“Tên A Mỗ Lôi kia là con thứ tư của tướng quân Tạp Tông của Thái Lan, nghe nói từ nhỏ đã có thiên phú quyền Thái, bây giờ là đệ tử của tông sư Hi Lý Vượng.”Nhìn đám người bên dưới, Đông Phương Lộ giới thiệu với Gia Minh.
“Quyền Thái, Hi Lý Vượng, hẳn là cậu đã nghe nói rồi chứ, gần đây trên TV đang sôi sục rồi.”
“Ừ, nghe nói hắn đến Giang Hải để khiêu chiến công phu Trung Quốc, thấy có quảng cáo.”
Gia Minh gật đầu.
“A Mỗ Lôi cũng đi theo đến đây, lần này là Lữ gia tiếp đón đoàn đội này. Bởi vì A Mỗ Lôi còn nhỏ tuổi nên dẫn hắn đi tham quan, Lữ Phóng đương nhiên là người thích hợp nhất. Lần trước câu lạc bộ Võ thuật bị bạn Nguyệt Trì chỉnh một trận, đoán chừng vừa rồi bọn họ đã nói với A Mỗ Lôi Huân rất lợi hại, sau đó đến tìm cậu, chủ yếu là muốn nhờ A Mỗ Lôi ngăn cản bạn Nguyệt Trì để đối phó với cậu. Cậu cũng biết đấy, mấy chuyện lúc cậu mới vào học kia đúng là khiến Lư Kiến Xuyên và Hàn Cương Thành bị ám ảnh rất lâu, ha hả, chẳng qua cũng đáng đời bọn họ…”
Đông Phương Lộ đương nhiên biết rõ ngọn nguồn sự kiện kia, đá bóng trúng đầu Linh Tĩnh, bây giờ nhớ lại hắn chỉ cảm thấy Gia Minh đã nương tay, hai người kia thật may mắn:
“Bọn họ dẫn A Mỗ Lôi đến đây, đầu tiên là đến gặp thầy Trần, nhưng cũng không động thủ. Thầy Trần nói người này hung tính lộ ra ngoài, vừa rồi nhìn tôi cũng cảm thấy sự thô bạo đó, có lẽ tôi không đánh lại hắn. Hẳn là cao thủ như cậu có thể nhìn thấu được một chút, cậu thấy hắn thế nào?”
“À, đã giết rất nhiều người, kĩ xảo học được hoàn toàn dùng để giết người, hẳn là cũng đã trải qua rất nhiều lần chiến đấu sống chết, người như thế không biết thu liễm, đương nhiên ai cũng có thể cảm thấy sự thô bạo của hắn.”
“Ừ. Thái Lan mà, con trai Tướng quân thì đương nhiên có nhiều cơ hội giết người.”
Đông Phương Lộ gật đầu, nhìn Gia Minh nói:
“Đúng rồi, trước tiên phải nhờ vả cậu, dù sao hắn cũng là con trai một tướng quân, cậu lại luôn khiêm tốn, không nên đánh với hắn, chẳng qua nếu bọn chúng quá ngu ngốc thì cũng không nên gây tai nạn chết người ở trường học, chuyện như thế sẽ khiến Viêm Hoàng Giác Tỉnh rất khó xử.”
“Vậy cậu nên nói bọn họ trông nom đám người này cho tốt.”
“Làm ơn đi, bây giờ tôi còn chưa phải nhân viên chính thức của Viêm Hoàng Giác Tỉnh nữa đó, nói lung tung sẽ không tốt. Hơn nữa nội bộ Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng không phải hoàn toàn bền chắc.”
Đông Phương Lộ nhún vai.
