Bưng bữa sáng vào phòng, mặt trời đã mọc lên, hắn kéo rèm cửa ra nhìn xuống ngã tư đường phủ đầy tuyết, cô gái mặc áo ngủ màu trắng đang nằm dựa lưng trên giường, chăn bông vừa dày vừa mềm mại đắp đến đùi làm lộ ra bắp chân và bàn chân trắng nõn ở cuối giường. Nàng đeo cặp mắt kính gọng đen không biết kiếm ở đâu được, đang lật xem một cuốn tiểu thuyết mua cùng với băng video ngày hôm qua.
Thấy hắn đi vào, cô gái gấp sách, gỡ cặp kính xuống lẳng lặng nhìn hắn.
“Bà chủ nói em đi ra ngoài từ lúc năm giờ sáng, chị còn tưởng rằng em đã bỏ lại mình chị ở nơi này rồi.”
“Ha hả, sáng sớm ra ngoài tập thể dục rồi gặp một số chuyện, có người ngã xuống hố… Chị nên ăn trước, vừa rồi bà chủ khách sạn nói chị xuống dưới nhưng không chịu ăn sáng trước, đói chưa?”
“Chờ em đó.”
Nàng cười làm lộ ra hàm răng ngà trắng muốt rồi ngồi thẳng người dậy.
“Đói muốn chết rồi, đều là lỗi của em…”
“Em sờ xem.”
“Ừ.”
Vốn là Gia Minh chỉ nói giỡn, chẳng qua khi Nhã Hàm cười kéo chăn ra một chút thì chuyện này liền thuận theo tự nhiên. Hắn thò bàn tay vào trong chăn, sau đó luồn vào trong áo ngủ. Thân thể Nhã Hàm hơi run rẩy, sau đó cười khanh khách:
“Lên trên một chút.”
Rồi đưa tay ra nhận lấy khay thức ăn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
“Rất tốt, không có chút thịt thừa nào.”
“Đã nói rồi, bởi vì thường hay nấc cục nha, khi đó cho em xem em lại không dám xem.”
“Sớm một ngày hay chậm một ngày đều không sao cả, chờ chị ăn xong em sẽ xem kỹ.”
“Nghĩ thật hay.”
Cuối cùng vẫn là thiếu nữ vừa mới trải qua sự đời, mặc dù lúc này trong lòng đã ngàn theo trăm thuận Gia Minh nhưng vẫn không chịu nổi trêu chọc quá nhiều, nàng đỏ mặt, cười nói:
“Là ai ngã xuống hố vậy?”
Chia bữa sáng thành hai phần một nhiều một ít, hai người ngồi trên giường cùng ăn và uống sữa tươi. Gia Minh kể chuyện tên ngốc kia ban đầu khinh bỉ hắn, sau đó lại bị rơi xuống hố, cuối cùng nhờ có một đám người lôi lên rồi đưa đến bệnh viện nhỏ trong thị trấn để băng bó khiến Nhã Hàm cười ngặt nghẽo, chút nữa đánh đổ cả sữa tươi lên giường.
Ăn xong bữa sáng, mở TV xem tin tức, Gia Minh đem đồ đã ăn xong xuống dưới rồi lên hỏi nàng:
“Sáng nay có muốn đi dạo trong thị trấn một chút không?”
“Ừ… Không được.”
Nhã Hàm lắc đầu.
“Chị cảm thấy mệt muốn chết…”
Con ngươi chuyền hai vòng, Gia Minh nhìn nàng hỏi:
“Vẫn còn đau à?”
Nhã Hàm trừng hắn khuôn mặt đỏ lên:
“Chuyện đó… Sáng nay chị tắm nước nóng… Ừ, không đau, chỉ hơi xót một chút… Em cười gì mà cười, đều là do em cả…”
Mắt thấy Gia Minh đè xuống nụ cười ghê tởm, nàng không khỏi thẹn thùng, lớn tiếng nói:
“Dù sao… Ừ, chỉ là không có sức lực và tinh thần thật sự muốn nằm trên giường thế này cả ngày…”
Gia Minh nhíu mày:
“Bệnh thận của chị.”
“Không phải như thế này…”
Chuyện liên quan đến thân thể, Nhã Hàm lại lớn tiếng nói.
“Bác sĩ nói là có thể, chỉ cần không quá… quá kịch liệt là được, bệnh của chị cũng đã khá hơn nhiều rồi…”
“Đừng gấp, em cũng chưa nói là có việc gì.”
