Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 360: Chim sẻ (1)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Người có thực lực mạnh nhất đã ngã xuống, vậy thì còn gì phải lo lắng.

Một chiêu phân định thắng bại, thực lực cách nhau quá nhiều, trên cơ bản không có khả năng kích khởi dục vọng chiến đấu của ba người Thái Lan còn lại.

Người canh giữ ở cửa cánh tay run lên, dường như muốn mở cửa ra ngoài, nhưng mà Thiên Vũ Chính Tắc trên cơ bản lại không muốn bọn chúng ra ngoài, ở trong nháy mắt đó, hắn đã trực tiếp xông ra ngoài, đánh một người bay lên, dính vào tường, cánh tay chuẩn bị mở cửa vẫn còn chưa kịp chạm vào cánh cửa.

Về phần những người còn lại, họ đã không còn lựa chọn, liên tiếp lui lại phía sau, vừa lui vừa giơ tay lên, đồng thời họ tung một cái quét chân mãnh liệt.

Có thể đi theo Hi Lý Vượng tới Trung Quốc học tập, thực lực cũng đã không kém, một cái quét chân này trông thì đơn giản, nhưng cũng đã được luyện tập không biết bao nhiêu lần, cho dù là ống sắt, sợ rằng chắc chắn bị quét gãy.

Nhưng mà, trong lúc này, không biết bánh xà phòng ở bồn rửa tay tại sao baỵ lên, một cước của người nọ quay tròn, trượt ngã xuống đất, cái gáy hung hăng nện xuống nền đá cẩm thạch, máu tươi không ngừng tuôn ra…

Liếc nhìn người nọ vì trượt bánh xà phòng mà ngã xuống, Thiên Vũ Chính Tắc buông tên Thái Lan bị dính ở trên tường kia ra, đồng thời lên gối một cái thực mạnh theo đúng kiểu quyền Thái, sau đó hắn thương cảm nhìn hắn máu mũi, máu miệng tuôn ra ầm ầm, giống như một con tôm cuộn mình ngã xuống đất. Sự việc xảy ra chẳng qua mới chỉ được mấy giây, bốn gã hung thần ác sát lúc trước đã hoàn toàn không có năng lực hoàn thủ.

Trong toilet, Ứng Tử Phong ôm bụng đứng ở một góc, có chút thấp thỏm nhìn cảnh này.

“Bắt đầu từ khi nào, ngươi có thể dễ dàng tha thứ cho bọn chó, mèo sủa bậy bên tai?”

Đây chính là câu nói lúc nãy được Thiên Vũ Chính Tắc lập lại, Ứng Tử Phong thấp thỏm, nhưng lại nghĩ, không ngờ một thằng vô đụng như Cố Gia Minh lại có một bằng hữu lợi hại như vậy.

Nếu như ở lúc bình thường, hắn cũng không sợ, người có mạnh hơn nữa cũng không bì được với súng đạn, với thực lực của nhà hắn, có thể điều động cả quân đội, kiểu như võ học đại sư cũng chẳng lọt vào trong mắt của hắn.

Nhưng mà tình hình này lại khác, trong một WC nho nhỏ, máu tươi lênh láng trên mặt đất, ánh mắt Ứng Tử Phong nhìn Thiên Vũ Chính Tắc cùng Gia Minh khẩn trương đổi tới đổi lui, muốn nói cái gì đó, nhưng trong lúc nhất thời nhưng tìm không được từ ngữ thích hợp.

Cũng may Thiên Vũ Chính Tắc dường như không có ý muốn động tới hắn, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, vuốt những giọt nước đang dính trên bộ âu phục trắng của hắn. Hắn dường như có rất nhiều hứng thú với người đã tung bánh xà phòng kia, cười xoay người lại.

“Quá độc ác… Một cước kia đá rất cao, xoay chuyển quá nhanh, nhưng mới chỉ đá tới ngang tầm thắt lưng…”

“Chuyện không liên quan đến ta a.”

Gia Minh vô tội phất tay:

“Ngươi xuất thủ bạo lực như thế, bọn họ là người Thái Lan, chuyện này sẽ gây ra mâu thuẫn quốc tế, ngươi lo cho tốt.”

“Uy, xà phòng này là do ngươi tung.”

“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta tung xà phòng….”

Cười phất phất tay, Gia Minh đi vòng qua bên người Thiên Vũ Chính Tắc:

“Máu chảy đầy đất, chắc sắp có người chết, ngươi gây phiền phức lớn rồi, xin chào, chuyện này không liên quan gì tới ta, cảnh sát có hỏi thì nhớ đừng nói ta có mặt ở hiện trường.”

Tay phải nắm lấy khóa cửa phòng, Gia Minh suy nghĩ một chút, nghiêng đầu đi đến bên kia, hướng ỨngTử Phong nói:

“Đi thôi, đừng ở chỗ này.”

