“Cậu ít khoác lác thôi, Cố Gia Minh, hiện giờ tập đoàn Tịch Đức phái ai tới đây còn chưa được công bố, cậu từ đâu mà biết được?”
Người nói chuyện lần này trước đây cũng biết Gia Minh, khi đó không thèm để ý, hiện giờ đương nhiên cũng không cần phải nể mặt, nghe hắn khoác lác vậy liền trực tiếp mở miệng ngắt lời.
“Nhưng mà…”
Gia Minh buông tay tỏ vẻ đương nhiên.
“Tôi rất quen với cô ta, đương nhiên phải biết chứ.”
Đông Phương Uyển liếc mắt nhìn sang, hoàn toàn tuyệt vọng với tên vô sỉ này.
“Hừ, vậy cậu nói xem là ai tới?”
“Nếu tôi đã quen với cô ta như vậy, cô ta muốn giữ bí mật thì đương nhiên tôi không thể nói ra. Dù sao chờ cô ta đến thì mọi người sẽ biết thôi.”
“Đúng là khoác lác…”
Đám người đi theo Lôi Khánh tỏ vẻ khinh thường, gần như muốn té trên mặt đất. Ứng Tử Phong cũng cười hỏi:
“Nói như vậy, đối với kế hoạch hợp tác đầu tư lần này, bằng quan hệ của Gia Minh cậu. Hoàng Gia chắc hẳn cũng có phần chứ?”
“Đối với gia tộc, chuyện làm ăn tôi không tham dự.”
Lôi Khánh cũng cười:
“Như vậy Gia Minh cậu nhất định biết người sẽ tới lần này có sở thích gì chứ? Tiết lộ một chút đi, sau này chúng tôi giao thiệp với cô ta cũng dễ dàng hơn một chút?”
“Cô ta đồng tính luyến ái.”
Tựa như một kẻ nói dối thành quen, Gia Minh trả lời rất dứt khoát, dưới cái nhìn ngây ngốc của một đám người, hắn tiếp tục nói.
“Chẳng qua lựa chọn bầu bạn cũng khá nghiêm khắc, cô ta đồng tính luyến ái trên tinh thần. Mặc dù khi chỉ có một mình, cô ta cũng thực sự hơi bừa bãi, nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài. Ngoài ra cô ta cũng thích nam hài ngây thơ thuần khiết, nhưng nói thật, nếu mọi người muốn tiếp cận cô ta, tuổi tác… Ách, sợ rằng hơi lớn một chút.”
Vẻ mặt một đám người trước mặt đều cổ quái, có cười lạnh, có người giống Ứng Tử Phong, muốn giữ vững phong độ, còn có người không biết nên tỏ vẻ gì với lời nói của Gia Minh. Lôi Khánh che trán nhìn trần nhà, tựa như không muốn nói chuyện với kẻ điên. Sau một lát, cũng là hắn tìm được đề tài khác:
“Ha hả, cũng quá khoa trương đó, tôi không tin chuyện này. Như vậy đi, Cố Gia Minh, chúng ta đánh cược xem ai có thể trở thành bằng hữu đầu tiên của vị đại biểu kia, được chứ? Tôi nghĩ nhất định sẽ không phải cậu, đánh cược mười vạn.”
“Đánh cược sao? Tôi cũng tham gia.”
“Tôi cược Lôi Khánh thắng, hai mươi vạn.”
Nghe Lôi Khánh nói vậy, đám người phía sau lập tức nhao nhao lên. Bất kể thế nào, đối với đại biểu của tập đoàn đầu tư lớn như vậy, với gia thế của Lôi Khánh thì ít nhất còn có tư cách tiếp xúc với đối phương, về phần Gia Minh thì đừng có mơ. Ứng Tử Phong cười nói:
“Nếu Gia Minh muốn chơi, không bằng để tôi làm trọng tài?”
Những con em nhà giàu này thỉnh thoảng đánh cược vì chuyện gì đó cũng không phải hiếm thấy, chuyện phát triển đến nước này. Đông Phương Uyển vừa thầm mắng Gia Minh chỉ biết làm loạn, một mặt nhìn đám người đang nhao nhao này, đang muốn tìm cớ kéo Gia Minh rời đi thì hắn đã nhún vai nói:
“Tôi thì sao cũng được, chẳng qua mười vạn đúng là hơi ít, mọi người đều có tiền, một tỷ đô la Mỹ thì sao?”
“Một tỷ… A..”