Cười đè bả vai Nhã Hàm lại, Gia Minh nói.
“Bệnh của chị vừa mới tốt lên không lâu, gần đây thân thể vẫn khá yếu, mà sau khi làm chuyện đó thì người nào cũng đều mệt cả, chẳng qua chị phản ứng hơi quá mà thôi… Ừ, sau này phải kiềm chế, ha ha…”
Hắn nói đến đây liền không khỏi cười lớn lên. Nhã Hàm tức giận đấm hắn hai cái, đá hắn một cú thì hắn mới cười nhảy ra ngoài.
“Đừng làm rộn, chị đừng xuống giường nữa, nghỉ ngơi một buổi sáng thì sẽ khỏe hơn.”
“Thực ra cũng không mệt lắm, chỉ hơi uể oải hơn bình thường một chút, muốn nằm lỳ trên giường…”
Nhã Hàm nhún vai.
“Chị nằm trên giường đọc sách là được rồi… Sáng nay em định đi đâu vậy?”
“Em cũng không ra ngoài, dù sao cũng không có việc gì cả, ở lại với chị.”
Nghe hắn nói như vậy, Nhã Hàm nở nụ cười ấm áp, không nói gì nhưng khóe miệng lại tràn đầy thỏa mãn. Nàng nhích người sang bên cạnh để Gia Minh lên nằm cạnh nàng nhưng Gia Minh chỉ đứng bên cạnh, nhún vai nói:
“Chị cứ nằm đi, cũng không phải là ngủ, chẳng lẽ chị còn muốn ngày mai vẫn không rời giường nổi sao… Hôm nay chúng ta đã làm, nhanh nhất thì cũng phải đến ngày mai. Em đi giặt quần áo đã thay ngày hôm qua rồi phơi khô mang đi cho dễ… Ha hả, ở trong phòng cùng chị sẽ rắc rối, chị là sắc nữ…”
Lần này Nhã Hàm cũng không phản bác gì, chỉ từ trên giường ngồi bật dậy:
“À… Chuyện đó để chị làm đi, chị…”
“Ít nói nhảm, ngoan ngoãn nằm trên giường cho em.”
Gia Minh cười đắp chăn lên cho nàng rồi đi vào nhà tắm, một lát sau tiếng hát dương dương tự đắc của hắn vọng ra. Nhã Hàm đeo mắt kính lên rồi mở cuốn tiểu thuyết ra, không tự chủ được cười ra nước mắt, nàng tháo mắt kính ra để lau nước mắt, sau một lát lại vừa cười vừa tiếp tục rơi lệ. Nước mắt kia chảy ra mắt kính, rơi xuống cả trang sách, nàng lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi. Chừng mười phút sau, Gia Minh đã giặt xong mấy bộ quần áo của hai người rồi đến đây lấy đồ ăn vặt, nàng vội lau khô mắt kính rồi đeo lên.
Tiếng TV bị giảm xuống thấp nhất, Nhã Hàm ngồi trên giường đọc từng trang sách, Gia Minh ngồi trên ghế vừa cắn hạt dưa vừa ngắm phong cảnh bên ngoài. Không lâu sau, Nhã Hàm ngẩng đầu lên:
“Này, em chuyển đến chương trình mình thích rồi vặn lớn âm thanh lên một chút đi.”
“Không làm ảnh hưởng đến chị chứ?”
Gia Minh quay đầu lại.
“Không sao cả.”
“Ừ.”
Gia Minh nhún vai rồi mở TV lớn hơn, chọn một bộ phim hoạt hình, quay đầu lại nhìn Nhã Hàm:
“Mắt kính rất đẹp nha, tìm được ở đâu vậy? Chị cũng không mang theo thứ gì cả..”
“Sáng nay chị muốn xem sách nên mượn bà chủ.”
Nhã Hàm tháo mắt kính ra nhìn một lát, sau đó trừng mắt xem thường.
“Thanh niên trí thức hai mươi năm trước đều đeo loại kính này… Em đang châm chọc chị phải không?”
“Đâu có, em thấy chị đeo nó thực sự rất đẹp. Ừ, có vẻ rất tài trí, còn có vẻ nghiêm túc khiến người ta không nhịn được nghĩ đến… Ha hả… Không nói nữa, em xem TV…”
“Hừ…”
Tiếng TV, tiếng lật sách, tiếng hai người nói chuyện thỉnh thoảng vang lên trong phòng, ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi, buổi sáng từ từ trôi qua trong không khí ấm áp mà yên ả như vậy…