“Con trai Tướng quân, là con trai của Tướng quân đó… Nếu cậu muốn hả giận thì đánh chết sư phụ hắn là tốt nhất. Chẳng qua nếu cậu muốn đi đánh người thì xin nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ nói là tôi gọi người tới, ha hả, xem như tôi lập công với tổ chức cũng tốt…”
Gia Minh quay sang nhìn hắn, Đông Phương Lộ nói rất trực tiếp nhưng lại không khiến người khác phản cảm. Đông Phương Lộ mỉm cười, lại nói tiếp:
“Từ khi Thái quyền xuất hiện, tại mỗi cuộc thi đấu đại chúng, đều chưa từng thua. Lần thi đấu vừa rồi Trung Quốc cũng thua, chẳng qua ảnh hưởng cũng không lớn, năm ngoái càn quét một lần, cũng là toàn thắng trở về. Lần này đoàn quyền Thái do Hi Lý Vượng dẫn đầu đến khiêu chiến công phu Trung quốc, quân đội, Viêm Hoàng Giác Tỉnh đều phái người đến, đây là vấn đề hình tượng, bọn họ đều rất coi trọng. Nếu cậu âm thầm giết hắn thì Viêm Hoàng Giác Tỉnh sẽ khóc không ra nước mắt, không bằng quang minh chính đại đánh chết hắn ngay trên lôi đài đi. Nếu như Giản Tố Ngôn chịu ra tay thì sẽ vô cùng đặc sắc.”
“Không có hứng thú.”
“Đương nhiên tôi biết. Chẳng qua… Cậu xem ánh mắt A Mỗ Lôi kia đi, hiện giờ hẳn đã bị Lữ Phóng thuyết phục, tôi biết dù thế nào thì hắn cũng không có kết quả tốt, nhưng nếu cậu đánh hắn gần chết thì Hi Lý Vượng nhất định sẽ ra mặt, nếu không hắn cũng không có cách nào trả lời tướng quân Tạp Tông được. Nếu những Võ thuật gia kia không thể thắng được thì đoán chừng cuối cùng cậu vẫn phải đánh chết hắn.”
Thấy ánh mắt Gia Minh chuyền lạnh, Đông Phương Lộ vội vàng khoát tay tỏ vẻ vô tội.
“Tôi đảm bảo chuyện này không có ai âm thầm muốn lôi kéo cậu vào cả, thậm chí ngay cả suy nghĩ muốn thuận theo tự nhiên cũng không có, chỉ là quá trùng hợp thôi… Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng tốt, tôi cũng được. Giản Tố Ngôn tuyệt đối là quan trọng hơn một Quyền Vương nhiều lắm, ai cũng không dám lôi kéo cậu vào chuyện này, ngộ nhỡ cậu tức giận thì ai gánh được? Đúng rồi, cho cậu biết một tin tức nội bộ, gần đây Phương Chi Thiên lại muốn đến Giang Hải.”
“Hắn tới đây làm gì? Xem thi đấu?”
Khó trách lại gặp Thôi Quốc Hoa trên đường. Gia Minh thầm nghĩ.
“Đương nhiên không phải, hắn đưa Nhược Nhược tới đây.”
“Đầu óc Đông Phương Nhược thế nào rồi?”
“Vẫn như cũ, không có tiến triển gì cả, thực ra bởi vì lần đó cô bé đến dò xét cậu nên mới chuyền biến xấu hơn. Cậu còn nói cậu không biết gì cả, đi châu Âu tìm Không Kiến Chi Trần gì đó cũng không có kết quả, hiện giờ tôi đã biết thân phận của cậu… Cậu thực sự không phải Tự nhiên tiến hóa giả? Một chút dị năng cũng không có? Nhược Nhược có chút huyết thống của Hoàng gia, dù thế nào thì cũng là em họ của cậu đó.”
Gia Minh thở dài: “Thực sự tôi không có biện pháp gì cả, chuyện nói một lần là đủ rồi, tại sao các người vẫn đưa cô ấy đến đây?”
“Không phải vì cậu, phía châu Âu có người sang đây.”
Đông Phương Lộ nói.
“Phía U Ám Thiên Cầm phái người sang trợ giúp giải quyết vấn đề rối loạn dị năng của Nhược Nhược.”
“U Ám Thiên Cầm?”
Gia Minh không khỏi nghi ngờ, với địa vị tại U Ám Thiên Cầm của Kelly Denime mà hắn lại không biết được tin tức này.
“Tại sao lại phải đến Giang Hải? Trực tiếp đến núi Nga Mi không phải tốt hơn sao?”
“Ngay cả Nhược Nhược đang ở lại trụ sở tại Nga Mi cậu cũng biết rõ?”
