
Đang không kiên nhẫn do bị Đông Phương Uyển theo sát, Gia Minh ngẩng đầu lên.
“A, là như vậy, nghe nói cậu rất quen với Kelly tiểu thư, lần này cậu có gặp tiểu thư không?”
“Kelly tiểu thư nào?”
Gia Minh ngẩn người.
Ứng Tử Lam hơi nhíu mày, giống như là đang quan sát xem đối phương có giả bộ hay không, sau đó cười nói:
“Kelly Denime tiểu thư, ách… Nếu như tôi nhớ không lầm, lần trước đóng quân dã ngoại ở ngoại ô Giang Hải, cậu đã từng cùng với cô ta…”
“A, Kelly này sao.”
Gia Minh vỗ vỗ đầu:
“Không quen lắm, trước kia ở Giang Hải đúng là có nói chuyện một lần, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là ngày hôm trước Kelly tiểu thư và Natalie tiểu thư đã tới Paris, ách… Cậu không biết?”
“Biết làm sao được, hồi đó chỉ mới nói chuyện qua mấy câu, làm sao mà duy trì liên hệ được…”
Ứng Tử Lam nhìn biểu tình thờ của Gia Minh ơ một lúc lâu, rốt cục cười gật đầu tránh ra, Lôi Khánh đứng bên cạnh hắn nói:
“Không có khả năng, lần trước ở Giang Hải bọn họ rõ ràng là…” Nhớ tới thiên phú của Gia Minh, Lôi Khánh lại uất nghẹn, Ứng Tử Lam vỗ vai hắn: “Hắn không nói dối, tớ có thể nhận ra.”
Ở khoản này, hắn rất tự tin.
Nhìn theo bóng lưng hai người này, Gia Minh nhíu mày, thấy Đông Phương Uyển mang vẻ mặt cổ quái, hắn không kiên nhẫn nữa giãy dụa vài cái:
“Tránh ra!”
Hất tay nàng ra sau đó xoay người chạy, nhiệt độ tuy lạnh nhưng dòng người ở Paris vẫn đông đúc, mới chạy được vài bước đã bị Đông Phương Uyển ở phía sau nhào lên lưng, hai người quay đi quay lại đánh nhau, Gia Minh đảo mắt qua dòng người đi đường, sau đó lại nhìn về phía mấy người đàn ông ở phía sau…
***
“Phát hiện mục tiêu, hiện giờ chỉ có một tiểu tử phương đông và mấy đồng bạn, nhưng tư liệu về cô gái lại không hợp…”
Đầu một con đường náo nhiệt, các tấm biển hiệu lớn, áp phích đầy trời, một người Nga mặc áo gió màu xám dừng lại ở đầu đường, ánh mắt nhìn theo một đám người ở phía đối diện, vừa nói chuyện vừa làm mấy ký hiệu, ở bên cạnh hắn, một người đầu hoa gáo xoay người đi sang đường đối diện, đây là một cái ngã tư rất lớn, phải đi vòng mới có thể qua, tách nhau ra thì việc quan sát sẽ dễ hơn nhiều.
Hắn có tên là André • Lô Thái, biệt hiệu xạ thủ, trước kia đã từng làm lính đánh thuê, bởi vì thường sử dụng cung tiễn, nỏ tiễn mà có danh hiệu này, đương nhiên, hắn sử dụng súng cũng khá tốt.
Hiện giờ hắn chính là thủ lĩnh của một tiểu tổ ba người này, hai người còn lại mặc dù chưa phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc của lính đánh thuê, nhưng mà làm việc cũng tương đối xuất sắc.
Sau khi nói chuyện xong, nhận được chỉ thị, đèn xanh chuyển thành đèn đỏ, người đi bộ bắt đầu sang đường, hắn cùng với tên đồng bọn xen lẫn vào đám người đi tới, thuận tiện thông qua bộ đàm mini, ra lệnh cho tên đồng bọn đã ở bên kia.
“Tìm đúng cơ hội, chúng ta chuẩn bị hạ thủ, nếu như lần đầu tiên không trúng, ngươi tiếp tục nổ súng, mục tiêu chỉ có một, không được lệch sang người bên cạnh…”
****
“Này, này, này… Gia Minh, chờ một chút… Chờ một chút!”
Sống chết tóm chặt một tay Cố Gia Minh, Đông Phương Uyển dừng lại trước một cửa hàng ven đường, đây chính là một gian hàng bán những vật lưu niệm nhỏ, đa số là bật lửa có hình tháp Eiffel, Khải Hoàn môn, hình súng lục…
“Cậu có bệnh à, cái này có gì đẹp, cậu muốn xem thì tự mình xem đi, đừng có kéo tớ, họ đã cách chúng ta một đoạn khá xa rồi đấy…”
“Xa thì xa, tớ muốn ở lại xem, cậu muốn đi thì phải đồng ý với tớ trước đã!”
Vừa nói, nàng cầm một cái bật lửa hình súng lúc hỏi giá, Gia Minh ở bên cạnh thì giãy dụa không ngớt, nàng cầm lấy báng súng, giơ lên bắn phằng phằng:
“Không biết có phải là thật hay không, nếu thật mua cũng được…”
“Cậu yêu tớ hay sao mà cứ bám diết lấy tớ vậy?”
“Cậu nói thế nào thì là thế đó.”
Đông Phương Uyển lắc lắc đầu, sau đó trả tiền mua cái bật lửa hình súng lục.
Gia Minh bĩu môi:
“Được, chúng ta trở về phòng, lúc đó tớ sẽ cho cậu gặp Tố Ngôn.”
