Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 356: Bị theo dõi (1)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Đối với những tân khách không quan trọng lắm, chỉ cần chào hỏi và cảm ơn mấy câu là xong. Sau khi Trương Kính An nói xong mấy lời ngắn gọn, đồ ăn được chế biến tỉ mỉ nối đuôi nhau đưa lên, bầu không khí trong đại sảnh cũng trở nên nhiệt liệt.

Với tư cách chủ nhà, Trương Kính An dẫn theo vợ, con gái và vài người thân thích bắt đầu đi mời rượu từng bàn, cảm ơn. Nhã Hàm mặc lễ phục xinh đẹp, cầm ly rượu, mang theo nụ cười ưu nhã, vui vẻ hào phóng đi theo cha mình kính rượu từng bàn một. Trước đó mặc dù nàng nói sẽ trốn đi để ăn uống nhưng trước mắt trong đại sảnh có tới mười mấy bàn, huống chi mọi người lại ngồi lẫn lộn, đều ít nhiều có quan hệ với Trương gia, cho dù chỉ chúc rượu một nửa cũng thực sự là lượng công việc khổng lồ, huống chi trong chiếc ly trên tay nàng không phải là nước sôi được đánh tráo thành rượu. Linh Tĩnh và Sa Sa vừa âm thầm cầu nguyện cho “chị Nhã Hàm”, vừa đánh cược xem đến khi nàng sang bên này liệu đã say chưa.

Trong tình huống như vậy, Gia Minh đã bắt đầu phỏng đoán xem đến khi nào nàng sẽ rót đầy nước sôi vào chai rượu trên tay. Nhã Hàm bề ngoài xinh đẹp, điềm đạm dịu dàng nhưng nếu nói về tửu lượng, trên thực tế cô gái đã trải qua vô số xã giao này cũng đã được rèn luyện đến một trình độ khá kinh khủng, nhưng cho dù có là tửu tiên thì chắc chắn cũng không thể ứng phó nổi với loại xa luân chiến như vậy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://sachvui.com

Về phần trên bàn ăn trước mặt, Diệp Hàm, Đoàn Tĩnh Nhàn, Văn Từ Dịch và đôi vợ chồng mới tới kia thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu. Văn Từ Dịch nói hời hợt về những gì trải qua khi ở Mỹ, nhưng cũng ra vẻ vô tình đề cập tới chuyện tương thân với Nhã Hàm hôm nay, nói rằng mẹ hai của Nhã Hàm chỉ nói hắn đến gặp mặt, ai ngờ lại biến thành tương thân.

Lúc trước hắn không phản bác lời của Linh Tĩnh, mà lúc này lại cũng phủ nhận quan hệ với Nhã Hàm bằng thái độ cực kỳ tự nhiên, cũng xem như cố gắng hết mình. Thỉnh thoảng nói vài câu với Linh tĩnh, ngoại trừ việc mọi người đều ngồi ăn ở một bàn. Linh Tĩnh cũng chỉ trả lời hắn vài câu ngắn gọn, không muốn phá hư tâm tình hưởng thụ bữa tiệc của mọi người. Gia Minh quan sát chuyện lục đục nho nhỏ này. Văn Từ Dịch cố gắng hết mình để tán gái, không khỏi cảm thấy tức cười.

Tiếng nói chuyện, cười vui, chơi trò đoán số ở xung quanh vang lên náo nhiệt, bữa tiệc tiếp tục kéo dài trong bầu không khí thế này. Nhã Hàm đi kính rượu những trưởng bối khó lường nhưng lại không thể nể mặt xong, khuôn mặt hồng hào, lảo đảo đi tới bên này ngồi một lát. Đối với chuyện Văn Từ Dịch ngồi ngay bên cạnh nàng, có vẻ nàng cũng hơi ngạc nhiên, sau đó dường như chợt hiểu ra, ghé vào bên tai Linh Tĩnh nói thầm điều gì đó. Sa Sa cũng gia nhập vào. Ba cô gái thì thầm chuyện mập mờ gì đó, sau đó bắt đầu cười đùa giỡn nhau. Đến khi Nhã Hàm vội vàng ăn một chút xong, lại tiếp tục đứng lên xã giao. Lúc này bữa tiệc đã trôi qua hơn một giờ, rất nhiều người đã bắt đầu hoạt động tự do, cầm ly rượu lên chào mọi người xung quanh. Đông Phương Uyển vẫn ngồi cạnh Gia Minh, lúc này cũng rời khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị đi tìm người nói chuyện làm ăn. Trước đó nàng đã để ý đến một số người rồi, hôm nay không thể nói về chuyện làm ăn, cùng lắm cũng chỉ làm quen, kính rượu hoặc chào hỏi, tạo chút ấn tượng tốt mà thôi.

