Cũng hiểu là mẹ mình đang lo lắng vấn đề này, Linh Tĩnh cúi đầu nói một câu:
“Mẹ…”
Đoàn Tĩnh Nhàn liền thở dài.
“Bảo các con thế nào mới tốt đây, đã lớn thế này rồi mà vẫn phải để người khác quan tâm… Trước đây chúng ta vốn nghĩ con và Gia Minh là một đôi, nhưng vì có Sa Sa, cha con và mẹ đều thầm hối tiếc, ba người có thể làm bạn cả đời, chứ mẹ chưa từng thấy ai làm vợ chồng mà cả đời vui vẻ được. Nhưng ba đứa các con ai cũng giống con của mẹ, hiện giờ ngay cả mắng mẹ cũng không đành lòng.”
“Mẹ, chúng con làm bạn cả đời như vậy không tốt hay sao…”
Linh Tĩnh nhỏ giọng lầm bầm, nhưng cái đầu liền bị cốc một cái.
“Có bạn bè nào như vậy không, hai cô gái một người con trai, chắc chắn là có lúc các con sẽ muốn độc chiếm. Ba người các con từ nhỏ lớn lên với nhau, tình cảm như thế nào cha con và mẹ đều biết, so với vợ chồng, anh em đều thân hơn, nếu không có chuyện thì thôi, cho dù có chuyện cãi nhau thì cũng mau chóng làm lành, mẹ không sợ các con cãi nhau, mà là sợ các con sau này không làm được bạn bè với nhau nữa. Gia Minh trở về mấy ngày nay… đều ở chung với các con đúng không?”
Linh Tĩnh mím môi gật đầu, đại khái là lẩm bẩm một tiếng:
“Dạ.”
“Ai…” Đoàn Tĩnh Nhàn vuốt ve gương mặt con gái:
“Có tránh thai không?”
Linh Tĩnh trầm mặc một lát:
“Mẹ, chúng con muốn… sinh em bé…”
Đoàn Tĩnh Nhàn nhắm hai mắt lại, sau một lát mới mở ra:
“Mẹ hiểu rồi, mẹ hiểu rồi… Vừa mới trở về, có ý nghĩ này cũng là bình thường thôi, ba người các con hiểu chuyện từ nhỏ, đây là chuyện cả đời, quyết định thế nào sẽ có quả đó, sau này phải cố gắng có trách nhiệm với nhau… Mẹ muốn con tại nơi này thề, sau này có như thế nào cũng không được cam chịu, không được để cho chúng ta lo lắng cho con như bốn năm vừa rồi, có được không?”
Linh Tĩnh đưa tay xoa xoa mắt:
“Mẹ, ta sẽ, con đảm bảo sẽ không làm cho bố mẹ lo lắng nữa.”
Đoàn Tĩnh Nhàn cười cười:
“Chỉ là chút lo lắng thôi, không sao đâu, đã sinh con ra thì đương nhiên là phải quan tâm, nhưng mà bốn năm trước Gia Minh hầu như đã chết, ta và cha con đều sợ hãi nhưng cũng không biết làm thế nào. Thực ra từ nhỏ tới lớn, Gia Minh bình tĩnh hơn hai đứa nhiều, tình cảm của con và Sa Sa rất tốt, sau này nhớ kỹ rằng phải biết nhường nhịn nhau… Chuyện này chính con phải có chừng mực, mẹ cũng không muốn nói nhiều…”
Nói đến Gia Minh, Linh Tĩnh liếc mắt sang bên này, lúc chạm vào ánh mắt của Gia Minh, nàng lại nhìn Linh Tĩnh nói:
“Nó có… phải là người hoa tâm không…”
“Gì ạ?”
“… Không có gì.”
Tóm lại là không thể nào nói chuyện của Nhã Hàm cho mẹ mình biết được, Linh Tĩnh không cam lòng lắc đầu, Đoàn Tĩnh Nhàn nhìn con gái như vậy, cũng không khỏi được cười lắc đầu, sau đó nói:
“Dù sao thì Sa Sa không cũng có nhà, Gia Minh thì chẳng có tâm gì với Hoàng gia, sau này các con đều phải coi nhà mẹ như nhà mẹ đẻ, mẹ coi ba đứa như anh em tốt cả đời… Đêm qua mẹ nói chuyện với bố con thật lâu nhưng cũng không có kết quả, nếu như đánh chửi các con mà nên chuyện thì ba mẹ cũng làm, thôi đành chịu vậy.”
Thấy nàng nói ra mấy câu cuối này, Gia Minh lắc đầu cười nhưng trong lòng lại ấm áp, một lát sau Linh Tĩnh chạy về, hai mắt có lệ.
Trời mưa nhỏ nhưng Diệp Thị Võ Quán vẫn theo thường lệ mở cửa, ba người rãnh rỗi không có chuyện gì, cho nên cũng tới xem. Võ quán có khoảng hơn 20 học sinh nhưng đến tập cũng không phải là đông đủ, tuy rằng phương pháp huấn luyện mặc dù không có tính độc ác, nhưng mà rèn luyện thân thể thì lại có trợ giúp lớn, hơn nữa bầu không khí dạy học rất tốt, Diệp Thị Võ Quán ở trong một cái hẻm nhỏ nhưng lại đầy ắp tiếng cười.
Các học đồ tới luyện tập trong nửa tháng nay rất đông, phải nói là từ khi Linh Tĩnh trở về nhà. Diệp sư phụ có một cô con gái xinh đẹp đương nhiên ai cũng biết, bốn năm nay Linh Tĩnh không trở về, có một khoảng thời gian học sinh cũng không đông lắm.
Lúc này Linh Tĩnh đã trở về, tuy rằng hơi gầy nhưng khí chất dung mạo đều phải dùng từ kinh diễm để hình dung. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Hôm nay lại có hai đại mỹ nữ vào võ quán, bầu không khí đột nhiên trở nên cao nhất, cứ hai người tỉ đấu với nhau trên võ đài, tiếng ha ha vang lên không dứt.
Đám người này cứ liên miệng gọi “Sư tỷ” “Sư tỷ”, Linh Tĩnh và Sa Sa thì lui tới bưng trà rót nước, thỉnh thoảng cùng họ nói chuyện vài câu, Linh Tĩnh bốn năm này ở Viên cũng vẫn luyện tập thường xuyên, nhưng đối với võ thuật nàng đã không còn hứng thú, tính tình nàng dịu dàng, không muốn động tay động chân nữa.
Sa Sa ở U Ám Thiên Cầm học tập bốn năm, ở trong mắt nàng những người này đương nhiên là không cùng một đẳng cấp.
Diệp Hàm và Gia Minh đều ở đây, hai cô gái biểu hiện vô cùng dịu dàng. Gia Minh thì ngây ngô đứng trong một góc gõ gõ đập đập, giúp bố Diệp sửa chữa một số dụng cũ đã cũ.
Những học sinh này đâu có hứng thú gì với mấy tên đàn ông, có hai nữ học sinh trong quán thấy Gia Minh chẳng đẹp trai gì, cho nên trọng tâm câu chuyện vẫn là Linh Tĩnh và Sa Sa.
Ai chẳng muốn biểu hiện trước mặt mỹ nữ, ba người Gia Minh chỉ nói chuyện phiếm với nhau vài câu, nhưng mà thái độ lại thân thiết cho nên buổi chiều có người hướng ” sư huynh Gia Minh” khiêu chiến, thỉnh cầu chỉ điểm một phen.
Người này đại khái là người mạnh nhất được các học sinh khác tiến cử, cao hơn Gia Minh một cái đầu, thân thể rắn chắc, có thể nhận ra đây chính là thành quả của một thời gian dài luyện tập.
Bọn họ chủ yếu là muốn biểu hiện một chút, không có ác ý gì, Gia Minh cũng chỉ cười theo lắc đầu, đi lên lôi đài.
Quyền thứ nhất đánh tới, hắn đưa tay ra đỡ, hữu quyền đã “Hô” một tiếng đến trước mắt người kia rồi dừng lại tầm 2 giây, hắn cười lui ra phía sau hai bước, ý bảo tiếp tục.
Người nọ tập trung tinh thần, cẩn thận từng li từng tí tiếp cận, một quyền này vừa mới vừa đánh ra, kình phong đột nhiên đập vào mặt, nắm tay lại dừng trước mặt hắn, làm cho hắn không kịp cả chớp mắt.
Liên tục bốn năm lần đều là như vậy, mọi người bây giờ mới hiểu được chênh lệch giữa đôi bên, đặc biệt là lần cuối cùng, người kia chỉ chăm chú bảo vệ thân mình, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, hai tay phòng ngự đã bị trực tiếp đẩy ra, Gia Minh di chuyển như điện, ra quyền như sấm sét, chỉ trong mấy giây đã điểm liên tục vào trên dưới toàn thân của hắn như đầu, gáy, ngực, bụng, chân, đầu gối, thắt lưng, lưng.
Mỗi một quyền này chỉ dừng lại ngay sát thân hình đối phương, sức gió phần phật làm cho quần áo hắn rung lên, màn võ biểu diện nhưu trong phim này khiến cho toàn bộ võ quán đều yên tĩnh, sau đó than thở sợ hãi và nghị luận trong suốt một buổi chiều.