Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 562: Hỗn loạn

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

“Ngươi ăn gian.”

Cho dù ở ngoài thế nào thì không biết, nhưng ở trong sòng bạc, chủ sòng là ông trời, tuyệt đối là người đáng kiêng kỵ nhất.

Khi Gia Minh nói ra câu nói đó, sắc mặt cha con Mân Côn vô cùng khó coi. Phương Vũ Tư lúc này cũng không biết mình nên làm gì.

Mân Chiến nháy mắt, có hai người ở bên cạnh đứng dậy nói:

“Tiểu tử mày nói cái gì, không muốn sống nữa à!”

Bởi vì Đường Lực còn ở bên cạnh, nên Mân Côn không có khả năng giận dữ, hắn nhìn sắc mặt lão nhân bên cạnh, sau đó cười lạnh một tiếng, mở tay:

“Không phải nói… Đầu óc của hắn có bệnh không nói chuyện hay sao, bây giờ tự dưng nói chuyện, có phải là cố ý hãm hại chúng ta không?”

Mắt thấy sự tình bắt đầu náo nhiệt, dân cờ bạc bắt đầu tụ tập sang bên này, đám tiểu đệ trong bang Hòa Nghĩa Thắng cũng đã vây quanh đây, nếu như là bình thường, có người dám quấy rối như vậy, hắn sẽ cho người kéo ra ngoài, đánh cho một trận, chặt chân chặt tay như chơi, nhưng tình hình trước mắt đúng là có chút phức tạp.

Đường Lực hiện giờ tỏ thái độ không giúp ai, cho nên mặc dù trong lòng Mân Côn khó chịu, nhưng cũng không dám “tăng qua mặt phật” để giải quyết.

Phương Vũ Tư dù sao cũng là người có nhiều quan hệ, quan trọng nhất là cô ta được Đường Lực mang tới, nếu muốn xử lý cũng không xử lý được loại người này.

Về phần Mân Chiến, hắn đối với Phương Vũ Tư có hảo cảm, đương nhiên không có ý tốt đối với cái thằng lúc nào cũng giả ngu giả dại, mà lại được nữ nhân yêu mến thân thiết.

Hắn là muốn thừa cơ thủ tiêu đối phương, nhưng do có mỹ nữ ở đây nên phải giữ gìn hình tượng, đây mới là vấn đề khó.

Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, hai người kia đã vọt tới trước mặt Gia Minh:

“Mày nói cái gì, lập lại lần nữa thử xem!”

“Vốn nó là 11 giờ.”

Nếu như là người khác, có thể đã bị hai tên này hù dọa rồi, nhưng mà Gia Minh vẫn chỉ vào bên kia, nói:

“Bây giờ lại không phải, các người ăn gian.”

Câu này vừa nói xong, ánh mắt Mân Chiến đột nhiên biến đổi, đẩy hai người ở trước mặt ra, vọt tới trước mặt Gia Minh:

“Con mẹ nó, mày cho là mày là đổ thần à!”

Hắn đã quyết định ra tay cho nên tiếng nói rất lớn, cùng lúc đó, trong đám người đột nhiên có người hô lên:

“Chém chết hắn!”

Câu nói này chẳng biết là ai nói, nhưng mà nó đã đốt cháy tâm tình của bang chúng Hòa Nghĩa Thắng, vô số người ở xung quanh phụ họa theo.

Một đám người xông lại chỗ Gia Minh, giống như là sẽ xuất thủ.

Đột nhiên có một tiếng súng như tiếng sấm rung động toàn bộ sòng bạc, trần nhà tóe lửa điện, sòng bạc lúc này lúc sáng lúc tối.

Khoảng chừng một giây đồng hồ sau đó, có tiếng nữ nhân thét lên chói tai, toàn bộ cảnh tượng đã không còn kiểm soát được nữa, đại đa số mọi người vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra.

Tiếng súng vừa vang lên đã có người chạy trốn, có người thét chói tai, nhưng phần lớn mọi người đều ôm đầu ngồi xuống, đợi cho tình hình êm thấm.

Ở trước mặt Gia Minh lúc này có hai gã vóc người khôi ngô, cầm một cái súng dí thẳng vào trán của Mân Chiến, một khẩu khác chĩa thẳng vào Đường Lực, Mân Côn, và đám bang chúng.

