“Chưa gặp, hôm nay mới nghe Sa Sa nhắc đến. Sa Sa không thích hắn lắm, chị thấy thế nào?”“Dáng người rất cao, khoảng hơn bốn mươi tuổi, bề ngoài nhìn không tệ lắm, thoạt nhìn giống như người đã lăn lộn vất vả, ha hả, em đừng làm thế.
Bị bàn tay Gia Minh chạm vào ngang hông. Nhã Hàm cười uốn éo người.
“Nếu cho hắn đóng phim, chị cảm thấy rất phù hợp với hình tượng nhân vật đã lăn lộn giang hồ rất lâu, sau đó lại muốn trở lại cuộc sống bình thường. Chỉ là khi nói chuyện thì ánh mắt không tốt lắm, luôn có vẻ mê đắm, có lẽ hắn che giấu rất tốt nhưng phụ nữ luôn rất nhạy cảm với ánh mắt như vậy… Chị cũng không thích hắn cho lắm, nói chuyện một lát chị liền chào tạm biệt.“
“Sau này nên ít gặp mặt hắn, nói thế nào thì đó cũng là chú của Sa Sa.“
Gia Minh nhíu mày, sau đó lại cười dẫn dắt đề tài rời đi.
“Chẳng qua phụ nữ thực sự rất nhạy cảm với ánh mắt như vậy sao?“
“Ừ hừ.“
“Vậy chị biết ở trường có bao nhiêu học sinh nhìn chị bằng ánh mắt như vậy không?“
“Ha hả, bọn họ không dám, nhưng ít nhất thì chị biết có một người, chính là em đó. Không phản bác được sao, Cố sắc lang bạn học, hành vi này của bạn lần này đã bị giáo viên bắt gặp tận tay.“
“Là tự mình bắt mình sao?“
Gia Minh mỉm cười, cầm khăn lau xuống phía dưới, khi đụng phải chỗ xương cụt nhạy cảm. Nhã Hàm liền “a…” lên một tiếng, thân thể nhích về phía sau, trực tiếp đè bàn tay Gia Minh tại chỗ nhạy cảm nhất dưới mông.
Gia Minh cười khổ rút tay ra nhưng không thể, Nhã Hàm ngồi lên tay hắn, ánh mắt nhìn sang bên cạnh bồn tắm, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhẹ nhàng cắn môi dưới.
“Ách, chị như vậy… Làm em nhớ lại một chuyện.“
Hơi sững sờ, Gia Minh cười nói.
“Chuyện, chuyện gì…“
“Hôm tết chị luôn nói phía sau, phía sau gì đó, không phải đúng như hôm nay sao…“
“Nghĩ hay quá nhỉ.“
Khuôn mặt ửng hồng mê người, Nhã Hàm lớn tiếng nói, thân thể lại nhích về phía sau một chút, sau đó ngồi phịch một cái, đè cả cánh tay Gia Minh xuống nước. Gia Minh lập tức dở khóc dở cười, tư thế như vậy, khi ngón tay cử động đủ để chạm vào nơi bí ẩn của Nhã Hàm:
“Vậy chị thả tay em ra đi.“
“Không thả! Ai bảo em đụng vào chị trước.“
Sắc mặt càng hồng hơn, Nhã Hàm nghiến răng nghiến lợi từ chối, bắp đùi bền chắc hơi căng thẳng, đồng thời đè ép xuống, cả người dựa hẳn vào thành bồn tắm, gần như đè cả cánh tay Gia Minh xuống nước. Gia Minh cũng chỉ có thể cười nói:
“Em chỉ cần một tay là có thể giải quyết được chị.“
Trong chốc lát, nước trong bồn sóng sánh, thân thể Nhã Hàm không ngừng uốn éo, nàng cắn chặt răng, cố gắng hoàn toàn khống chế động tác của bàn tay kia.
“Hôm nay Lữ Phóng đến tìm em, sắp tới e rằng sẽ phải đánh một trận.“
Cả cánh tay bị đè xuống bồn tắm, Gia Minh ngả người về phía trước, tựa đầu vào cần cổ Nhã Hàm, nhẹ giọng kể chuyện ở trường học hôm nay. Thân thể Nhã Hàm hơi dừng lại, sau đó lại ngồi mạnh xuống.
“Ầm… A… em đừng giết hắn… ô, dù sao cũng là… bạn học…“
“Em cũng không để ý lắm, chỉ là hắn quen một người học quyền Thái, tuổi cũng khoảng bằng em, chẳng qua trên người hắn mùi máu tanh rất nặng, hôm nay hắn khiêu chiến Huân.“
“Em để…ư… để Huân dạy dỗ hắn đi…“
“Đến giờ Huân vẫn chưa giết ai cả, có lẽ ngay cả mạng mình cô ấy cũng không cần, nhưng sát khí và sự quyết tuyệt chân chính lại không đủ, em cũng không dạy cô ấy loại võ công dùng để đánh nhau cứng đối cúng. Hiện giờ Huân muốn thắng hắn thì sợ rằng cũng sẽ rất thảm, em đang suy nghĩ hậu quả nếu đánh không lại sẽ thế nào, có lẽ nên để Huân gia tăng thêm chút kinh nghiệm. Chẳng qua tên kia là con của một tướng quân Thái Lan, nếu không cần thiết thì cũng không cần kết thù oán làm gì.”
