“Hắn là người đàn ông của tôi…”
Một câu nói thản nhiên lạnh nhạt, mang theo một sự kiên định khó có thể lay chuyển.
Linh Tĩnh đứng một chỗ, giống như là đang nói một chân lý không cần hoài nghi và hoi lại.
Julian gà mờ tiếng Trung, đương nhiên cũng không cách nào phát hiện ra ý nghĩa ẩn chứa trong đó.
A Thủy thì sửng sốt một hồi, hắn vẫn biết Gia Minh và Sa Sa có quan hệ nam nữ, cho rằng Linh Tĩnh chỉ là bạn tốt của họ, nhưng khi nhe câu nói này thì không cần phải tìm hiểu thêm gì nữa.
Tên lão đại kia cầm tấm ảnh nhìn đi nhìn lại nhiều lần, lại đánh giá Linh Tĩnh một lúc, trong mắt hiện lên sự lưỡng lự, dường như là không dám nói lung tung về chuyện này.
Một lát sau, hắn phất tay với đám người bên cạnh:
“Các ngươi… đi ra ngoài trước đi.”
Ý của hắn là ngoài Linh Tĩnh ra thì toàn bộ ra ngoài.
A Thủy đương nhiên nhận ra tình hình có chút không đơn giản, xoay người định đi, sau đó lại nói một câu:
“Phúc ca, chuyện này… Gia Minh hắn là huynh đệ của em…”
“Huynh đệ của chú?”
Phúc ca nhìn hắn, hỏi ngược lại một câu, một lát sau bất đắc dĩ phất phất tay, nói:
“Đi thôi đi thôi, ta không định làm gì cô ta cả…”
Cứ như vậy, đám người lục tục đi ra cửa, Julian được Linh Tĩnh bảo ra ngoài thì do dự một lát rồi cũng đi ra.
Phúc ca kia bật cái quạt điện, lấy một điếu thuốc, rồi lại buông xuống:
“Các người thật là…”
“Chúng tôi lớn lên với nhau từ nhỏ…”
Trong tấm ảnh kia, Gia Minh ngồi trước bàn ăn, Linh Tĩnh lúc đó 17 tuổi cười rất tươi, hai ngón tay đang kéo má mình làm mặt quỷ, trông rất là buồn cười.
“Ông đã gặp hắn?”
“Ô Hà Lĩnh? Đương nhiên là gặp…”
Phúc ca vẫn cau mày nhìn hai người trong ảnh:
“Không giống trong ảnh lắm, nhưng mà thôi, các người đã lâu không gặp nhau rồi, đúng không?”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp rồi.”
Linh Tĩnh nở một nụ cười, giọng nói ấm áp vô cùng:
“Lúc đó hắn ở Ô Hà Lĩnh ra sao, có thể nói cho tôi biết được không?”
“Ô Hà Lĩnh… Muốn tìm hắn thì không có quan hệ gì nhiều với Ô Hà Lĩnh cả.”
Phúc ca lầm bầm một tiếng, hắn đặt hai tay lên mặt bàn, cởi cúc ống tay, để lộ hai cánh tay:
“Hai cánh tay này bị đứt khi ở đó. Tôi cũng không giấu cô làm gì, tôi muốn hỏi cô một chút, hắn rốt cuộc là ai, nhưng mà… nhìn cô, tôi nghĩ cô cũng không rõ ràng lắm?”
Linh Tĩnh ngẩn người:
“Hắn làm sao?”
Phúc ca nhìn sắc mặt của nàng, sau đó mở hai tay, có chút bất đắc dĩ. Nhớ tới chuyện này, tâm tình của hắn có chút không tốt, cũng chẳng phải là phẫn nộ, cũng không phải là buồn bực.
Trên mặt hắn hiện lên sự nghi hoặc, mà khi nhìn khuôn mặt vô hại của thiếu niên trong hình, hắn càng nghi hoặc hơn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
“Cô đang tìm hắn…”
Hắn nói xong một câu rồi lại trầm mặc, trong phòng bắt đầu yên tĩnh lại. Qua một lúc lâu, Linh Tĩnh mới thấy hắn hít sâu một hơi, bắt đầu nói chuyện.