Bọn bảo tiêu của Đường Lực cũng rút súng, ngắm thẳng vào địch nhân.

Cảnh tượng lúc này cực kỳ hỗn loạn, nếu như là người ngoài chắc chắn chẳng phân rõ địch ta, nhưng trên thực tế tình hình lại khá đơn giản.

Cha con họ Mân bị bất ngờ, thấy Mân Chiến bị uy hiếp, Phương Vũ Tư kêu lên một tiếng, ôm đầu ngồi xổm xuống, mắt thấy Gia Minh vẫn còn đứng thì vội vàng kéo tay hắn, cố gắng bảo hắn ngồi xuống.

Nhưng mà Gia Minh lúc này chỉ nhìn vào đại hán cầm súng và Mân Chiến ở trước mặt, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc.

Lúc này có người chú ý tới Mân Chiến, cũng có người chú ý tới đại hán kia, không có bao nhiêu người chú ý tới Gia Minh.

Mân Côn nhún vai cười:

“Mạnh tử… mày tới đây đúng là đầy nghĩa khí… Nhưng mà mày có mấy người? Một hai ba bốn năm… Mày cho rằng hôm nay mày có thể ra khỏi cửa hay sao?”

Nói đến câu nói sau cùng, âm điệu của hắn đã cao lên, hắn vươn tay chỉ vài chục người phía sau, uy thế đúng là kinh người.

Nhưng mà vị đại hán trước mặt có đại danh Vi Chí Cường, biệt hiệu Cường ngốc, họ tên đầy đủ Lạn Mệnh Cường chỉ cười cười:

“Đúng là tao ngốc! Thật ngại quá… Con trai mày bây giờ ở trong tay của tao, súng của tao đang chỉ vào mày. Mày cho rằng mày có nhiều người ư? Không sao! Mày mà động một cái cả nhà mày sẽ chết, mày thả A Sinh thì mọi người thông cảm cho nhau, không thả A Sinh thì mọi người cùng nhau chết ở chỗ này!”

Khí thế của hắn lúc này chính là ngang ngược, cũng bất cần tính mạng. Khi Vi Chí Cường tới Hồng Kông, Mân Côn thưởng thức hắn, thu hắn làm tay chân, không ngờ lúc này lại bị phản bội. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://sachvui.com

Cùng lúc đó, chú Lực kia nhìn người cầm súng đang chĩa vào mình ở xa xa, tay cầm quải trượng, cười cười.

“Tiểu tử, chuyện của chúng mày tao không rõ ràng lắm, tao cũng không muốn biết, nhưng nếu mày còn dám cầm khẩu súng chỉ vào tao… Tao đảm bảo rằng mày sẽ không còn sống mà rời khỏi Hồng Kông đâu.”

“Mày câm miệng cho tao. Lão đầu!”

Cường ngốc giơ giơ khẩu súng, hai mắt đầy tơ máu, nói:

“Mày là ai tao cũng không có hứng thú biết, tao chỉ muốn anh em của tao bình an, không có chuyện gì xảy ra, nếu có chuyện, người chết ở đây hôm nay cũng có khả năng tương đối!”

Hắn thở dồn dập nhìn bốn phía:

“Mân Côn! Mày gọi tao là Mạnh ngốc (mạnh với cường cùng nghĩa là khỏe), nhưng mà tao không ngu. Chẳng nhẽ tao không biết ai muốn dùng tao để mượn đao giết người ư? Giết Đại Phi ư… Con mẹ nó, mày căn bản chỉ muốn tao chết! Mày coi tao không hiểu, tao khờ ư… Người của Đại Phi tới giết tao, tao phải đi chém Đại Phi, chỉ cần giết chết Đại Phi, mày sẽ nuốt địa bàn của hắn. Con mẹ nó, mày… tao bây giờ xem mày giải quyết vụ việc thế nào…”

Mân Côn cười lạnh một tiếng:

“Người khác muốn li gián mày lại tin, lúc mày tới Hồng Kông ai cho mày cơm ăn, ai cho mày việc làm, tao muốn giết Đại Phi cũng không cần phiền phức như vậy!”

“Đó là vì mày không biết quan hệ giữa tao với A Sinh! Chuyện tao không biết, nhưng hắn biết!”