Lôi Khánh không khỏi bật cười nhìn hắn, cũng không biết là khinh thường hay giận quá hóa cười, Ứng Tử Phong cũng lắc đầu cười khẽ, cho dù là người có nhiều tiền hơn nữa cùng chưa thấy ai lấy một tỷ đô la Mỹ ra đánh cược cả, có thù giết cha hay sao mà làm vậy? Huống chi với thân phận của hắn căn bản không thể lấy ra nhiều tiền như vậy được. Mọi người đều cho rằng Gia Minh không dám đánh cược nên cố ý nói nhảm, lần này ngay cả ý định nói chuyện với hắn cũng không có, cười lạnh mặc kệ hắn. Đông Phương Uyển phất tay, nói:
“Nói đùa thôi, chúng tôi có việc phải đi trước.”
Lôi Gia Minh bỏ chạy, đến lúc chen vào giữa đám người trong sảnh nàng mới buông tay hắn ra.
“Cậu lại làm loạn rồi, cố ý muốn mình bị mất mặt phải không? Mình nhờ cậu đến để đối phó với Lôi Khánh chứ không phải đến để người ta cười nhạo!”
“Không phải Lôi Khánh vẫn chưa chọc giận cậu sao? Mình cũng chỉ nói thật mà thôi.”
Gia Minh cười nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
“Nói thật với cậu, người kia thực sự đồng tính luyến ái.”
“Luyến cái đầu cậu!”
Tức giận trừng mắt nhìn hắn, nàng nói:
“Đúng rồi, cha mẹ Linh Tĩnh ngồi ở đâu? Đã nói chuyện đóng kịch với họ chưa?”
“Linh Tĩnh nhiệt tình, đã nói trước rồi, cậu không cần phải sợ bị vạch trần.”
Gia Minh chỉ về phía một bàn ở một bên đại sảnh, Sa Sa đang đứng lên vẫy tay về phía này, bên cạnh các nàng đương nhiên là vợ chồng bác Diệp vừa mới tới. Đông Phương Uyển gật đầu:
“Vậy chúng ta đến đó ngồi trước đi, sau đó… Mình tìm hiểu xem có thương nhân nào không có quan hệ với đám ăn chơi trác táng kia không, nếu cậu thấy Lôi Khánh đến làm phiền mình thì hỗ trợ là được.”
Nàng vừa nói vừa đi về phía hai bác Diệp, nở nụ cười chuẩn bị chào hỏi.
Ở bên kia của đại sảnh, đến khi Gia Minh và Đông Phương Uyển rời đi, sau khi một đám người nói vài câu xem thường. Lôi Khánh và Ứng Tử Phong vừa đi vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại bắt chuyện với người khác.
“Cố Gia Minh kia, có lẽ là do Đông Phương Uyển nhờ đến để làm cậu tức giận, không cần để ý nhiều.”
Ứng Tử Phong cười nói.
“Tôi biết.”
Vẻ mặt Lôi Khánhxám xịt.
“Nhưng tôi không thích thằng nhóc đó.”
“Tôi cũng không thích, nhưng… Đúng rồi, đại biểu đầu tư của tập đoàn Tịch Đức, rốt cuộc cậu có biết hay không?”
“Đương nhiên tôi có nghe nói đến, nhưng biết hay không thì có gì khác nhau, cô gái kia tên là… Kelly Denime đúng không? Là người được toàn quyền quyết định của tập đoàn Tịch Đức?”
“Ừ, cô ta không thuộc biên chế trong tập đoàn Tịch Đức, tin tức duy nhất nhận được là, cô ta là bạn tốt của Natalie Anne, con gái nuôi của công tước Westmingter nước Anh. Như vậy… Cô ta thực sự đồng tính luyến ái trên tinh thần sao?”
Ứng Tử Phong cười hỏi.
“A, làm sao có thể.”
Lôi Khánh cũng nở nụ cười, sau đó lại lắc đầu.
“Nhưng cũng rất khó nói, trước đây hoàn toàn không nghe nói gì về nữ nhân này. Là bạn tốt của con gái nuôi của Công tước, rất có thể là dựa vào quan hệ dưới đũng quần để thượng vị. Như vậy nếu nói đến kế hoạch đầu tư thì một phần rất lớn đều phụ thuộc vào sự yêu ghét của cô ta, có thể căn bản không thèm dựa vào thực lực kinh tế. Tử Phong, tôi thấy biện pháp tốt nhất là cậu cưa cô ta đi.”
“Nếu như cô ta xinh đẹp thì có thể suy nghĩ.”
Sau đó hai người cười phá lên.