Thiếu niên cánh tay đang bị đè xuống, phân tích tình thế đâu vào đấy, trong bồn tắm, cô gái có thân phận là cô giáo đang giãy dụa thân thể như cá heo, cố gắng nghe Gia Minh nói chuyện, nét mặt nàng thỉnh thoảng kiên quyết, thỉnh thoảng quyến rũ, hàm răng cắn chặt, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ nhỏ nhỏ, dường như đang đấu tranh với một quái thú vô cùng lợi hại. Không lâu sau, lại một tiếng “a” nho nhỏ vang lên, đôi tay đang che trước ngực của nàng đồng loạt hạ xuống nước, đặt giữa hai chân như muốn đè thứ gì đó lại nhưng lại tỏ ra hơi vô lực, nửa thân trên ưỡn lên thành hình cung, đôi gò bồng đảo lộ ra bên ngoài không khí đang phập phồng kịch liệt.
“Vậy em… Không cần đánh nữa, ô… Hèn hạ… Không cho… Ừ, đúng chỗ đó… Đau…“
“Ha hả, bây giờ cũng biết đau rồi, đầu hàng chưa?“
“Không đầu hàng…“
“Đầu hàng!“
“Không, a…”
Cô gái có thân phận là cô giáo, bị ảnh hưởng bởi truyền thống tốt đẹp của thế hệ trước cách mạng, vừa nói xong một câu liền cố gắng cắn chặt răng, kiên quyết không chịu đầu hàng. Một lát sau, thân thể nàng rung động, thân thể đang căng thẳng nảy lên mấy cái như thể hiện sự phản kháng cuối cùng, sau đó ánh mắt trở nên mê ly, hàm răng vẫn cắn chặt, sau đó thân thể lại giãy dụa một chút. Mười mấy giây sau, rốt cuộc nàng cũng mềm nhũn ngã xuống, thân thể nằm nghiêng trong bồn tắm, ánh mắt hơi mê ly, dường như vẫn không cam lòng nhìn khuôn mặt thiếu niên, lồng ngực phập phồng không chừng. Chẳng qua cánh tay trái bị đè ép phía dưới của thiếu niên cuối cùng cũng rút ra được, cầm khăn lông lên.
“Lần này phải thực sự tắm rửa cho chị, nếu không món ăn sẽ nguội thật mất.”
Nhẹ giọng nói, hắn ôm thân thể thành thục của cô gái ra khỏi bồn tắm, để nàng đứng bên bồn tắm, thân thể mềm nhũn dựa vào tường, bắt đầu thực sự tắm rửa cho cô gái nhu nhược tựa như một đứa trẻ.
Chín giờ bốn mươi tối, tự học buổi tối kết thúc.
Học sinh lúc này phần lớn đều rủ nhau đi ăn khuya, đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Sa Sa tìm được Huân đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dẫn nàng về nhà ăn đồ ăn khuya Gia Minh đã nấu xong, cứ việc ngoài trường có rất nhiều chỗ bán đồ ăn khuya nhưng khoảng thời gian này bọn họ luôn rủ Huân đến nhà cùng ăn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đi tìm Linh Tĩnh, báo tường còn một phần nhỏ chưa hoàn thành, hai người lại đứng chờ một lát. Khi ba người theo đám người tan lớp đi ra khỏi công trường, dưới ánh đèn sáng sủa của các quầy hàng ăn khuya, không khí ồn ào, một thiếu niên ngoại quốc đen, gầy nhưng vóc người rắn chắc tiến lên đón. Hắn nở nụ cười không khiến mấy người có hảo cảm, đám người Lữ Phóng cũng đang ngồi ở một quầy hàng cách đó không xa nhìn sang đây.
“Chào cô, cô là Nguyệt Trì Huân đúng không… Tôi chờ cô ở đây đã lâu rồi, hi vọng cô có thể đồng ý khiêu chiến lúc trước của tôi, cảm ơn nhiều.”
Mặc dù nói chuyện rất lễ phép nhưng trong ánh mắt cuồng nhiệt của thiếu niên lại mơ hồ lộ ra vẻ khát máu sôi trào.
Hắn thích vẻ đẹp của Nguyệt Trì Huân, chẳng qua, ở Thái Lan, bản tính của thiếu niên tên A Mỗ Lôi này tất cả mọi người đều biết, hắn càng thích quá trình hủy diệt cái đẹp, cảm nhận khoái cảm mãnh liệt hơn…