Mặc dù song phương mới có một cuộc đối thoại không thoải mái, đồng thời cũng do mình khơi nào, song khi Gia Minh nói ra những lời này, trong lòng Ứng Tử Phong xuất hiện một cỗ cảm kích nói không lên lời, trong ấn tượng của hắn, Gia Minh cũng tốt lên vài lần. Trên bụng đau đớn không coi tính là gì, hắn đứng dậy, muốn đi ra ngoài cửa. Cùng lúc đó, Gia Minh xoay mở cửa gỗ.

Biến cố kinh người lại phát sinh trong nháy mắt.

Phía trước chỉ toàn là hắc ám.

Ở trong tầm mắt Ứng Tử Phong, thân hình Gia Minh lúc đó như là có gắn động cơ, hai chân lăng không, bóng lưng của Gia Minh cũng trở nên lớn lên, mà quan trọng nhất chính là, cái bóng lưng này lại đánh thẳng vào hướng của hắn.

Biến cố đột nhiên, ý thức phản kháng còn chưa hiện ra, trên đầu đã bị hung hăng đập trúng. Gia Minh ở trên không trung huy động cánh tay, giống như muộn côn đập xuống, làm cho hắn lảo đảo lui về phía sau, ngã xuống cạnh tường.

Thanh âm không còn, ở trong đầu hắn chỉ còn lại những thanh âm ong ong, hình ảnh chỉ có đen và trắng, sàn nhà trước mắt nhìn dài hơn, ánh sáng trở nên chói mắt. Bên người hắn, thân hình màu đen của Gia Minh như một chiến tướng to lớn trên chiến trường, nhẹ nhàng hạ xuống…

Sau đó, ý thức dần biến mất…

Mỗi người nằm một kiểu, ánh sáng có vẻ hơi chói mắt, máu tươi chảy lênh láng, gạch vỡ lung tung, WC nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng mà tới lúc này, trông đã có vẻ chật hẹp.

Bốn gã người Thái Lan nằm bốn góc, ở trong góc tường còn có Ứng Tử Phong đã ngất đi, hơn nữa đầu hắn còn đập vào tường, khiến cho gạch phía sau cũng vỡ ra.

Lúc nãy người thứ nhất xông vào, là một gã đại hán thân cao chừng hai thước, tóc tai lung tung, mắt lam, khôi ngô mà cường hãn, đem thiếu niên mới mở cửa đẩy bay lại, xoay đóng cửa lại, hai tay ôm ở trước ngực, nhìn cảnh tượng tranh đấu trước mặt.

Ngay khi hắn mới xông vào, hai gã đồng bạn phía sau cũng đã xông tới, hướng về phía Thiên Vũ Chính Tắc đánh móc vào gáy. Hai đạo thân ảnh chạy gấp, quyền cước gào thét giao thoa. Thiên Vũ Chính Tắc cũng bay ngược trở lại.

Nhưng mà một cái WC có thể chứa được bao nhiêu, bay chưa được khoảng 2m thì chân hắn đã phải đạp một cái vào tường, vặn người, thân hình xoay tròn, đạp một cái vào người có thân hình gầy gò, khiến cho hắn phải lảo đảo thối lui ra bên ngoài vài bước, nhưng mà, nam nhân mặc tây trang theo sát hắn đã tung quyền đấm tới.

Chỉ trong hai giây, một quyền hung ác mạnh mẽ đã tới, tiếp đó là một cú huých khuỷu tay. Thiên Vũ Chính Tắc hai tay hợp lại thành chưởng, dùng Nhu Đạo giảm bớt lực đánh sau đó hất ra, sau đó tay phải của hắn thò về phía sau, một cái bình hoa vỡ đã xuất hiện.

Phanh một tiếng vang thật lớn, gốm sứ, bọt nước kinh người bắn tung lên, đối với cái bình hoa cao chừng 1m, đại hán mặc tây trang kia không né, trọng quyền trực tiếp lao tới, cũng không quản mảnh vụn, nước bắn lên người, quyền thứ 2, thứ 3 của hắn không lưu tình chút nào đấm thẳng vào Thiên Vũ Chính Tắc.

Cùng lúc đó, người cao gầy mặc quần áo màu xanh cũng ổn định thân mình, đi tới chỗ địch nhân bị chặn trong góc, vung chân như điện, quét ngang mà đến.

Thiên Vũ Chính Tắc bỗng nhiên nhảy lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Thân hình hắn nghiêng theo tường một góc 90 độ, chân phải đạp một cái, thân hình nhảy sang phía bên trái của tường, sau đó lại đạp chân trái, đã tới sát bên cạnh đại hán mặc tây trang màu đen, đánh thẳng vào người không phòng bị này.

Chọn tập
Bình luận
× sticky