“Đầu óc của cậu thực bậy bạ…”
“Thôi, cậu mua thì mua đi, chúng ta mà còn đứng đây là họ sang đường bên kia mất đấy…”
“Ý kiến hay, nếu cậu không đồng ý chúng ta cứ đứng ở đây, mặc kệ cho bọn họ đi mất…”
Hai người từ sáng sớm đã dây dưa đến bây giờ, Gia Minh đi nhà cầu thì Đông Phương Uyển đứng bên ngoài đợi, thoạt nhìn nàng cũng có chút mệt mỏi rã rời, lúc này đứng im không chịu đi, vẻ mặt bướng bỉnh, tóm chặt lấy cổ tay Gia Minh không chịu buông ra.
“Cậu mới có bệnh…”
Gia Minh giãy dụa vài cái, đương nhiên là không có khả năng dùng sức, mắt thấy không thoát được, hắn liền đưa tay tách ngón tay của Đông Phương Uyển. Đông Phương Uyển hạ quyết tâm, dùng toàn bộ sức lực tóm chặt, ngón tay của nàng trắng bệch, nhưng mà làm sao chịu được việc Gia Minh cậy, khi thấy tay mình sắp tuột, nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
“A —— “
Tiếng thét của con gái chói tai vang khắp con phố ở Paris, những người xung quanh nhất thời đều dừng lại, nhìn sang bên này, đám người Ứng Tử Lam đã đi sang đường bên kia nhìn lại.
Gia Minh ngừng động tác, mắt thấy Đông Phương Uyển lấy tay ngoắc mình, trong mắt đã ươn ướt:
“Tớ chỉ muốn gặp chỉ ấy một chút thôi, tớ chỉ muốn gặp chị ấy một chút thôi… Nhiều lắm thì cũng chỉ nói tiếng cám ơn, tớ biết chị ấy không có ấn tượng gì với mình, nhưng chỉ nói mấy câu thôi không được sao… Cậu đã đi hỏi chị ấy đâu.. quá hẹp hòi… quá hẹp hòi mà…”
Mắt thấy thiếu nữ kiên cường mở miệng lầm bầm sắp khóc, Gia Minh thở dài, giả như hắn không coi Đông Phương Uyển là bạn thì chắc chắn sẽ không để ý tới nàng, hiện giờ nàng làm như vậy khiến cho hắn tiến thoái lưỡng nan, ngừng lại một chút, rốt cục nói:
“Được rồi, tớ đồng ý…”
“Thật không!”
Thiếu nữ hưng phấn chỉ vào hắn, nói:
“Đây là cậu chính miệng nói, không được nuốt lời nghe chưa.”
“Không phải tớ không muốn cho cậu gặp, mà cậu cũng biết cô ấy là người thế nào rồi đấy, tới Paris là gặp nguy hiểm, cho nên cô ấy không có thời gian hàn huyên với cậu, tớ chỉ có thể sắp xếp một chỗ, để cho cậu đứng từ xa nhìn, thế nào?”
“Cũng được… Cảm ơn.”
Đông Phương Uyển cười rộ lên, giang hai tay ôm Gia Minh một cái, nói:
“Thực ra từ khi chị ấy cứu tớ, tớ đã sùng bái chị ấy rồi, cám ơn, cám ơn…”
Đèn đỏ lần sau, hai người theo dòng người sang đường…
****
Người đi đường đông như dệt cửi, hai gã nam tử người Nga dừng lại ở đầu đường, nhìn về phía một đôi trai gái đang đi tới, sau đó nhìn về phía đồng hồ ở cột đèn đỏ, một … tên đồng bọn của hắn đã tách ra con đường đối diện, đang đi tới gần, xuyên qua bóng người, hắn làm một động tác OK.
Thời gian hành động chỉ có một giây, với tình hình trước mắt, thời gian và điều kiện bọn họ chọn bắn là khi đèn vàng, người chết, dòng xe cộ lập tức lao ra, ngăn cách hai bên đường, bọn họ sẽ nhân dịp này ung dung rời đi.
“Giao cho ngươi.”
Vỗ vỗ vai đồng bạn bên cạnh, André nhỏ giọng nói.
Ở con đường đối diện, thiếu nữ cầm cái bật lửa hình súng đi theo Gia Minh.
Đếm ngược bốn giây…
“OK.”
Trong tiếng gió, nam tử lặng yên lấy ống giảm thanh của súng lục ra lắp vào, điều chỉnh góc nhìn trong khe hở của đám người sang đường.
Đếm ngược ba giây…
Nhìn đám người ở con đường đối diện, nam tử này cho tay vào tỏng người, chuẩn bị xong hết thảy, thấy André cũng đồng thời ra ký hiệu.
Đếm ngược hai giây…
Dưới sự trợ giúp của Gia Minh, Đông Phương Uyển đã bắt đầu bật được cái bật lửa, dưới góc nhìn của cái áo gió, đám người sang đường chuẩn bị tách ra.
Đếm ngược một giây…
Ngọn lửa phụt lên, Đông Phương Uyển nở nụ cười, Ứng Tử Lam đang đừng cách đó không xa ngoắc tay… Ở con đường bên này, tinh thần của ai đó đang căng thẳng.
Sau một khắc, đèn xanh.
“Chính là lúc này.”
André nói.
Không có một chút dấu hiệu nào, đại hán bên cạnh người Nga có biệt danh xạ thủ phụt máu, óc và tóc tai văng ra, trong nháy mắt đó, tên đồng bạn đứng bên cạnh hắn cũng đồng thời vỡ sọ, bị một viên đạn vô hình bắn trúng…