Sau khi Đông Phương Uyển rời khỏi, Linh Tĩnh và Sa Sa lại líu ríu nói chuyện với nhau, sau đó Linh Tĩnh chạy đến bên Gia Minh, cúi người xuống nói:

“Sa Sa bảo mình nói với cậu, chú ý đến đám ong bướm muốn đến làm phiền Đông Phương Uyển, phải làm hộ hoa sứ giả cho xứng chức.”

Gia Minh trừng mắt nhìn nàng:

“Biết rồi.”

Linh Tĩnh cười chạy về, ghé vào tai Sa Sa nói gì đó, hiển nhiên là truyền đạt câu nói không có trách nhiệm của Gia Minh. Hai cô bé chụm đầu vào nói chuyện một lát, sau đó Linh Tĩnh lại cười chạy đến:

“Cậu ấy nói cậu hoàn toàn không có tinh thần trách nhiệm gì với Đông Phương Uyển cả. Vì vậy nếu cậu không chịu giúp thì đêm nay sẽ không cho cậu đụng vào cậu ấy.”

“Làm ơn!”

Gia Minh bật cười.

“Các cậu tin tưởng nhân phẩm của mình được không! Còn nữa… Cậu biến thành ống loa từ bao giờ vậy?”

Linh Tĩnh bật cười, lại chạy về làm ống loa truyền đạt lời nói của Gia Minh, hai cô bé còn đang chụm đầu nói nhỏ thì Gia Minh đã trừng mắt, vẫy vẫy Linh Tĩnh. Linh Tĩnh lại chầm chậm chạy đến:

“Chuyện gì?”

“Mình thấy uy hiếp của các cậu rất có vấn đề, không cho mình đụng cậu ấy, dù sao mình vẫn còn cậu.”

Ghé sát vào tai Linh Tĩnh, Gia Minh nói nhỏ. Đoàn Tĩnh Nhàn ngồi cách hắn một ghế, dù sao cũng đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, mập mờ một chút không sao cả, nếu như lời này bị nghe được thì sẽ phiền toái lớn.

“Mình tới tháng.”

Linh Tĩnh nháy mắt, nhỏ giọng đáp.

“Ách, bình thường cậu đầu tháng mới tới, luôn đúng thời gian mà…”

“Hôm nay đã 25 rồi, tới sớm, mình làm sao biết được.”

“Ừ, xem ra buổi tối mình phải bá vương ngạnh thương cung…”

“A, quả nhiên cậu không có chút trách nhiệm gì cả, coi chừng Sa Sa không để ý đến cậu, cậu ấy luôn giảng nghĩa khí với phái nữ.”

“Đối với Đông Phương Uyển, không cần phải có trách nhiệm.”

Linh Tĩnh cúi người xuống xì xầm nói chuyện với Gia Minh. Đoàn Tĩnh Nhàn thấy nàng chạy tới chạy lui nhiều lần, cười hỏi:

“Chuyện gì mà thần bí như vậy?”

“Bí mật.”

“Con ít nghịch ngợm thôi.”

Linh Tĩnh cười chạy về chỗ ngồi nói vài câu với Sa Sa, sau đó Sa Sa trừng mắt nhìn Gia Minh. Gia Minh cũng chỉ có thể giang tay tỏ vẻ vô tội.

Hắn đã đồng ý với Đông Phương Uyển, cũng không dự định thực sự nuốt lời, chỉ là giả làm bạn trai cũng phải có mức độ, cũng không cần đến nỗi chỉ cần Lôi Khánh tiếp cận Đông Phương Uyển thì nhất định phải đuổi đi, như vậy thì thực sự quá mệt mỏi. Gia Minh quay đầu nhìn sang phía Đông Phương Uyển nhưng lại vừa vặn bắt gặp Lôi Khánh, có vẻ người này đã uống nhiều rượu, đang nói chuyện gì đó với Ứng Tử Phong, sau đó nhìn về phía Đông Phương Uyển, cuối cùng thậm chí bước về phía Gia Minh.

“Xin lỗi, có thể ngồi ở đây không?”

Đi đến bên cạnh Gia Minh, Lôi Khánh toàn thân đầy mùi rượu, kéo chiếc ghế Đông Phương Uyển vừa ngồi ra.

Sa Sa nhìn người này không thuận mắt, nói:

“Chỗ đó có người ngồi.”

Lôi Khánh vẫn ngồi xuống, hoàn toàn xem như không nghe thấy câu nói vừa rồi. Đoàn Tĩnh Nhàn, Diệp Hàm đều nhìn người có vẻ có mâu thuẫn với Gia Minh này bằng ánh mắt nghi ngờ. Một lát sau, khuôn mặt đỏ bừng, đầy mùi rượu quay sang Gia Minh:

“Này, hỏi mày chuyện này.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky