Ánh đèn tắt ngúm, trần nhà, vách tường đều gặp phải chấn động khổng lồ, thủy tinh vỡ vụn, một chiếc đèn bằng thủy tinh khổng lồ từ trên đỉnh lễ đường rơi xuống khiến những con tin trở nên hỗn loạn, vội vàng chạy trốn khắp nơi – vừa rồi Hoa Tulip quấy rối một trận, hơn nữa trải qua vụ nổ khổng lồ này, lúc này bên trong lễ đường cũng không có bao nhiêu lính đánh thuê có thời gian đi khống chế bọn họ, dù sao trong giáo học lâu, cửa ra vào được canh gác cẩn thận ở bên kia vẫn còn hơn ngàn con tin nữa.
Vụ nổ phá hủy hết phần lớn hệ thống điện, khắp trong lễ đường đều trở nên hỗn loạn, con tin chạy trốn khắp nơi. Đông Phương Lộ mới vừa trà trộn được vào đang cố gắng kéo từng người hắn có thể gọi tên lại để hỏi thăm tung tích của em gái mình. Đa số người nếu không phải nói không nhìn thấy thì cùng là không có thời gian để ý đến hắn, chẳng qua đến khi ngăn cản lại người bạn học thứ mười lăm, rốt cuộc nữ sinh vốn đã vô cùng hoảng sợ nhưng lại ngưỡng mộ hắn từ lâu cũng nói ra một tin tức hữu dụng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
“Tiểu Uyển… Chúng tôi định bỏ trốn từ phía sau nhưng khi ra đến hành lang lại gặp phải một người mang súng, chúng tôi bị doạ đến phân tán nhau ra chạy, hình như Tiểu Uyển mặc quần áo hoá trang trốn ở trong phòng đạo cụ, tôi thì chạy trở về, may mắn người kia không đuổi theo chúng tôi, hu hu… Đông Phương Lộ, chúng ra nên làm gì bây giờ…”
“Tìm chỗ nào đó nấp đi chờ chuyện này đi qua… Hiện giờ bọn họ cũng không còn hơi sức để ý đến mọi người… Cô đừng kéo tôi…”
“Hu hu… Anh đừng đi…”
“Đừng kéo tôi…”
“Hu hu…”
“Xin cô, đừng kéo tôi nữa!”
Đứng ở phía trên nhìn xuống tình cảnh hỗn loạn bên dưới, Chư Thần Vô Niệm đi thẳng lên lầu bốn. Khói mù ảm đạm bao phủ cả tầng lầu, sau khi nổ tung, gió lạnh, từ bốn phía thốc vào, tiếng gió rít quanh quẩn trong hành lang, trong phòng, không ít nơi đã bốc cháy, ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Mấy tên lính đánh thuê đang thất tha thất thiểu đi lại, rất rõ ràng, Hoa Tulip vừa đi qua nơi này.
Hắn âm trầm nhìn qua vài lần, rất rõ ràng là những thứ đã được bố trí tại nơi này đều bị phá hỏng, đoán chừng Nạp Tạp đã lành ít dữ nhiều. Vừa nghe thấy có chuyện khẩn cấp thì hắn liền lao thẳng đến đây, nào ngờ vẫn còn chậm một bước. Chẳng qua cho dù hành động của đối phương có nhanh hơn nữa thì hẳn là vẫn chưa chạy được quá xa, hắn lập tức xoay người đi xuống lầu, nhưng vừa đi đến tầng thượng của khán đài liền thấy Đông Phương Lộ ở bên dười, hai người nam nữ đang do dự chạy chầm chậm về phía sau lễ đường.
Với tình huống trước mắt, đuổi theo Hoa Tulip mới là việc quan trọng nhất, tên đã lừa hắn rồi sau đó lại may mắn thoát được này không có bao nhiêu tác dụng. Chẳng qua nếu như khiến Trần Cô Hạ phải mạo hiểm tính mạng đi cứu người…. Chư Thần Vô Niệm vẫy tên lính đánh thuê ở đằng sau lại, nói:
“Bắt lấy người ở bên dưới kia, đó là con tin rất hữu dụng cho bọn mày.”
Gật đầu, tên lính đánh thuê kia vác súng đuổi theo.
“Khụ, khụ khụ…”
Từng tia sáng lọt qua kẽ hở của rừng cây, cùng với tiếng ho khan, hai thiếu nữ dìu nhau lảo đảo đi qua con đường nhỏ ở trong rừng. Cánh tay thiếu nữ xinh đẹp mà lạnh lùng đang chảy máu, bên cạnh, thiếu nữ với khuôn mặt dơ bẩn nhưng kiên nghị cau mày lại, chân trái bước đi không được tự nhiên cho lắm, nàng suy yếu nói.
“Huân, chúng ta… Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy… Chúng ta không đặt bom trong căn phòng đó mà… Tại sao lại có…”
“Ở trường học mình… Có học cách chế tạo bom với Cố quân…”
“Ồ, Gia Minh hắn…”
“Khu nhà kia tạm thời không có ai ở, Cố quân đã nói với cô Trương, vì vậy chúng mình có thể để một số thứ ở bên trong.”
Mắt nhìn thẳng, giọng nói lạnh nhạt, một lát sau nàng mới nói tiếp.
“Không chỉ là chế tạo bom cồn đơn giản, thuốc nước sát trùng, còn có một phần thuốc nổ đen, Nitro glyxerin.
Màn đêm không trăng, tất cả những tiếng động lớn dường như đã cách rất xa, bước đi trên con đường nhỏ, giọng nói lạnh nhạt như không thèm để ý đến bất cứ thứ gì tựa như đang quanh quẩn bên một giếng nước, khiến người ta có cảm giác quái dị như đang từ từ ngâm mình vào trong nước. Sa Sa mở miệng nhưng rốt cuộc cũng không thể nói thêm gì, chỉ là cảm giác dâng trào trong lòng kia thực sự khó nói nên lời.
Từ khi Gia Minh thẳng thắn bộc bạch về bối cảnh sát thủ với các nàng, hai cô bé cũng từng lén bàn bạc nhiều lần, cuối cùng quyết định không can dự gì vào chuyện này, suy nghĩ như vậy không phải xuất phát từ Linh Tĩnh vốn biết điều, chu đáo mà là xuất phát từ Sa Sa có cha là xã hội đen. Cũng vì quyết định này, trong cuộc sống hàng ngày của ba người, Gia Minh ở trong lòng hai cô bé càng giống với một thiếu nam đã chơi đùa với nhau từ bé, thường ngày hơi trì độn nhưng lại không hề thiếu sự ân cần hơn.
Trừ việc rất đáng tin cậy trong những thời khắc mấu chốt, hắn vẫn là người mỗi lần đùa giỡn luôn phải nhận thất bại, cuối cùng luôn thoả hiệp đối với yêu cầu tuỳ hứng của hai cô bé, có giặt quần áo, có nấu cơm, mỗi sáng sớm mùa đông đều bò đậy chuẩn bị bữa sáng.
Bạn trai chung.
Thậm chí nhiều lúc nghĩ đến quan hệ trước mắt của ba người. Sa Sa và Linh Tĩnh đều không cảm thấy Gia Minh chiếm tiện nghi quá lớn, dù sao trước mặt các nàng thì hắn quá dễ nói chuyện, lần ngoài ý muốn ban đầu kia không phải lỗi của hắn, sau đó là các nàng cứng rắn đòi ở chung một chỗ với hắn. Bởi vì quá hiểu nhau, thay vì nói ba người là bạn trai, bạn gái khác thường, có lẽ nói đây là mấy anh em hoặc chị em bình đẳng lẫn nhau còn hợp lý hơn. Trong suy nghĩ của hai cô bé, có lẽ càng nhiều là vì Gia Minh luôn rất nhân nhượng và nhường nhịn, đều không cho rằng hai nàng ngủ cùng với hắn chính là hắn chiếm tiện nghi.
Cũng vì như vậy, đối với khái niệm Gia Minh là sát thủ thì trong lòng Linh Tĩnh và Sa Sa đều không có hình dung cụ thể cho lắm – sự kiện du thuyền Tinh Mộng kia, cứ việc Linh Tĩnh cũng tham dự nhưng vì lúc nào Gia Minh cũng ở bên cạnh nàng, sau này nhớ lại cũng chỉ cảm thấy càng giống một lần du lịch hơn, hình ảnh máu tanh khi Gia Minh giết người trái lại lại mờ nhạt như không có – song ngay lúc này, khi Gia Minh không có bên cạnh, trải qua cả một đêm giết chóc, bom nổ lớn như vậy, rồi lại nói chuyện với Huân, Sa Sa bỗng cảm thấy con người mà Gia Minh vẫn ẩn giấu trong bóng tối kia mạnh mẽ đến mức nào, thậm chí có vẻ không phù hợp với thế giới thực này.