Đông Phương Lộ há hốc mồm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://sachvui.com
“Chẳng qua U Ám Thiên Cầm đến đây cũng không thuần túy chỉ vì giải quyết vấn đề dị năng, Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng tốt, U Ám Thiên Cầm cũng tốt, những việc bí mật và công khai trước nay luôn là năm mươi năm mươi, bọn họ cũng phải mở công ty để kiếm tiền. Tôi nghe nói U Ám Thiên Cầm có thể đại biểu cho gia tộc Rothschild, bọn họ muốn phái người đến Giang Hải đầu tư. Phương Chi Thiên đương nhiên không thể bỏ qua lần hợp tác lớn như vậy, đoán chừng Ứng Hải Sinh cũng đến phân chia lợi ích, đến lúc đó tình hình rất có thể sẽ trở thành hai người đứng đầu của Viêm Hoàng Giác Tỉnh tranh đấu với nhau, ha ha, những người khác đương nhiên cũng có thể mò vài con cá nhỏ trong vũng nước đục…”
Nói thêm vài câu thì chuông vào học vang lên, những chuyện Đông Phương Lộ vừa nói căn bản đều là thành thật, gần như đã xem Gia Minh như bạn bè có thể tin tưởng. Chẳng qua Gia Minh cũng biết lòng dạ và hoài bão của thiếu niên nhìn có vẻ bình thản này. Phương Chi Thiên và Ứng Hải Sinh là hai người đứng đầu lớn nhất của thế lực lớn này, hôm nay địa vị của Đông Phương gia cao lắm thì cũng chỉ ở mức trung đẳng, nhưng chỉ cần mười năm là Đông Phương Lộ có thể ngồi lên vị trí người lãnh đạo của Viêm Hoàng Giác Tỉnh. Hiện giờ năng lực và thủ đoạn của Ứng Tử Lam, người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ, vẫn đang tỏa sáng vô cùng, nhưng cũng bị Đông Phương Lộ lặng lẽ lật đổ, điều này có lẽ đủ để chứng Minh Ứng Tử Lam không bằng được Đông Phương Lộ.
Chẳng qua… U Ám Thiên Cầm đến đây đầu tư sao? Gia Minh cười thầm. Chủ lực kinh tế của gia tộc Rothschild tập trung ở Âu Mỹ, nhưng từ lâu đã thâm nhập vào thị trường Trung Quốc. Đối với một gia tộc có thể làm rung động cả nên kinh tế thế giới, tiền đã không hề quan trọng như vậy, song dị năng – loại lực lượng có thể dẫn dắt con người đến con đường vĩnh sinh chí cao – mới là thứ bọn họ thực sự coi trọng, U Ám Thiên Cầm luôn là tổ chức đầu tư lớn nhất trên phương diện nghiên cứu dị năng, điểm này ngay cả Tạo Vật Kỳ Tích cũng không sánh bằng được- mặc dù tất cả các tổ chức có năng lực tương tự vẫn luôn không thừa nhận mình có nghiên cứu bất kỳ thí nghiệm về dị năng nào, nhưng từ đầu đến cuối, có lẽ từng gặp phải ngăn trở, nhưng chưa từng có ai chịu dừng lại…
Không phải vì tiền, đến Giang Hải vì một mục đích khác, quan trọng hơn là thậm chí mình cũng không biết chuyện này… Tổng hợp lại mọi chuyện, đây quả thực là một kết luận khiến mình không mấy vui vẻ, mặc dù… ảnh hưởng cũng không lớn…
Hắn hít sâu một hơi, bóng đêm bao phủ sân trường, các học sinh cũng lục tục trở lại lớp học sau tiếng chuông. Bên dưới khu nhà dạy học, Lữ Phóng, Lư Kiến Xuyên, thiếu niên người Thái Lan tên A Mỗ Lôi vẫn đứng bên bồn hoa nói chuyện, đại khái vì phát hiện hắn đang ngắm phong cảnh trên ban công, lập tức có mấy người căm hận ngẩng lên, làm mấy động tác khá hạ lưu.
Sau nửa tiết tự học sẽ đi tìm Nhã Hàm.
Mặc dù hắn nhìn xuống dưới, nhưng bất kể là khinh thường cũng tốt, buồn cười cùng được, hầu như không có bất kỳ suy nghĩ gì về đám người kia trong đầu hắn, đối với hắn, lực ảnh hưởng của những người này thực sự quá nhỏ bé. Xoay người, hắn quay lại phòng học, bài tập của những ngày nghỉ đều chưa làm, hắn tốn nửa buổi tự học để làm xong toàn bộ, đây mới là chuyện quan trọng…