Lần này hắn nói vô cùng trôi chảy.
“Tháng 9, người này vào trong trại, tình hình của hắn như thế nào thì tôi cũng không rõ lắm. Thế nhưng hắn bị nhốt riêng một phòng, đôi khi chúng tôi nhìn thấy hắn ra ngoài phơi nắng. Giống như một thiếu niên 17, 18 tuổi…”
“… Ở trong trại, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều người ở độ tuổi này, phần lớn là mới thành niên, không biết trời cao đất rộng, chỉ thích tranh đấu cho thỏa chí. Khi xảy ra chuyện thì vào tù, vào tù rồi vẫn cho mình là đệ nhất thiên hạ. Cho nên bọn chúng cần phải ra oai phủ đầu mới nghe lời, nhưng mà khi nhìn bộ dáng của hắn… hiện giờ tôi mới thấy nó không khác gì lắm so với tấm hình này, là người rất dễ bắt nạt. Chỉ là sau khi xảy ra chuyện đó, không một ai dám còn cảm giác này…”
“… Mới vào hắn đã được người ta tới thăm, chắc là người rất có thân phận, bởi vì họ toàn được trưởng trại trực tiếp dẫn tới, lại còn có cả bác sĩ đi theo. Đại khái là tới tháng 10, chúng ta vẫn chẳng ai biết hắn là ai, mọi người suy đoán một thời gian.”
“Mà tôi phải nói cho cô biết tình hình ở trong trại đó, người mới vào thì chẳng có gì ăn cả đâu. Nhưng mà vì hắn không ở cùng với chúng tôi, cho nên có đãi ngộ tương đối đặc thù. Cho nên khi thấy hắn có nhiều người hỏi thăm như vậy, có một số người quen với quản giáo tới hỏi thăm lai lịch của hắn, tại sao hắn lại phải vào tù. Quản giáo nói họ cũng không biết, hình như là giúp người bỏ trốn, bị tuyên án 5 năm, được cấp trên phân phối chiếu cố đặc thù, dường như là có quan hệ.”
“… Thực ra ở cái nơi đó, cho dù có quan hệ với cấp trên cũng chẳng ai coi ra gì. Trước đây cũng có người có quan hệ bị giam, và bị chỉnh thảm nhất. Quản giáo cũng đâu có thể nhìn hắn 24/24 được. Lúc đầu chúng ta không thể động tới hắn được, vì hắn không ở chung một chỗ với chúng ta. Ở Ô Hà Lĩnh có một cái sân vận động lớn, hắn ở trong một ngôi nhà nhỏ bên cạnh đó. Chúng ta chưa thấy ai có đãi ngộ như vậy. Nhưng mà đại khái là trong vòng một tháng hắn vẫn hoạt động giống như chúng ta, tập thể dục, nói chuyện, dù sao cũng là cùng ở trên sân vận động, lúc này có người bắt đầu tới gần hắn…”
“Khi chúng ta chơi bóng, hắn ở bên cạnh nhìn, lại luôn cau mày không nói lời nào, cho nên mọi người bị hành động này khiến cho bốc lửa, nghĩ thầm trong bụng là thằng nhóc này thật kiêu ngạo. Nhung mà khi có người chạy tới hỏi hắn, thái độ của hắn rất tốt, vẫn cười, đối với ai cũng rất cung kính, có người đòi tiền của hắn, hắn lập tức lấy ra đưa cho…”
“Hắn vốn là như vậy…”
Linh Tĩnh méo miệng nói một câu.
Phúc ca liếc nhìn nàng một cái, có chút không cho là đúng:
“Do không ai biết nội tình của hắn, hắn lại chủ động đưa tiền, cho nên không ai động vào hắn làm gì. Khi đó tôi ở trong trại đã được 8 năm, dù sao cũng coi như là một long đầu, ở trong tù cũng có thế lực. Nhưng sau này nhớ tới chuyện này mới biết mình rất ngu… Dù sao chuyện hắn thường làm là nhíu mày và ngây ngô, có một lần tôi đi lấy nước nóng, thấy hắn cứ đứng im một chỗ ngẩn ngơ, phải rất lâu mới động đậy…”