Thiếu niên thường ngày chỉ là một học sinh bình thường, luôn ân cần chu đáo với các nàng, một người bạn tốt thanh mai trúc mã, lại âm thầm dạy người khác những thứ có liên quan đến bạo lực và giết người như đao, súng, thuốc nổ, thậm chí còn đánh bại sát thủ mạnh nhất trên thế giới, cảm giác thật lạ lẫm. Chẳng qua nghĩ nghĩ lại, cảm giác trước đây ép hắn đi mùa thức ăn mình ngồi trên ghế xem TV, cầm gối đuổi đánh hắn trên giường sau đó giành được thắng lợi thực sự là vô cùng thoải mái…
Tâm tình đối lập, nhẫn nhịn đau đớn trên đùi. Sa Sa không kìm được nở nụ cười.
Đúng lục này, Huân ở bên cạnh cứng đờ người lại, sau đó lập tức thúc Sa Sa nhào vào một bụi cỏ ở bên cạnh, giữa không trung, nàng xoay người vung tay.
“Đi!“
“Đoàng!“
“Rắc!”
Cùng với tiếng súng, đầu đạn xẹt qua người nàng đánh gãy một nhánh cây ở đằng sau. Cùng lúc đó, phi đao vừa lướt đi loé lên ánh sáng lạnh, xẹt qua bên cạnh tên lính đánh thuê rồi đâm thật sâu vào một thân cây khô.
Tiếng súng không ngừng vang lên giữa màn đêm, bóng người chớp động. Huân vọt thẳng tới người kia, dùng tốc độ cao nhất tránh được hai viên đạn, đôi tay đưa ra đỡ lấy một quyền nặng nề đang tới, mười ngón tay mở ra như hoa lan trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay của hắn.
“Thịch” một tiếng, trong nháy mắt khi cánh tay va chạm với nhau, thân hình Huân hơi ngừng lại, thân thể không tự chủ được xoay tròn.
Từ lồng ngực đến cổ họng đều là vị mằn mặn khó chịu, đầu óc choáng váng, nàng thực sự đã đánh giá thấp lực lượng của đối phương, cho dù là hai bên đều đã bị thương, cho dù đã dùng cách thích hợp để giảm bớt lực lượng của đối phương nhưng nàng vẫn không nên lựa chọn đón đỡ một quyền nặng nề này. Thân thể không tự chủ được xoay tròn rồi bắn lên, nàng theo bản năng vươn tay ra, cùng lúc khi đối phương chỉa họng súng tới, nàng rút dao găm đang cắm trên thân cây ra, một cú chém xuống vô cùng thuận tay.
Hoa máu từ cánh tay cầm súng của Thản Khắc vẩy ra, khẩu súng rơi xuống, đồng thời đầu gối hắn cũng hung hăng đụng trúng bụng thiếu nữ đã mất đi thăng bằng khiến nàng bị đá bay ra ngoài.
Từ lúc đầu nổ súng, sau đó là xông lên, né tránh, vung quyền, vung đao, lên gối đến khi thiếu nữ bị đánh bay ra ngoài, súng lục rơi xuống đất cũng chỉ ngắn ngủi hai ba giây. Huân đụng mạnh vào một thân cây khác ở gần đó, khoé miệng tràn máu tươi. Thản Khắc đang muốn xông qua thì Sa Sa ở bên cạnh đã mạnh mẽ lao tới.
Tay phải bị trúng một đao, hắn tùy ý vung tay trái lên đón đỡ cú đấm thẳng tuy mạnh hơn những người cùng lứa tuổi nhưng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho hắn này, sau một khắc, thiếu nữ không chút do dự rút đây lưng ra, quật đầu có khoá kim loại về phía đầu hắn.
Nếu là bình thường thì công kích như vậy chẳng khác gì trò đùa với Thản Khắc, song người bị thương nặng nhất trong vụ nổ là hắn phải đối mặt với người bị thương nhẹ nhất là Sa Sa, trong chốc lát hắn cũng chỉ có thể chật vật nghiêng người tránh. Khoá dây lưng xẹt qua trán hắn mang theo một chùm hoa máu, sau đó quấn chặt lấy tay hắn. Sa Sa còn định quét mạnh chân đánh tới hai chân hắn nhưng cùng với một quyền phẫn nộ của Thản Khắc, mặt nàng bị đánh trúng, thân thể cũng bay ra ngoài.
Cảm giác đau đớn từ thái dương truyền đến, Sa Sa vừa mới rơi xuống đất thì Huân đã nhảy dựng lên, thuận tay cầm lấy một cành cây khô đánh tới. “Rắc” một tiếng, cành cây kia đập vào tay đối phương rồi gãy lìa, thùa dịp này. Huân xoay người dìu theo Sa Sa lảo đảo chạy trốn vào vùng bóng tối ở phía trước.
Đuổi theo hai bước, Thản Khắc lại quay trở lại nhặt khẩu súng lên rồi mới tiếp tục bám theo…