Cường ngốc nghiến răng nghiến lợi, nói:

“Hiện giờ tao không muốn nhiều lời với mày! Thả A Sinh, con của mày bình an, không thả A Sinh, chúng ta cá chết lưới rách (cùng chết)!”

Hắn vừa nói vừa chậm rãi đi lại chỗ đại hán kia và Mân Chiến, đồng thời nháy mắt với mấy tên đồng bọn, ý bảo hiện tại có thể mang theo Mân Chiến rời đi.

Sau khi đi tới sau lưng đại hán kia, hắn chạm vào vai đối phương, sau đó chuẩn bị đi ra phía cửa.

Nhưng khi đi tới nơi, hắn mới phát hiện sự tình có chút không đúng, đồng bạn của hắn không dám có phản uwngsgif cả.

Hắn nghi hoặc, khẩn trương trở lại, lại huých cánh tay đồng bạn, nhỏ giọng nói:

“A Nguyên, đi.”

Sau khi nghiêng đầu nhìn sang, hắn mới phát hiện ánh mắt đối phương đang cứng ngắc nhìn vào một nơi, trong ánh mắt lại có sự run rẩy và sợ hãi.

A Nguyên này cao hơn 2m, vóc người cao to khôi ngô, hơn nữa còn có một cái đầu trọc, trông rất hung thần ác sát, cùng nhau lăn lộn cõi đời, hắn đương nhiên hiểu thực lực của đối phương, việc đánh nhau chém người hắn vô cùng nghiêm túc, khi đơn đấu cũng chưa từng thua, trong nhóm người này sát khí hắn mạnh nhất, tính khí nóng nảy nhất.

Vậy là lúc này trông hắn như chết đứng, Cường ngốc cũng đưa mắt nhìn sang, có một nam nhân mặc sơ mi trắng đang đứng, hai tay đút trong túi quần, nhìn mấy người phía trước, ánh mắt dường như đang suy nghĩ cái gì đó.

Ở bên cạnh hắn còn có một cô gái rất đẹp ngồi xổm, liều mạng kéo tay hắn.

Ở giữa sòng bạc rộng như vậy, tất cả mọi người đều đã ngồi xổm xuống dưới, nếu như đứng lên, toàn là người có quan hệ với tình hình trước mặt.

Bang chúng Hòa Nghĩa Thắng, vệ sĩ của Đường Lực, ngoài ra chỉ còn vài anh em của hắn, những người này trên tay không có súng thì cũng có khảm đao ống tuýp, ánh mắt sắc bén.

Nhưng chỉ nam nhân trước mắt là khác biệt, hắn không thèm để ý tới tình hình xung quanh, dường như cũng chẳng thèm để ý tới đao và súng, thản nhiên nhìn tất cả.

Bởi vì Cường ngốc có hành động lạ, cho nên mấy người bên kia đều nhìn sang, một số người quan tâm tới Mân Chiến thì dừng lại, nhưng đa phần là nhìn Gia Minh.

Cách xa nhau chỉ khoảng 2m, đại hán kia cao hơn hắn cả một cái đầu, nếu như xảy ra tình huống đánh nhau, đại hán kia sẽ ở thế trên, nhưng vào lúc này, hung thần kia lại túa mồ hôi.

Cường ngốc còn chưa nói gì, hắn đã nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn mở miệng.

“Tôi… huynh đệ chúng tôi chỉ tới đây giải quyết một chuyện rồi đi ngay… Cậu…”

Câu nói này hiển nhiên là nói với nam nhân ở trước mặt, nói cũng chẳng được lưu loát, hiển nhiên là đang nghĩ xem nói thế nào mới có lợi.

Cường ngốc há to miệng:

“A Nguyên, mày làm sao vậy!”

Tuy rằng thanh âm của hắn hơi nhỏ, nhưng thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén.

“Tao… Tao biết hắn…”

A Nguyên thấp giọng nói một câu, nhìn Gia Minh trông như đang suy nghĩ, nói một câu yếu ớt:

“Chắc hắn cũng nhận ra tao…”

“Mày đang nói cái gì vậy?”

“Tao nói là… Năm 2002, khi tao còn ở trại giam Ô Hà Lĩnh thuộc Giang Hải…”

Nói tới đây, trong mắt hắn hiện lên sự sợ hãi vô cùng…

Chọn tập
Bình luận
× sticky